Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn


Cô vì muốn anh sinh thêm ác cảm đối với Trần Tuyết Vũ, chịu đau chịu xấu không lăn trứng đấy.
Để tăng thêm mức độ tổn thương, khi sáng trước lúc đi làm, cô còn tự vả thêm hai cái.
Vậy mà anh...


Còn có, trước đây, mỗi khi đi dự tiệc, anh đều để cô đi cùng với danh nghĩa thư ký.
Thế mà lần này, anh không nói gì cả.
Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Lẽ nào đêm qua anh lại bị Trần Tuyết Vũ kia giở trò dụ dỗ gì rồi?

Khốn nạn thật mà!

Liễu Tư Linh e dè cất giọng mềm mại hỏi:

"Thần Hạo, anh làm sao thế? Anh vẫn giận thiếu phu nhân sao? Anh đừng giận cô ấy nữa, em không sao đâu.
Thật đấy!"

Lục Thần Hạo ngừng viết, ngẩng đầu lên, giọng nghiêm khắc:

"Tư Linh.
Em cũng biết anh và Trần Tuyết Vũ chỉ là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa, chuyện tình cảm sẽ không bao giờ phát sinh giữa anh và cô ấy.
Cho nên em không cần phải lo lắng suy nghĩ lung tung rồi làm ra mấy trò ấu trĩ.
Em cũng biết tính anh mà, anh rất ghét người giở trò trước mặt anh."

Liễu Tư Linh giật mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra ngơ ngác vô tội: "Thần Hạo, anh nói gì em không hiểu?"

Lục Thần Hạo nhíu mày không vui, nhưng vẫn nói rõ ra: "Tối hôm qua, là em tự ngã.
Tuyết Vũ không hề đẩy em, đúng chứ?"

"Thần Hạo...
em..." Liễu Tư Linh sững sờ, đôi mắt của anh khiến hai chân cô run rẩy.
Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Làm sao anh lại biết?

Chắc chắn là Trần Tuyết Vũ bơm đều rồi!

Lục Thần Hạo không đổi biểu cảm: "Em biết rõ là anh không thích người nói dối!"

Đương nhiên Liễu Tư Linh biết chứ.
Những ai phạm phải quy tắc của anh, đều sẽ bị phạt.
Nhưng mà xưa nay không phải mỗi khi cô làm sai cái gì, anh đều làm ngơ sao.
Sao lần này, anh lại hỏi?

Chả lẽ vì đó là Trần Tuyết Vũ?

Trong lòng tràn đầy căm phẫn, Liễu Tư Linh vẫn quỳ xụp xuống, khóc nấc nhận lỗi:

"...
Em...
Em xin lỗi.
Tại vì em thấy anh tay trong tay đi cùng thiếu phu nhân nên em rất khó chịu, rất đau lòng, lí trí không tỉnh táo mới làm ra điều ngu xuẩn đó.
Thần Hạo, không phải em cố ý đâu.
Tại em quá yêu anh thôi...
Em xin lỗi...
Lần sau em sẽ không thế nữa.
Ang đừng giận em, có được không?"

Quân tử khó qua ải mỹ nhân.
Lục Thần Hạo dù giận thật đấy, nhưng nhìn thấy người thương quỳ khóc lập tức mủi lòng, đứng dậy đi tới đỡ cô dậy:

"Được rồi, đừng khóc nữa.
Em biết sai là được rồi.
Mau đứng lên đi.
Tuyết Vũ cô ấy cũng không phải người khó tính, nhỏ nhen, chỉ cần em không đụng vào cô ấy, cô ấy sẽ không làm gì em.
Hiểu không?"

Liễu Tư Linh chưa kịp vui mừng, nghe đoạn sau, đáy lòng Liễu Tư Linh xẹt qua tia tăm tối.
Cô xụt xịt gật đầu.
"Em hiểu rồi.
Vậy để lát nữa em sẽ đi xin lỗi thiếu phu nhân."

Thần Hạo à Thần Hạo, anh không biết là khen một người phụ nữ khác trước mặt cô gái cạnh mình là tàn nhẫn thế nào sao?

Lục Thần Hạo không phải thần, không hề biết suy nghĩ của Liễu Tư Linh, dịu dàng lau nước mắt cho cô, vô tư nói: "Không cần.
Cô ấy không tính toán với em đâu.
Em lo làm việc của mình là được rồi."

"Vâng, anh nói gì em đều nghe!" Liễu Tư Linh xà vào lòng anh, mềm mại, ngoan ngoãn.


Lục Thần Hạo cười nhẹ, không thể hài lòng hơn, đưa tay vuốt ve lưng cô chiều chuộng.
Anh biết cô là người ngoan ngoãn hiểu chuyện mà, cô chưa bao giờ làm anh phật ý cả.
Chính vì thế anh mới yêu cô nhiều như vậy.
Anh kéo ngăn bàn ra, lấy ra một hộp kem, giúp cô thoa lên mặt.
Đó là thuốc tiêu sưng, bầm tím rất tốt, hiệu quả nhanh.


Giận thì giận vậy thôi, nói sao cô cũng là người anh thương, có thể giận được bao lâu đây.
Nhìn mặt cô sưng thế này, dẫu biết cô tự ý thêm thắt vào, anh vẫn thấy xót lắm.
Chung quy, cũng chỉ vì cô yêu anh quá mà thôi.
Con người mà, khi yêu sẽ trở nên ích kỷ hơn.

Anh có thể hiểu được.
Để cô âm thầm bên cạnh anh không có danh phận đã là quá thiệt thòi cho cô rồi, anh sao có thể trách phạt cô thêm được.


Chỉ là, cô ngốc quá đi thôi.


Giá kể Lục Thần Hạo không cầu trước câu sau đều nói tốt Trần Tuyết Vũ, thì có lẽ Liễu Tư Linh sẽ thật sự vui vẻ mà hưởng thụ sự ân cần của anh.
Nhưng sự vô tư này của anh, khiến Liễu Tư Linh càng lo được lo mất hơn.
Kể cả Lục Thần Hạo đưa cho chiếc thẻ mới, cũng không làm thư ký Liễu an tâm.


Ôm tâm trạng trong ngoài không đồng nhất về phòng làm việc của mình, thư ký Liễu thay vì tập trung làm việc, lại ngồi thừ ra đấy âm thầm toan tính.


Trần Tuyết Vũ, mày dám đâm thọc chia rẽ tình cảm bà và Thần Hạo trước, vậy thì đừng trách bà ác! Đang chìm trong kế hoạch, lại bị thư ký trưởng gọi đi nộp hồ sơ, Liễu Tư Linh uốn người đứng dậy, nhận lấy hồ sơ, lắc mông đi ra ngoài.


Đúng lúc, tay trợ lý tổng giám đốc chẳng biết bị gì, gọi cô lai.


"Tư Linh, tôi đau bụng quá.
Cô mang cái này vào cho tổng giám đốc giúp tôi đi, tôi đi vệ sinh đã."

Hắn vội vàng nhét hộp đồ vào tay cô, ôm bụng chạy biến.
Liễu Tư Linh ngẩn ra nhìn chiếc hộp trên tay, nghiêng đầu lẩm bẩm:

"Cái gì đây?"

Này chẳng phải hộp đựng đồ cao cấp hàng đặt may thủ công của hãng thời trang nổi tiếng Louis Vuitton sao? Riêng cái nơ thắt thôi cũng có in chữ chìm Louis Vuitton cực kỳ sang trọng, bắt mắt.
Trọng lượng hộp khá nặng tay.
Sao tự dưng Thần Hạo lại mua đồ?

Tò mò, Liễu Tư Linh tự cấp quyền cho bản thân, lén mở ra xem.
Nhìn thấy món đồ bên trong, cô kinh ngạc tròn mắt, tay vô thức che miệng, không phải vì sợ mà là vì hoan hỉ.
Cái này...
Cái này chẳng phải váy dành cho phụ nữ sao.
Một chiếc váy màu thanh thiên lệch vai đính cườm đá sapphire trång rất cao sang, được thiết kế với các họa tiết đơn giản cho đến cầu kỳ, form dáng body kết hợp với họa tiết nổi.
Chất liệu vải là sự kết hợp từ hai loại vải lanh và voan cao cấp, cực kỳ đẹp, đặc biệt đẹp.


Liễu Tư Linh vừa nhìn đã mê mẩn quên cả chớp mắt.
Mẫu đầm dạ hội này...

chưa từng được ra mắt.
Có một không hai.
Cô dám khẳng định thế.
Nghe nói, giá của một bộ đồ do nhà thiết kế Louis Vuitton đích thân làm ra có giá trên trời, không phải ai cũng mua được.
Những chiếc váy bình thường Lục Thần Hạo mua cho cô, giá của nó còn không bằng một góc của chiếc váy này.


Đây chắc chắn là Thần Hạo chuẩn bị cho cô đi dự tiệc tối nay rồi, chứ không anh lấy cái này làm gì.


Cơ mà, trước đây khoản này đều do cô tự mình đi chọn, nay sao lại đổi thành trợ lý.
Lẽ nào anh thấy có lỗi với cô muốn tạo bất ngờ để cô vui.


Không ngờ lần này anh lại cô món quà lớn thể.
Quen mấy năm, đồ anh mua cho cô tuy nhiều nhưng chưa từng có bộ nào quý giá vậy đâu.


Ôi! Yêu chết đi được!

Liễu Tư Linh đinh ninh cho rằng bộ lễ phục này là mua cho cô, không cần phải cho sếp duyệt nữa, tự cô duyệt là được rồi.


Cô gạt chuyện cần đi nộp hồ sơ sang một bên, hí hửng mang đến phòng vệ sinh thay vào,.
Tối nay mình mặc bộ váy này sánh vai cùng Thần Hạo đi dự tiệc, chắc chắn đám khách nữ sẽ ganh tị với cô chết luôn cho xem.
Nhưng mà, cỡ hơi nhỏ so với cô thì phải, mặc hơi khó chịu, gò bó.
Chả lẽ cô lên cân rồi? Không đúng, mấy bộ cô mua lúc trước mặc vẫn bình thường mà, có chật đầu.
Chắc là do trợ lý không nhớ size của cô đây mà.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận