Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn


Nhân tu một năm, yêu tu trăm năm.
So sánh với nhân loại, con đường tu hành của yêu thú còn khó hơn gấp trăm lần!
Không giống nhân loại Tu Hành Giả, có hệ thống tu luyện thành hình.

Phần lớn các yêu thú linh trí chưa mở, không có tông môn bồi dưỡng, toàn bộ dựa vào Huyết Mạch Chi Lực của mình để giác tỉnh.
Huyết Mạch Chi Lực càng mạnh, càng dễ dàng thu nạp linh khí Thiên Địa, hoàn thành lột xác trình thứ sinh mệnh.
Nhưng huyết mạch truyền thừa nào có dễ làm?
Cho dù trong một vạn con Lợi Xỉ Hổ bình thường, cũng rất khó xuất hiện một con Xích Diễm Hổ.
Nhưng mà sinh mệnh rất công bằng.
Mặc dù không có Thiên sinh linh trí giao phó cho bọn nó, nhưng lại khiến cho bọn nó có được sức mạnh và thân thể khủng bố.
Yêu thú Trúc Cơ cảnh bình thường, nhìn chúng chiến lực không thua gì Kim Đan Tu Hành Giả!
Mà Xích Diễm Hổ Kim Đan Kỳ trước mắt, thực lực khủng bố đến mức không thể nào đánh giá được, cho dù tông môn thiên kiêu nhìn thấy cũng phải đi đường vòng!
- Tiền bối, chỗ này chắc là lãnh địa của nó, chúng ta vẫn nên lui về đổi đường đi!
Tiêu Thanh Ca lý trí nói.
Lý Nhiên rất mạnh, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Mà Xích Diễm Hổ này ma diễm ngập trời, ít nhất có mấy trăm năm đạo hạnh!
- Lui?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ta ghét nhất đường vòng, nếu không thì ngươi thương lượng với nó một chút, khiến cho nó giả vờ không nhìn thấy chúng ta đi?

Tiêu Thanh Ca.
- …
Vù.
Lửa cháy trên người Xích Diễm Hổ tăng vọt, trong mũi phun ra hơi nước hừng hực, con ngươi đỏ tươi tràn ngập sát ý hung tàn!
Linh trí của nó đã mở, mặc dù nghe không hiểu hai người nói gì, nhưng có thể phân biệt được giọng điệu khinh thường!
Từ xưa tới nay chưa có nhân loại nào dám ở trước mặt nó làm càn cả!
- Cản đường của ta mà ngươi còn cáu kỉnh sao?
Lý Nhiên cau mày nói.
- Niệm tình ngươi tu luyện cũng không dễ dàng gì, cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
- Ngao!
Không đợi hắn nói xong, sát ý trong mắt Xích Viêm Hổ dữ tợn, thân thể được bao bọc trong ngọn lửa cháy mạnh mà lao đến!
- Cẩn thận!
Tiêu Thanh Ca kinh hãi kêu lên.
Nhưng sau đó đã bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người.
- Là tự ngươi tìm đến cái chết đấy….
Chỉ nghe thấy một tiếng “vù” nhỏ, bầu không khí phía sau lưng Lý Nhiên vặn vẹo.
Hư không bể tan tành, một Cự Nhân khổng lồ vĩ ngạn bước nhanh ra ngoài.
Cự Nhân ở trần hoàn toàn, trên người nứt ra một tia sáng chói mắt, bắp thịt giống như sắt thép đổ bê tông vậy.
Cánh tay trái quấn lấy một con Thần Long, tay phải nắm lấy một con Cự Tượng, phía sau là vũ trụ tinh hà vô tận!
Tinh hà xán lạn, Long Tượng Trạch Thiên!
Uy áp giống như đến từ sâu trong linh hồn, hỏa diễm trên người Xích Diễm Hổ vụt mất, nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Ở trước mặt Cự Nhân, nó giống như con kiến nhỏ bé.
Bản thân Lý Nhiên cũng kinh ngạc.
Hắn lần đầu tiên sử dụng dị tượng, cảnh tượng này cũng qúa lớn rồi á!
- Đặc hiệu này, chậc chậc, quả là đốt tiền mà!
Cự Nhân cúi đầu không nhìn rõ mặt, chăm chú nhìn Xích Diễm Hổ đã mất đi ý chí chiến đấu, nhấc chân phải đá một cước!
Ầm!
Thần quang bùng lên, cuồng phong gào thét, cây cối mấy dặm phía trước đều bị cơn lốc thổi sụp đổ!
Máu tươi trên người Xích Diễm Hổ điên cuồng phun trào, gân cốt toàn thân đứt gãy, giống như lưu tinh bị bắn rơi.
Mấy trăm năm đạo hạnh, bị một cước hủy diệt!
- Bóng tốt!
Lý Nhiên lấy tay che nắng, nhìn con hổ càng ngày càng nhỏ bé, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhịn không được tán thưởng.
- Đội tuyển bóng đá quốc gia phải có trình độ như này nè, đá World Cup không phải là trò đùa đâu?
Vù ~
Thân hình Cự Nhân tan biến, từ từ biến mất trong hư không.
Lý Nhiên thoả mãn gật đầu.

Dị tượng này dùng tốt thật đấy.
Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, uy lực của “Long Tượng Trạch Thiên” không chỉ dừng lại ở mức này.
Bất luận là La Hán ở trần, hay là Thần Long và Cự Tượng, đều có rất nhiều công dụng tuyệt vời.
Chỉ là hiện tại tu vị của Lý Nhiên chưa đủ, vẫn chưa thể nắm giữ được phần sức mạnh này.
Tiêu Thanh Ca tê liệt ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Một Cự Nhân đột nhiên xuất hiện, một cước đá bay Xích Diễm Hổ Kim Đan Kỳ?
- Trời ạ…
Nàng ta nhéo nhéo gò má của mình, xác định đây không phải là đang nằm mơ.
- Được rồi, nhanh đi thôi, lát nữa lại không đuổi  kịp lúc bí cảnh mở ra đâu.
Lý Nhiên đi tới nói.
- Cái thứ lúc nãy… Là pháp tướng của ngươi sao?
Tiêu Thanh Ca hỏi.
- Coi là vậy đi.
Lý Nhiên gật đầu.
Cổ họng Tiêu Thanh Ca giật giật.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta nghe nói, Kim Đan cảnh Tu Hành Giả có thể có pháp tướng!
- Chẳng lẽ Lý Nhiên thực sự là Đại Đế chuyển thế? Nếu không...!thực sự khó có thể dùng lẽ thường mà giải thích được!
- Nực cười trước kia ta còn cảm thấy mình có thể sánh vai với hắn đấy.

.

.


Cho dù tu vi của ta vẫn còn thì vẫn thua kém hắn nhiều lắm, có thể nói là khác nhau một trời một vực!
Tiêu Thanh Ca nhìn về phía Lý Nhiên, trong ánh mắt thêm mấy phần sùng bái và ngưỡng mộ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì một cước của Cự Nhân kia mà cuồng phong thổi bay cây cối phía trước, tạo thành một con đường lớn bằng phẳng dài mấy dặm.
Ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.
Khu đất trống trong rừng.
Bên sườn núi trên vách đá có một phiến Thạch Môn, chỗ khe cửa lóe ra thần quang trong vắt.
Một nhóm nam nữ đứng trước cửa, toàn bộ đều là người tuổi trẻ.
Người nào người nấy có lai lịch rất lớn, kém nhất cũng là đích truyền của Tông Môn Nhất Lưu.
Lúc này bọn họ giống như chúng tinh củng nguyệt, nhìn về phía một nam tử hoa phục bạch y, đám người mơ hồ xem hắn ta là người cầm đầu.
Người này là đệ tử đích truyền của Thần Đạo Cung.
Tống Thanh Tùng!
- Tống sư huynh, lần này bí cảnh có ngài ở đây, chắc chắn là như giẫm trên đất bằng, mấy người chúng ta theo ăn canh là được rồi.
Người khác nịnh hót nói.
Tống Thanh Tùng lắc đầu cười cười.
- Nghìn vạn lần đừng nói như vậy, Tiên Duyên khó dò, mỗi người chúng ta đều có bản lĩnh riêng.
Mặc dù nụ cười của hắn ta ôn hòa, nhưng đáy mắt lại tràn đầy khinh miệt.
Chỉ có nhìn về phía bên cạnh, trông thấy thiếu nữ thanh y đang ôm trường kiếm, mới lóe lên một tia ngưng trọng.
- Sao Vạn Kiếm Các cũng tới đây vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận