Sửu Tiểu Xà

Các yêu quái nhà quê bị cưỡng ép lưu lại trong cung điện của Nộ đại vương, bị bức tiến hành đủ loại thẩm hạch khảo thí.

Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh cũng không biết rốt cuộc phải làm gì, tóm lại cứ cầm tờ giấy chú thích màu lam nhạt thần sứ phát cho họ xông pha trong cung điện, tới các bộ môn đề mục rườm rà chịu khảo hạch.

Chẳng qua yêu quái nhà quê đều cảm thấy cái này rất thú vị, cho nên rất phối hợp, thẩm hạch tới nửa đêm, thần sứ còn phát cơm khuya cho họ__ một loại màn thầu ngọt và một ly sữa, đám nhà quê ngồi xếp hàng ở góc tường, cắn màn thầu uống sữa, sau đó lau miệng tiếp tục chịu kiểm tra.

Rất nhanh, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đã đứng ở phân bộ kiểm tra mắt, chỉ thấy thần sứ đứng ở trên đầu buông một tấm biển đá hình chữ nhật, bên trên khắc một vài ký hiệu phương hướng lên xuống trái phải, bảo yêu quái bị thẩm hạch đứng ở chỗ xa phân biệt.

Có vài yêu quái nhà quê đã bắt đầu co giật bắp chân, run run rẩy rẩy. Còn có yêu quái đem thứ trên biển đá cõng xuống trước.

Cuối cùng, trải qua một đêm tuyển chọn căng thẳng, cuối cùng chọn ra được bốn đại tinh linh vương phân biệt đại biểu phong thủy địa hỏa. Các yêu quái nhà quê cuối cùng tập trung ở trung đình, đợi thần sứ công bố tin tức thống nhất.

Lúc này tâm tình của mọi người, lại trở nên khẩn trương giống như tú tài đợi phát bảng.

Thủ lĩnh sứ thần vẫn đứng ở chỗ cao nhất, thanh thanh cổ họng đọc: “Hiện tại tuyên đọc kết quả tuyển chọn, địa tinh linh vương của sáng thế tinh linh vương là__ Huynh Hạ Tử, di? Đây là tên kiểu gì?

Lúc này chỉ thấy lão hùng bạn rượu của Lãnh Thanh Thanh cao hứng kêu ngao ngao, giơ móng hùng lên hưng phấn nói: “Là ta là ta!! Ta tên Hùng Hạt Tử!! Không phải Huynh Hạ Tử!! Ô ye Ta làm tinh linh vương rồi có thể thu hối lộ uống rượu rồi ”

Thần sứ bĩu môi, lộ ra ánh mắt khinh thường, tiếp tục tuyên đọc: “Hỏa chi tinh linh vương là Bạch Đế Áo, phong chi tinh linh vương là Lãnh Tịnh, thủy chi tinh linh vương là Lãnh Thanh Thanh.”

“Là ta là ta ta chính là bạch điêu ” Bạch Điêu hưng phấn lao lên trước, nó cuối cùng cũng có chỗ xuất đầu rồi! Hai mắt nó hàm lệ bước lên bệ cao, ôm đuôi mình nước mắt doanh tròng nói: “Ta muốn cảm tạ cha nương ta, cảm tạ các vị thân bằng hảo hữu của ta, cảm tạ các vị thần sứ, đặc biệt cảm tạ chủ nhân đã bồi dưỡng ta ___ thiếu đông gia Lãnh Tịnh và lão gia Lãnh Thanh Thanh, là bọn họ khiến ta từ một sủng vật đi theo giang hồ kiều kiều nữ biến thành một con điêu chính nghĩa có nhiệt tình có tình yêu, trên cương vị này từ nay về sau, ta nhất định sẽ phát dương tinh thần phấn đấu không sợ chết không sợ khổ, tiến một bước…” Bạch Điêu huyên thuyên không dứt.

“Ta cũng muốn phát biểu đoạt giải!” Lãnh Thanh Thanh giơ tay.

“Thật vô vị.” Lãnh Tịnh thờ ơ.

Khi chúng yêu quái đang hoan hô ầm ĩ, cung điện đột nhiên chấn động kịch liệt. Các yêu quái nhà quê đều bị dọa không dám loạn động, vì địa chấn có nghĩa Nộ đại vương phát giận!

Một thanh âm thấp trầm từ bốn phương tám hướng truyền tới:

“Dẫn bốn người đó vào chủ thính của thần!!”


…………..

Chủ thính của thần, là đại điện mênh mông so với cái trước còn huy hoàng gấp bội.

Lão hùng, Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Tịnh, Bạch Điêu bốn người được thần sứ dẫn vào xong, đại môn lập tức đóng chặt, lưu lại bọn họ trong đại điện rộng lớn tới mức hơi đáng sợ.

“Những tinh linh cấp thấp các ngươi, lại gần cho ta nhìn xem.” Trên chủ tọa bên trong cùng, một thân ảnh cao to vạm vỡ nói.

Bốn người chậm rãi lại gần, cuối cùng nhìn rõ được người ngồi trên bảo tọa đó, là một lão giả uy nghiêm mặc trường bào màu lam, lão giả này dung mạo kỳ lạ, nhìn tướng mạo không giống như thần tộc ở thiên đình.

Chẳng qua thái độ của lão giả cũng coi như dứt khoát, tuy biểu tình của ông nghiêm túc, nhưng nói thẳng: “Ta vốn là một trong những thần vương của thiên đình tây phương, sau đó thiên đình trung ương bị hỗn đục mê hoặc, thế là ta đóng chặt kết giới, tự lập môn hộ. Nhưng gần đây thiên đình trung ương hồi phục bình thường, đem thiên giới tây phương ta khổ tâm xây dựng toàn bộ sung công, vì thế ta dự định lại sáng nghiệp lần nữa, tại nơi này lập một môn hộ khác, chọn các ngươi tới, chính là vì để các ngươi cùng ta thương nghị đại sự sáng thế!”

Bốn con nhà quê gật đầu như khúc gỗ, nghe mà không hiểu.

“Cho nên động tác nhanh nhẹn chút cho ta! Hiện tại tiến lên nghe phong!!” Vị thần vương này tựa hồ tính tình cũng không tốt lắm, làm chuyện gì cũng căm hận lề mề lâu la.

Hắn cầm thần trượng ra, gõ lên đầu hắc hùng một cái nói: “Ngươi! Địa tinh linh vương, đại thần sứ chi hùng Bạch Liệt!”

“Ô…” Hắc hùng xoa cục u trên đầu không dám lên tiếng.

Sau đó gõ lên đầu Bạch Điêu một cái: “Ngươi! Hỏa tinh linh vương, đại thần sứ chi điêu Phi Nhĩ!!”

“Ách…” Bạch Điêu không hiểu gì nổ đom đóm mắt.

“Ngươi!” Thần vương gõ lên đầu Lãnh Thanh Thanh một cái: “Ngươi! Thủy tinh linh vương, đại thần sứ chi xà Gia Lạc.”

“Xà Gia Lạc…” Lãnh Thanh Thanh rất không vừa lòng.

Cuối cùng thần vương chỉ Lãnh Tịnh nói: “Ngươi! Phong tinh linh vương, đại thần sứ chi long Tây Hoa.”

“…” Lãnh Tịnh trầm mặc.


Cuối cùng phong xong rồi, thần vương dùng quyền trượng chỉ đại môn ánh sáng nói: “Các hài tử! Để chúng ta dùng đôi tay này sáng tạo tân thế giới!!”

Bốn con nhà quê hoang mang lắc đầu.

Thế là tại lạc thổ vùng cực tây, Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh và Bạch Điêu cuối cùng đạt được thân phận cao cấp mà bọn họ vẫn thầm mong ước.

Nhưng sao lại cảm thấy kỳ cục và không đúng lắm. Tóm lại, sau một ngày một đêm bị giày vò trong cung điện của Nộ đại vương, tất cả yêu quái nhà quê đều trở về nhà mình, bắt đầu cuộc sống bình thường vui vẻ.

Hơn nữa sau khi trở về, những yêu quái đồng hương khác đều treo đèn kết hoa, chuẩn bị cử hành hôn khánh điển lễ chân chính cho Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh.

………………………..

Đêm, trong khu rừng an tĩnh hài hòa, trên mỗi một cây đại thụ đều treo đèn ***g đỏ xinh tươi, cả khu rừng lấp lánh ánh sáng động lòng.

Lãnh Thanh Thanh kích động lại xấu hổ đứng bên hồ dưới trăng, thay hỉ phục màu đỏ lên, trên đầu còn đội khăn trùm đỏ. Rất nhiều yêu quái nhà quê vây lấy y, hát ca khúc chúc mừng hỉ khánh.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp trứng của sửu tiểu xà, Lãnh Thanh Thanh hồi tưởng lại từng chút một cuộc sống bên nhi tử, bao gồm hai lần ‘kết hợp’ khiến người kích động đó, y phát hiện, vận mệnh của mình và Lãnh Tịnh đã dán dính vào nhau từ lâu, không thể phân ly.

Vì thế, y mới ở trong cung điện của Nộ đại vương, đáp ứng thỉnh cầu của Lãnh Tịnh, tại đây cử hành hôn khánh chân chính, chính thức ‘gả’ cho Lãnh Tịnh.

Tuy y vốn cảm thấy gả hay không gả cũng vẫn sống cùng nhi tử vậy thôi, nhưng mọi người bao gồm của y đều cảm thấy__ thành thân rất rất vui a!!

Thế là lỗ mãng đáp ứng.

Các đồng hương nhà quê tận tâm đem Lãnh Thanh Thanh từ trong ra ngoài trang điểm một phen, đội mũ phượng và khăn trùm lên cho y, để y ngồi bên bờ hồ đẹp nhất rộng rãi nhất trong rừng chờ đợi.

Khi trăng dâng cao lên đỉnh cây, trong tiếng hát mừng nhẹ nhàng của các yêu quái nhà quê, tân lang Lãnh Tịnh cuối cùng chậm rãi xuất hiện.

Lãnh Tịnh cưỡi thần thú Bạch Điêu, thân mặc hỉ phục giống kiểu của Lãnh Thanh Thanh, tiêu sái tới cạnh y.


Khi hắn nhảy xuống đất, ôm Lãnh Thanh Thanh, các yêu quái nhà quê đều hoan hô, chúc mừng đôi tình nhân trải qua vô số chông gai cuối cùng có thể ở bên nhau.

Lãnh Tịnh vén khăn trùm của Lãnh Thanh Thanh lên, ở trước mặt các yêu quái thâm tình hôn Lãnh Thanh Thanh một cái, tạo nên một trận hoan hô, mọi người phóng pháo hoa chúc mừng, ca hát vui tươi, bắt đầu cuồng hoan.

Không biết tại sao, Bạch Điêu vô số lần thấy Lãnh Tịnh hôn trộm Lãnh Thanh Thanh, đột nhiên một khắc này tâm triều tuôn trào, vô cùng cảm động, nó không ngừng lau nước mắt, chân thành cao hứng cho Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh.

Sửu tiểu xà là một quái vật không được thiên địa dung chứa, nhưng mà, ít nhất trên thế giới còn có một gia hỏa có thể bao dung hắn dưỡng dục hắn, giúp hắn không bước trên lối sai lầm, đó chính là Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh là một yêu quái bạch si không có ai cần, nhưng mà, ít nhất trên thế giới còn có một gia hỏa có thể tín nhiệm y ỷ lại y, đó chính là Lãnh Tịnh.

Chỉ cần có thể ở bên nhau, vậy đã đủ rồi. Không cần thề ước sinh tử, không cần trời long đất lở, tóm lại bọn họ ở bên nhau, bất kể là phụ tử hay là tình nhân, bọn họ là người nhà của nhau.

Nhà tốt hơn mọi thứ. Khi bọn họ xin ăn, khi bọn họ lang thang, khi bọn họ hưởng lạc vui chơi, bọn họ có nhà.

Lãnh Tịnh ôm Lãnh Thanh Thanh lên, trong tiếng hoan hô của mọi người đi vào nhà cây động phòng tinh xảo mà các yêu quái nhà quê chuẩn bị cho họ, bắt đầu chân chính kết hợp ngọt ngào.

Sau khi đóng cửa, các yêu quái nhà quê tiếp tục theo phái bát quái trước kia của họ__ thỏ mẹ chỉ động phòng đó, giáo dục hài tử của mình: “Xem, đây chính là kết quả của say rượu, không chỉ sinh ra quái thai, còn sẽ loạn luân.”

Đương nhiên, câu chuyện của sửu tiểu xà điên cuồng kéo dài hơn một năm cũng hạ màn tại đây.

Có lẽ có độc giả cảm thấy đã xem phát ngán, có lẽ có người cảm thấy còn xem chưa đủ, nhưng mà, sửu tiểu xà tạm thời chia tay với mọi người tại đây.

Có lẽ sau này của sau này, Ly Miêu nhớ lại, sẽ lại viết hậu tục cho tổ ba người nhà quê, nhưng trong thời gian ngắn thì sẽ không có.

Cho nên, tại đây tạm biệt mọi người rồi.

Thật ra, câu chuyện của sửu tiểu xà đều là từng đoạn, mọi người xem chán cuộn lại, chính là lúc kết thúc.

Giả như bạn xem tới đây, cảm thấy bạn vẫn luôn chú tâm tới sửu tiểu xà, Ly Miêu chuẩn bị để sửu tiểu xà tạm biệt mọi người tại đây.

Trải qua hơn một năm, Ly Miêu cũng cảm thấy sửu tiểu xà, Thanh Thanh, Bạch Điêu đều như trở thành người nhà của ta, không biết bọn họ có mang tới cho mọi người một chút vui vẻ không?

Kỳ thật khi Ly Miêu mới bắt đầu, chỉ là muốn tiện tay đào hố xem thử cảm giác viết văn huyền huyễn thế nào, là sự nhiệt tình của mọi người khiến ta đi được tới hôm nay, cũng là mọi người cùng nỗ lực tạo nên sinh mệnh cho sử tiểu xà!

Ly Miêu cảm thấy, viết văn không chỉ là viết những tình tiết công thức rập khuôn, quan trọng hơn là phải sáng tạo một thế giới, hiện tại Ly Miêu cho mọi người xem, chính là thế giới riêng biệt của sửu tiểu xà, cảm ơn mọi người đã chung hưởng thế giới cô độc của Ly Miêu, cảm ơn mọi người đã phân hưởng thế giới hoan lạc của Ly Miêu!

Hy vọng sửu tiểu xà sẽ mang tới cho các bạn niềm vui, đồng thời cũng khiến các bạn nhớ tới tiểu long độc lập độc hành này!


Đại biểu cho toàn thể nhân viên công tác của sửu tiểu xà, thân ái cúi chào các vị độc giả__ Nếu có duyên! Sẽ gặp lại!!

Cuối cùng, giống như phim khủng bố Âu Mỹ, Ly Miêu tặng cho các bạn đoạn kết cục cuối cùng kiểu mở màn.

Bạn có thể chọn không xem.

Thật sự muốn xem sao?

Thật sao?

Vậy kéo xuống.

……………………………………..

Trong nhà cây đèn hỏa chập chờn, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh thân thể giao triền, từ xà tới người, từ người tới rồng, kịch liệt mà diễm mị, sâu sắc thể nghiệm được lốc xoáy dục vọng là sâu thẳm không thấy đáy cỡ nào.

Lãnh Thanh Thanh vừa hưng phấn cong người lên, để Lãnh Tịnh kéo thắt lưng y mà phát ra tiếng hô kích động, rất lâu đột nhiên nhớ tới nói: “Tiểu Tịnh! Cái kia! Thanh Nguyệt đó! Cuối cùng thế nào rồi? Vạn Tượng quái vật đó!?”

“Hắn…” Lãnh Tịnh nâng đầu vùi trên người y lên, “Sau khi hắn vào hỗn đục không lâu, đã bị quái vật hỗn đục lớn hơn nữa ăn mất, sự thật một chút cũng không giống như hắn nghĩ__ hắn có thể tìm được đồng bạn trong hỗn đục, trên thực tế trong biển hỗn đục, mới là nơi quy luật sinh tồn trần trụi tồn tại! Chỉ có kẻ mạnh ăn kẻ yếu!”

“Vậy kết giới của thế giới chúng ta đã tu bổ rất kiên cố rồi sao? Những đại quái vật đó sẽ không tiến vào được nữa đi?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

“Chắc sẽ không đâu… quản làm gì…” Lãnh Tịnh tiếp tục làm chuyện khiến người thần tiêu hồn mị.

Mà trong cung điện Nộ đại vương xa xa, Nộ vương__ cũng chính là tây phương thần vương, một mình ngồi trong gian phòng đóng chặt, nhìn vào cái gương lớn màu đen chạm đất, quái dị tự lẩm bẩm tự cười.

“Vậy sao… ta đã làm như ngươi nói… bắt đầu kế hoạch sáng thế rồi… hừ hừ… ha ha ha…” Thần vương quay đầu đi, lộ ra nụ cười bí hiểm.

Mà bóng phản chiếu của thần vương trong gương, gương mặt lại dần dần biến hóa…

Không sai, đây là kết cục kiểu mở màn.

Cuối cùng, lại lần nữa cảm ơn các bạn dõi theo.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận