Sủng Hôn Rêu Rao


Ed: Vân Khinh

Ô ô ô, tội cô đúng là đáng chết vạn lần.

Mục bá bá khó có được tới đón cô một lần, cô cư nhiên không ở, đúng là quá không cho Mục bá bá mặt mũi rồi.

Di động bên kia hồi lâu vẫn không có tiếng nói.

Chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của nam nhân, đại biểu cho việc anh còn chưa tắt máy.

Sống lưng Phó Âm Sênh lạnh lẽo: Xong rồi xong rồi, khẳng định là bá bá tức giận rồi.

Hôm nay cô còn chưa kịp nói cảm ơn bá bá vì đã giúp mình, giờ đây lại còn chọc cho bá bá tức giận nữa.

"Thực xin lỗi.." Phó Âm Sênh vừa định muốn tiếp tục xin lỗi, hy vọng nhìn vào phân thượng cô rất thức thời, anh không cần so đo với cô.

Ai ngờ, ngữ điệu của Mục Hoài lại hết sức ôn nhu: "Không có việc gì, em đi chơi vui vẻ."

Bả vai mảnh khảnh của Phó Âm Sênh hơi hơi phát run.

Mục Hoài đây là bị cô chọc tới tức điên rồi.

"Hôm nay sẽ về nhà sớm chứ?" Tiếng nói trầm thấp của Mục Hoài tiếp tục vang lên.

Phó Âm Sênh đột nhiên chột dạ, môi đỏ hới mấp máy trong chốc lát, mới ngượng ngùng trả lời: "Có thể trễ một chút mới về được, em cùng Tống Từ hẹn nhau muốn đi Đế Đỉnh hội quán."

"Vậy khi nào kết thúc, anh đến đón em." Ngữ khí của Mục Hoài ngày càng nhu hòa, tiếng nói vốn dĩ khàn khàn từ tính, bởi vì do anh cố tình càng thêm ôn nhu.

Làm cho Phó Âm Sênh mạt danh có cảm giác sởn tóc gáy.

Nhấp nhấp cánh môi, ngón tay nắm chặt lấy góc váy, cơ hồ muốn xé rách nó đi, rõ ràng nghe ra trong giọng nói của Mục Hoài có sự nghuy hiểm cố tình cô lại không dám cự tuyệt.

Nếu lúc này mà cô từ chối Mục Hoài, cô vẫn là người sao.

Bản thân Mục Hoài muốn đến đón cô, chứ không phải muốn đến đánh cô.

Thật vất vả mới tắt điện thoại đi, Phó Âm Sênh xoa xoa thái dương không có chút mồ hôi nào: "Hô, làm mình sợ muốn chết."

Từ Nghiên bên cạnh rót cho cô một ly nước: "Sênh Sênh tỷ, cùng Mục tổng nói chuyện điện thoại, chị khẩn trương như vậy làm gì?"

Phải biết rằng, trước kia thời điểm Sênh Sênh tỷ nói chuyện với Mục tổng, hoàn toàn không có một chút khẩn trương.

Bất quá thoạt nhìn bây giờ, quan hệ của Sênh Sênh tỷ và Mục tổng tốt hơn rất nhiều.

"Sợ anh ta đánh chị." Phó Âm Sênh theo bản năng nói ra lời trong lòng.

Từ Nghiên bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại: "..."

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến vô hạn của Sênh Sênh tỷ bị khẩn trương đến nhăn nhúm, cô nhóc thành khẩn nói: "Chị có thể yên tâm, đối với gương mặt này của chị, Mục tổng cũng luyến tiếc chạm vào một chút."

"Anh ấy là kiểu người bộ dáng lớn lên giống thương hương tiếc ngọc lắm sao?" Phó Âm Sênh chỉ vào bức ảnh trên di động, một bên mặt của người đàn ông lạnh lùng đạm mạc, vừa nhìn vào thì biết rất khó để ở chung.

Từ Nghiên bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, trầm mặc trong chốc lát, sau đó vì Mục tổng mà nói một câu: "Mục tổng có thương hương tiếc ngọc hay không thì có quan hệ gì, anh ấy thích chị là đủ rồi."


Phó Âm Sênh nâng tay nhéo nhéo cằm, đột nhiên cảm thấy lời nói của Từ Nghiên rất có đạo lý.

Chỉ là, Mục Hoài là một nam nhân âm tình bất định, ai biết anh có thật tình hay không.

Trong xe không khí có chút ngột ngạt, Phó Âm Sênh nhấn mở cửa xe ra, cảm giác nghẹn khuất trong ngực được xua tan đi không ít.

Cô cúi đầu xuống, tất cả cảm xúc trong đáy mắt đều bị che đi.

Bảy giờ tối, hội quán Đế Đỉnh.

Mục Hoài tùy tay đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa, tháo lỏng cúc áo ở cổ tay, bước nhanh vào trong hội quán.

Bên tai mang theo một cái tai nghe Bluetooth.

"Ôn Hành, tân hoan của cậu là nữ minh tinh Tống Từ?"

Ôn Hành tư thái thanh thản lười biếng mà dựa vào sô pha mềm mại, trên cánh tay, có một mỹ nữ đang dựa vào, người đó không ai khác chính là Tống Từ trong miệng Mục Hoài.

Ôn Hành nghe Mục Hoài nói, nhìn vào nữ nhân bên người cười cười, bưng theo một ly rượu đỏ đứng lên, đi đến khu dành cho người hút thuốc, cười nhẹ nói: "Như thế nào, cậu coi trọng?"

"Đóa hoa lạnh lùng, cũng muốn rơi vào phàm trần?"

"Nếm thử hương vị nữ nhân thế tục?"

Mục Hoài nghe hắn nói, thần sắc đạm mạc, không hề cảm xúc mở miệng: "Tôi không có hứng thú, là vợ tôi coi trọng."

"Cậu nói cái gì?" Ôn Hành cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc vứt cho nữ nhân bên ngồi bên kia một cái mị nhãn, thuần thục đốt thuốc, không thể tin tưởng được mà hỏi.

"Xuống dưới đón tôi." Mục Hoài xác định Tống Từ là tân hoan của Ôn Hành, đương nhiên cũng các định được vợ của mình cũng đang ở chỗ này.

Lúc trước thời điểm Ôn Hành muốn tổ chức một bữa tiệc, nhưng anh không có hứng thú.

Hiện tại thì không giống.

"Cậu muốn đến đây." Ôn Hành lập tức bóp tắt điếu thuốc, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tống Từ nhìn theo bóng Ôn Hành rời đi, đuổi theo tới cửa phòng bao: "Ông xã, anh muốn đi đâu vậy?"

Ôn Hành nghe xưng hô này của cô ta, giữa mày hơi nhăn lại một chút, lại không có sửa lại câu nói, nhìn cô ta ôn nhu cười: "Anh đi đón bạn một chút."

"Không phải em nói cũng có bạn ở đây sao, tới nói chuyện với cô ấy đi." Ôn Hành nhớ rõ Tống Từ có nói qua, hôm nay cô cũng có dẫn bạn đến đây, lớn lên rất xinh đẹp, cũng là người trong giới giải trí.

Ôn Hành biết, có thể để cho Tống Từ nói là một người phụ nữ xinh đẹp, vậy khẳng định là rất xinh đẹp, bồi đóa lạnh lùng nhà hắn chơi chơi cũng không tồi.

Nam nhân sao, sao có thể như Mục Hoài được, suốt ngày chỉ nhớ đến vợ.

Chỉ cần là hoa đẹp, không cần hoa thơm.
(câu gốc: Gia hoa tái mĩ, cũng không có hoa dại hương.
Không biết dịch kiểu gì, nên viết theo cách hiểu của mình vậy)

Nghĩ như vậy, Ôn Hành nắm cằm Tống Từ, môi mỏng ái muội hôn lên khóe môi cô một chút: "Đêm nay anh đến nhà em qua đêm."

Dỗ dành tiểu tình nhân xong, Ôn Hành liền bước nhanh đi ra ngoài.

Tống Từ nhìn theo thân ảnh đĩnh bạt của hắn rời đi, ánh mắt hơi tối lại.


"Tống Từ?"

Phó Âm Sênh nhìn vào phương hướng Ôn Hanh rời đi, tầm mắt có chút phức tạp nhìn Tống Từ, cô vốn tưởng rằng bạn trai kim chủ của Tống Từ đối với cô ta là tình yêu đích thực.

Nhưng..
cô vừa rồi lại thấy được một bên mặt của nam nhân.

Đó không phải là người bạn phong lưu của Mục Hoài sao.

Bạn trai kim chủ trong miệng Tống Từ, chính là Ôn Hành?

Nếu cô nhớ không nhầm, Ôn Hành là người đã có vợ rồi đi.

Phó Âm Sênh vốn dĩ không muốn quản chuyện của Tống Từ, nhưng, hiện tại cô muốn lấy lòng Tống Từ, vạn nhất Tống Từ không biết Ôn Hành có vợ..

Vậy cô chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội thể hiện với Tống Từ rồi sao.

Hơn nữa, trải qua quá trình ở chung, cô cảm thấy Tống Từ cũng không phải là nữ nhân xấu xa, cô ta chỉ là người thích thực tế mà thôi.

Vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn vào Ôn Hành, là thích đi.

Phó Âm Sênh hít sâu một hơi, đôi mắt đen nhánh tràn ngập bối rối.

Phòng bao rất nhiều người, Tống Từ cũng không có quen ai, liền dẫn cô đến góc quầy bar ngồi xuống, kêu hai ly rượu.

Tống Từ một hơi cạn sạch một chén, đột nhiên cười khổ một tiếng: "Cô biết Ôn Hành sao?"

"Có biết." Phó Âm Sênh không nói dối, thành thật trả lời: "Bộ phim tôi đang đóng, hắn là nhà đầu tư."

Dừng một chút, Phó Âm Sênh vẫn là thử thăm dò nói một câu: "Tôi nhớ rõ, anh ta đã có vợ.."

Tống Từ nghe xong, cảm xúc vẫn ổn định, đôi môi đỏ thắm hé mở, cười to ra tiếng: "Chúng tôi chỉ theo nhu cầu mà thôi."

"Biểu tình này của cô là sao?"

Thời điểm cô ta cười, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười: "Anh ta cần thân thể của tôi, tôi cần tài nguyên của anh ta, có vợ hay không việc này có quan trọng không?"

"Tôi cũng chẳng muốn làm vợ anh ta."

Tống Từ tùy ý giơ chén rượu lên: "Tới bồi tôi uống một chén."

Tam quan của Phó Âm Sênh bị Tống Từ đánh cho rơi lả tả.

Tống Từ thấy cô ngốc lăng, bổ sung một câu: "Anh ta có nói qua, anh ta cùng vợ của anh ta đều là ai chơi theo ý người ấy, cho nên, cô ngàn vạn lần đừng nghi ngờ tôi là tiểu tam lén lút vụng trộm."

Nhìn cô ta che dấu vị chua chát nơi đáy mắt, Phó Âm Sênh vẫn không nói gì, chỉ cùng cô hét lên một ly.

Con lừa ngốc này vừa có chút đáng thương vừa có chút đáng giận.

Đã là tiểu tam, còn nghĩ rằng mình không phải.


Bất quá, càng đáng giận hơn là kẻ tra nam Ôn Hành kia!

Đã có vợ rồi, còn ở bên ngoài cấu kết làm bậy.

Than nhẹ một tiếng, bàn tay trắng mịn của Phó Âm Sênh bưng ly rượu lên, uống vào một ngụm.

Bỗng dưng nghe được thanh âm quen thuộc.

Tiếng nói dễ nghe của Ôn Hành từ bên ngoài truyền vào: "Hoài ca, tôi giới thiệu cho cậu một nữ minh tinh xinh đẹp, cậu nhất định phải thử xem."

Bởi vì ngồi trong góc, cho nên, thời điểm Ôn Hành mang thoe Mục Hoài đi vào, cũng không có để ý đến hai người các cô.

Đôi mắt xinh đẹp của Phó Âm Sênh hơi nheo lại, ánh sáng ngưng tụ lại một chỗ, cô rõ ràng nhìn thấy, thân hình thon dài của nam nhân đứng bên cạnh Ôn Hành, móng tay thiếu chút nữa đâm vào lòng bàn tay.

Cẩu nam nhân Mục Hoài này, cư nhiên đi theo Ôn Hành đến nơi này lêu lổng.

Mục Hoài không đế ý đến lời nói của Ôn Hành, anh từ trước đến nay không có để mấy lời nói ngu xuẩn của cậu ta vào lòng, chỉ là nhìn quanh bốn phía, vẫn không tìm được thân ảnh của lão bà nhà mình, hàng mày nhẹ nhàng nhăn lại, đôi môi khẽ mở, lạnh nhạt nói: "Nữ minh tinh kia đâu?"

"Hả, Hoài ca, cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi." Ôn Hành cho rằng Mục Hoài rốt cuộc nghĩ thông suốt, không mỗi ngày vây quanh vợ yêu không để người bạn là hắn đây vào mắt nữa, vội vàng kêu người tiếp đón an bài.

Mục Hoài hờ hững liếc hắn một cái: "Là cậu nên nghĩ thông suốt."

Ý cười trên mặt Ôn Hành cứng đờ.

Uống thêm vài ly nữa, Tống Từ lại thấy hai người Ôn Hành, trực tiếp đứng lên, liền chào hỏi hai người: "Ông xã, bọn em ở chỗ này."

Bới vì Phó Âm Sênh ngồi đưa lưng về phía bọn họ, cho nên Ôn Hành cũng không nhận ra cô, vì vậy không biết nữ minh tinh trong miệng Tống Từ là phu nhân của Mục Hoài.

Ánh mắt vừa nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Phó Âm Sênh, đôi mắt lập tức nhìn lại trên đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.

Chân..
thật đẹp.

"Nhìn chỗ nào đó?" Tiếng nói nguy hiểm của Mục Hoài từ sau lưng truyền đến.

Ôn Hành kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mục Hoài: "Hoài ca, còn chưa nhìn chính diện, cậu liền bảo vệ như vậy, xem một chút cũng không được?"

Mục Hoài lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi bước tới.

Ở dưới ánh mắt của Ôn Hành cùng Tống Từ, vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ, đem cô từ trên ghế cao bế xuống, tiếng nói trầm thấp từ túnh, mang theo một chút không hài lòng: "Uống rượu."

"Uống một chút." Tửu lượng Phó Âm Sênh không cao, sau khi uống xong, lá gan liền lớn hơn, một phen bóp chặt eo Mục Hoài: "Thì ra anh đến đây để tìm nữ nhân."

"Không được nói linh tinh." Mục Hoài giơ tay véo khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, ánh mắt hung ác dừng lại trên đôi đồng tử tràn ngập vẻ mê mang của cô.

Trong bóng tối lờ mờ, ánh mắt Mục Hoài, dần dần nhiễm một màu đen u tối, đôi tay nâng mặt cô lên, hơi hơi cúi người, đôi môi chạm vào khóe mắt của cô một cái hôn, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn: "Chúng ta về nhà."

"Em không muốn về nhà." Phó Âm Sênh ngửa đầu, đưa mắt nhìn sang Ôn Hành đứng bên cạnh đã kinh ngạc đến ngây người.

Môi đỏ khẽ mở, mồm miệng rõ ràng phun ra hai chữ: "Tra nam."

Ôn Hành: "..."

Sau khi nói xong, Phó Âm Sênh ôm chặt cánh tay ông xã nhà mình, nhìn vào anh nói: "Nam nhân của tôi mới không đi theo cái loại tra nam giống anh."

"Đúng không?"

Sau khi nói xong, Phó Âm Sênh còn ngửa đầu hỏi Mục Hoài.

Mục Hoài nhìn vào con mắt sáng ngời mang theo hơi nước của cô, rõ ràng đã mơ hồ đến không biết gì, còn kiên trì khinh bỉ Ôn Hành.

Đặc biệt là, câu nói ' Nam nhân của tôi' kia lấy lòng anh.


Vì thế, rất nghe lời, nhẹ gật đầu: "Đương nhiên."

Mục Hoài nói xong, liền ôm lấy vợ của mình đi ra ngoài.

Ôn Hành mắt thấy hai người rời khỏi đây, vội vàng đuổi theo: "Chị dâu, chị nghe tôi giải thích!"

"Hoài ca, chị dâu!"

Nhưng thật ra Tống Từ bên cạnh, say rượu đã tỉnh hơn phân nửa.

Phó Âm Sênh cùng Mục tổng?

Cô ta có biết Mục Hoài, thường xuyên nghe Ôn Hành nhắc đến.

Lại không nghĩ rằng, Phó Âm Sênh cùng Mục tổng cư nhiên là quan hệ này.

Mục tổng..
cũng đã có vợ rồi?

Không đúng, vừa rồi Ôn Hành xưng hô với Phó Âm Sênh là chị dâu, có thể để cho Ôn Hành gọi là chị dâu, không có khả năng là tình nhân, chẳng lẽ..
Phó Âm Sênh chính là vợ của Mục Hoài người đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà?

Tống Từ bưng kín miệng, không thể tin tưởng dựa vào quầy bar, thiếu chút nữa ngồi không vững, té trên mặt đất.

Trời ạ, Phó Âm Sênh đã có chồng, cư nhiên còn mê luyến cô ta như vậy!

Tống Từ quả thật không tin vào mị lực của bản thân, cô ta cư nhiên còn có mị lực hơn cả Mục tổng.

Nuốt nuốt nước miếng, Tống Từ cũng đuổi theo Ôn Hành đi ra bên ngoài, cô muốn cho Mục Hoài biết để canh chừng vợ thật chặt nha, vạn nhất Phó Âm Sênh muốn làm cái gì với cô, cũng có người chế phục được Phó Âm Sênh.

Một màn vừa rồi, Tống Từ đều xem vào mắt, Mục tổng tuyệt đối có thể chế trụ được Phó Âm Sênh.

Cửa hội quán, đèn đuốc sáng trưng.

Thời điểm Mục Hoài nửa ôm Phó Âm Sênh đang chờ tài xế lại xe lại đây, rốt cuộc Ôn Hành cũng đuổi kịp đến.

Đối mặt với Phó Âm Sênh mà giải thích: "Chị dâu, tất cả là do tôi sai, trở về chị ngàn vạn lần đừng trách Hoài ca."

Hắn tuy rằng rất muốn Mục Hoài đi tới nhìn mấy nữ nhân khác, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn nguyện ý nhìn hai vợ chồng bọn họ bất hòa, hôn nhân của bản thân đã đủ bất hạnh, cũng không thể làm cho Hoài ca bất hạnh giống mình được.

Phó Âm Sênh uống ly rượu cocktail, tác dụng quả thật rất chậm, đặc biệt lúc bị gió thổi qua, tửu lượng lại càng đi lên: "Anh đúng là cái đồ tra nam, không nên nói chuyện với tôi."

"Chị dâu, tôi không phải tra nam." Ôn Hành lập tức vì mình mà biện giải: "Chúng tôi hai bên đều tự nguyện, tôi cũng không cưỡng ép cô ấy."

Bọn họ đều là người cần ta lấy, làm sao mà trở thành tra nam được.

"Dù sao anh cũng đã xuất quỹ, anh không sạch sẽ, anh chính là tra nam." Phó Âm Sênh nói chuyện có chút lộn xộn không rõ, cô ngay cả chính mình đang nói cái gì cũng không biết.

Nhưng ý của cô Mục Hoài lại hiểu rõ ràng.

Cô nói Ôn Hành là tra nam, không phải nhằm vào hắn và Tống Từ, mà là tra với Minh Yên.

Ôn Hành lại hiểu ý của Phó Âm Sênh trên mặt chữ, về tình về lý thì không sai: "Tôi rất sạch sẽ, tôi mỗi lần làm đều mang áo mưa, cũng sẽ không cho cô ấy."

Phó Âm Sênh: "..."

Ôn Hành thấy Phó Âm Sênh bị nói đến á khẩu không trả lời được, càng cảm thấy bản thân có lý, ý đồ phổ cập tri thức cho Phó Âm Sênh: "Chỉ cần mang bao, liền không xem như xuất quỹ, lại không có trực tiếp tiếp xúc đúng không?"

Phó Âm Sênh bị hắn nói sợ tới mức tỉnh rượu, đây là tam quan vỡ nát kiểu gì vậy trời?

Ed: Không biết về sau có ngược ông Ôn Hành này không, chứ tui là tui muốn ngược ổng lắm á.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận