Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn


"Anh Hai?"

Tuyết Vũ vừa nhìn người đàn ông ăn mặc thời thượng, đẹp trai, đẹp mã đang bước tới, giật thót, như nhìn thấy quý

Anh về rồi.
Anh về sao không ai báo cô? Cô hung hăng liếc mắt sang nhìn người đàn ông đang dựa vào cánh cửa xe chất vấn.
Kết quả hắn nhún vai một cái nói mình vô tội, là cậu chủ không cho hắn báo, hắn còn có thể làm gì khác sao?

Tuyết Vũ không đếm xỉa hắn nữa, tự hỏi giờ này chạy có còn kịp không?

Chắc chắn là không.
Bởi Trần Khắc Dương đã đứng trước mặt cô rồi.
Tuyết Vũ không còn cách nào, nặn ra nụ cười tươi như hoa, vô tư hỏi:

"Anh về lâu chưa? Sao không gọi cho em?"

"Gọi cho em trước để em chuẩn bị trước bài văn nói dối hå?" Trần Khắc Dương cười rất tươi nhưng Tuyết Vũ lại cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên.


Cô vô thức lùi ra sau một bước, nuốt nước bọt, giả ngu: "Anh đang nói gì thế? Nói dối cái gì cơ? Em không hiểu." Trần Khắc Dương không chơi trò diễn kịch cùng cô nữa, thu lại nụ cười, lạnh lùng hung dữ nói:

"Đến giờ em còn giả bộ? Em coi anh là tên ngốc sao?" Tuyết Vũ đời này không sợ ai, chỉ sợ mỗi ông anh trai này.
Anh chỉ cần nhe răng một cái, cô đã như ốc sên sun hết cả vòi lại, còn đầu khí thế bá vương khi đứng trước mặt Lục Thần Hạo.


Cô vuốt vuốt ngực anh, dỗ dành:

"Anh...
bình tĩnh, bình tĩnh đã.
Có gì lên xe rồi từ từ nói."

"Theo anh."

Người nọ dứt khoát kéo tay cô về xe mình, nhét cô vào trong xe, chạy đi.

Bỏ lại ai kia đứng ở đó thầm cầu nguyện cho cô chủ nhà mình sẽ bình an sống sót qua đêm nay.
Và còn một người vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, nhìn thấy một màn này, mặt mày đen như than.
Lục Thần Hạo! Giỏi lắm.
Gây chuyện xong không biết hối cải còn dám đi theo theo thằng đàn ông khác.


Liễu Tư Linh bị vậy, không tiện ở lại dự tiệc nữa.
Anh chuẩn bị đưa cô ấy về, nhưng đông người không tiện đi chung, đành để Liễu Tư Linh cùng trợ lý đi thẳng xuống gara để xe trước, còn anh ra ngoài bằng cửa chính.
Không nghĩ lại bắt gặp cảnh vợ mình lên xe đàn ông khác.
Gan cô ta to quá rồi đấy.
Í mình vừa lập được công nên không coi ai ra gì rồi cơ đấy.


Để đám nhà báo chụp được, mặt mũi Lục gia chẳng phải sẽ bị cô ta hủy hết rồi sao.


Anh móc điện thoại ra, gọi.


Tuyết Vũ liếc nhìn số điện thoại gọi tới, giật mình, len lén nhìn qua Trần Khắc Dương đang mặt lạnh lái xe, âm thầm tắt máy.


Nhìn bộ dạng này của anh, chắc anh đã biết chuyện cô giấu anh kết hôn với Lục Thần Hạo rồi.
Giờ mà để anh biết người gọi tới là Lục Thần Hạo, chắc chắn một trăm phần trăm anh sẽ giết cô.


Bị từ chối cuộc gọi, Lục Thần Hạo mặt càng đen hơn, hoả khí vừa được Liễu Tư Linh vuốt ve dịu xuống lại ngùn ngụt bốc lên.


Còn dám cúp máy của anh.


Cô ta ăn gan quái vật chứ không phải ăn gan hùm nữa.


Anh không chịu thua gọi lần nữa.


Tuyết Vũ đau đầu, tắt.
Trong lòng âm thầm lôi tám đời nhà Lục Thần Hạo ra mắng.
Thằng cha này làm cái moé gì vậy? Không lo cho bé cưng của hắn, gọi cho cô làm cái quái gì lắm thế.


Lục Thần Hạo lại gọi.
Lần này, Tuyết Vũ thắng tay cúp nguồn.


Trần Khắc Dương dù đang rất giận, vẫn để ý động tĩnh của em gái.
Nhìn một màn chuồng đổ tắt máy, chuông đổ tắt máy lặp lại mấy lần từ điện thoại của Tuyết Vũ cũng không chịu nổi, lừ mắt hỏi:

"Ai gọi vậy? Sao em không nghe máy?"

Tuyết Vũ có tật giật mình, cười lấp liếm: "Là cuộc gọi không cần thiết.
Không cần phải nghe." Trần Khắc Dương còn lâu mới tin: "Phải không, hay là làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện?"

"Làm gì có chứ, em gái của anh là một công dân gương mẫu chưa từng phạm pháp làm sao có thể đi làm chuyện xấu được." Tuyết Vũ khẩn trương, khổ sở né tránh ánh mắt như muốn giết người của Trần Khắc Dương.


Mắt của ông anh nhà cô còn đáng sợ hơn mắt sát thủ, cái gì gọi là chỉ một ánh mắt giết chết ngàn quân chính là nói ánh mắt của anh.



"Tốt nhất là lát nữa em vẫn mạnh miệng được như bây giờ." Trần Khắc Dương hừ lạnh, không nói gì thêm.
Tuyết Vũ rùng mình.
Chí khí gần như bốc hơi sắp hết rồi.
Cô có dự cảm vô cùng không lành, chả lẽ đêm nay đời cô tàn thật?

Tuy rằng cô và anh không phải anh em ruột, nhưng anh đối xử yêu thương cô không khác gì em ruột.
Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng để cô chịu thiệt thòi, cô muốn gì anh đều cho, cô đi học bị bạn bè bắt nạt anh ra mặt bảo vệ, cô tập võ bị thương anh băng cho, cô buồn anh sẽ kể chuyện cười cho cô nghe.
Mỗi một giai đoạn trưởng thành của cô, đều có anh bên cạnh.
Nhưng cũng chính vì anh quá yêu thương cô nên cô mới càng sợ anh.


Cô sợ anh sẽ buồn, sẽ lo lắng, sẽ đau lòng vì mình.
Bên này, Lục Thần Hạo giận lên giận xuống, sắp tăng xông tới nơi mà không thể làm gì được.
Chưa có ai dám từ chối cuộc gọi của anh thẳng thừng vậy đâu.
Trần Tuyết Vũ là đang khiêu chiến với anh đấy à? Cô ta muốn chết rồi sao? Nói chung là, anh giận lắm.
Cục tức này khó mà nuốt trôi được.


Anh giận đến mức chả để ý xung quanh gì, ngay cả tài xế chạy xe đến trước mặt, anh cũng không biết, Liễu Tư Linh gọi, anh mới hầm hầm lên xe, mang theo cả ngọn lửa vô hình lên cùng như muốn thiêu cháy mọi thứ xung quanh khiến tài xế thở mạnh cũng không dám.


Liễu Tư Linh nghĩ Lục Thần Hạo giận Tuyết Vũ vì cô, cực kỳ đắc ý.


Cô ghé sát người anh, nỉ non, vỗ về: "Thôi mà anh, đừng giận thiếu phu nhân nữa.
Giận không tốt cho sức khỏe đâu, em cũng đâu có bị sao đâu, chỉ sưng một chút, ngủ một giấc sáng mai lại lành như cũ ngay ấy mà."

Lục Thần Hạo nghe rồi, nhìn hai bên mặt xinh đẹp bị sưng tấy lên lên của người thương, lại càng giận Tuyết Vũ thêm.
Đồng thời thương, xót cô gái cạnh mình hơn.
Anh thở dài: "Em đó, sao lại hiền lành như vậy.
Em cứ như thế, bảo anh làm sao có thể yên tâm được."

Liễu Tư Linh rúc càng sâu hơn, nhõng nhẽo: "Chẳng phải có anh bảo vệ em rồi sao.
Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả."

Lục Thần Hạo nghe mà lòng mề mềm cả ra.
Đàn ông mà, ai chẳng thích cảm giác có người ý vào mình, mong được mình bảo vệ, che chở.
Ai lại hung hăng ngang ngược như bông hoa mẫu đơn có gai kia.


Anh vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng mình, vẫn là ở bên Tư Linh dễ chịu hơn.

Chứ cái loại con gái chanh chua như Trần Tuyết Vũ, ma nó thèm.
Cứ liệu mà sống cô độc cả đời đi.


Liễu Tư Linh ở trong ngực Lục Thần Hạo, đắc ý muốn chết, ánh mắt loé lên tia nham hiểm khó thấy.
Trần Tuyết Vũ à Trần Tuyết Vũ, muốn đấu với cô sao.


Không có cửa đầu.


Nhưng điều Liễu Tư Linh không ngờ tới là, Lục Thần Hạo vậy mà không ở cùng cô.
Vừa đến khu chung cư, anh liền thả cô xuống xe, dặn:

"Em lên nhà nhớ lăn trứng cho mặt bớt sưng, anh còn có việc, không lên cùng em được."

Rồi cho xe chạy luôn.


Liễu Tư Linh sốc phát ngất.
Không thể tin nhìn chiếc xe vô tình đi xa dần.


Thế này là thế nào? Không phải tối nay anh sẽ ở cùng cô sao?

Uống công có tính toán kỹ càng như vậy, còn bị ăn hai cái tát oan uống, vậy mà giờ lại chẳng được gì.
Trần Tuyết Vũ...
Rốt cuộc ả đã cho anh ăn bùa mê gì rồi hả? Tại sao vậy hả??? Tại sao???

Cử đợi đó, cô sẽ không thua đâu!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận