Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn


Một lúc sau Lục Thần Hạo đi ra với một chiếc khắc quấn hông duy nhất.
Anh quét mắt nhìn Tuyết Vũ, không nói không rằng, đi tới, nắm lấy hai chân cô, dùng lực kéo xuống, đè lên người cô.


"Anh...
anh làm gì vậy?" Tuyết Vũ hoảng hốt thật sự.
Con mẹ nó hẳn muốn tuyệt tự hả?

"Động phòng!”

Lục Thần Hạo lạnh lùng nhả ra hai chữ, trực tiếp xé cổ áo cô ra, hôn xuống.


"Không được.
Hôm nay không được!" Tuyết Vũ ngăn lại.
Cố gắng nhịn xuống ý nghĩ muốn cho Lục Thần Hạo một chưởng bay ra xa.


Lục Thần Hạo dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt uy áp.


"Tại sao lại không được.
Không phải bổn phận của một người vợ là hầu hạ chồng mình sao.
Đừng quên hôm nay là ngày cưới của tôi và cô, cô không có quyền gì phản đối cả."

Anh ghét nhất là ai không phục tùng, thích cãi lời.
Tuyết Vũ nhìn đi nơi khác, cứng rắn nói:

"Tôi tới tháng rồi!"

Lục Thần Hạo chau mày, mất hứng thấy rõ.


"Vô dụng!" Anh hừ lạnh, đứng phắt dậy.
Đi qua mở tủ lấy quần áo, mặc vào.
Đi ra ngoài.


Một lời nhắn cũng không có.



Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bàn tay Tuyết Vũ cuộn chặt mới thả lỏng, hận thù tích tụ đầy trong ánh mắt.
Muốn chạm vào người cô? Hắn không xứng!

Lục Thần Hạo chạy xe đến khu chung cư cao cấp Q.
Nơi của cô tình nhân bé bỏng của anh.


Liễu Tư Linh nghe tiếng chuông chạy mở cửa.
Vừa nhìn thấy người bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp buồn bã lập tức vui mừng đến ngấn nước.


"Thần Hạo!" Cô ôm chầm lấy anh, cơ thể nóng bỏng dựa vào thân thể cường tráng, khóc nức nở.
"Là anh thật sao, Thần Hạo?"

"Ừ, là anh đây." Lục Thần Hạo dịu dàng ôm gọn Liễu Tư Linh vào lòng.


Liễu Tư Linh càng khóc nhiều hơn.


"Hức...
Anh biết không, hôm nay em đã rất sợ.
Chưa khi nào em thấy sợ hãi như vậy.
Em sợ...
anh cưới vợ rồi sẽ không cần em nữa.
Chỉ nghĩ tới sau này không còn được bên cạnh anh, tim em đau như vạn tiễn xuyên tim vậy." Giọng nói mềm mại kia, muốn có bao nhiêu ủy khuất, đau khổ thì có bấy nhiêu.


Lục Thần Hạo nghe mà nhói lòng.
Anh cảm thấy may mắn khi lúc nãy đã không đụng vào Tuyết Vũ.
Nếu không, anh sẽ có có lỗi với Tư Linh mất.


"Ngốc! Anh làm sao lại không cần em chứ.
Anh cưới cô ta chỉ vì bị gia đình ép, không có tình cảm.
Người anh yêu duy nhất chỉ có mình em thôi."

Liễu Tư Linh ngước lên nhìn anh: "Anh nói thật sao?" "Thật, đừng khóc nữa.
Anh thương." Lục Thần Hạo giúp Liễu Tư Linh lau nước mắt đi, cử chỉ hết mực nhu tình.
Cô gái này mới chính là tình yêu của anh!

Đôi mắt nâu vô tình rơi xuống rãnh ngực sâu hun hút của người trong lòng, thoáng tối lại.
Anh bóp nhẹ chóp mũi thanh tú, mắng yêu:

"Yêu tinh, em sao lại mặc ít vải như vậy." Dứt lời, không nhịn được, nâng cắm Liễu Tư Linh lên, hôn xuống đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Cô như này bảo sao anh không yêu được đây.


Liễu Tư Linh chỉ mặc có chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, căn bản không đủ để che đi cảnh xuân mơn mởn phía trên của mình, nhất là khi Lục Thần Hạo nhìn trên cao xuống, lại càng giống như không mặc gì.


"Em vốn mặc thế mà.
Anh đang chê em sao." Liễu Tư Linh phụng phịu giãy môi ra, làm nũng, cô ta cơ hồ nín khóc ngay khoảnh khắc ấy.


Biểu cảm kia có thể làm tan chảy bất cứ gã đàn ông nào.


"Không chế, anh rất thích em mặc như vậy." Dứt lời, anh lại cúi xuống khoá môi người trong ngực, hôn tiếp.


Liễu Tư Linh vẫn đẩy anh ra, giọng mềm mại ủy khuất: "Không được đâu.
Giờ anh đã là người có vợ, Trần tiểu thư mà biết chắc chắn sẽ rất giận"

Lục Thần Hạo chau mày: "Có cho thêm mười lá gan, cô ta cũng không dám giận.
Đừng nhắc đến cô ta nữa, lại đây để anh yêu em nào."


Anh thật sự không chịu nổi nữa, Tư Linh quá hấp dẫn.
Anh đè Liễu Tư Linh ra, ôm chặt, ngậm lấy đôi môi đỏ lần nữa, không cho phép cô từ chối nữa.


Nhận được câu trả lời vừa ý, Liễu Tư Linh khẽ mỉm cười đắc ý, nhón chân, chủ động đáp lại.
Cô rất có kinh nghiệm chuyện giường chiếu, biết làm thế nào để gợi sự ham muốn của đàn ông.


Sự chủ động chính là một trong những bí quyết mà cô tích luỹ được.


Lục Thần Hạo ôm Liễu Tư Linh vào trong nhà, vừa đi vừa hôn.
Kể cả khi đóng cửa, hai người vẫn không tách nhau ra.


Không gian trong căn hộ cao cấp đều nồng đậm mùi hoan ái.


Căn hộ này cũng là do Lục Thần Hạo bỏ tiền mua cho cô ta.


Nói ra thì, Lục Thần Hạo và Liễu Tư Linh quen nhau đã hơn bốn năm, cuộc gặp gỡ đó cũng có thể nói là định mệnh.


Lần ấy, xe anh gặp tai nạn, bên cạnh không có ai đi cùng, kẻ vừa gây tai nạn xong đã chạy trốn.
Chính là Liễu Tư Linh đi qua thấy nên đã cứu anh, đưa anh tới bệnh viện, còn không ngần ngại truyền máu cho anh.


Lục Thần Hạo vì ân tình nặng hơn núi cao này, đã thu nhận Liễu Tư Linh bên mình, tình cảm hai người cũng từ đó dần dần phát triển.
Từ lâu, anh đã định sẵn, đời này chỉ lấy mỗi Liễu Tư Linh làm vợ.
Nhưng Liễu Tư Linh chỉ là con gái một gia đình bình thường, bối cảnh không tương xứng với nhà họ Lục, nếu ông bà Lục biết chuyện chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Liễu Tư Linh.
Lục Thần Hạo vì chuyện này vẫn luôn giấu giếm không công khai tình cảm của mình, chờ tới ngày mình thật sự đủ mạnh mẽ, có thể bảo vệ Liễu Tư Linh sẽ công khai.


Không may là, một tháng trước, ông già chẳng biết làm thế nào lại phát hiện ra.
Ông lập tức bàn với bà Lục, tìm đối tượng kết hôn cho anh, người được chọn chính là Trần Tuyết Vũ.


Lục Thần Hạo đương nhiên kịch liệt phản đối, lại bị Lục Bạch Văn lấy Liễu Tư Linh ra uy hiếp.


"Ba cho con hai lựa chọn.
Một là con đồng ý lấy Trần Tuyết Vũ, ả tình nhân của con sẽ bình an vô sự.
Hai là, nếu con không đồng ý, đời này đừng mong gặp lại Liễu Tư Linh!"

Đấy là nguyên nhân khiến một con ngựa hoang như Lục Thần Hạo phải cúi đầu, chấp nhận cuộc hôn nhân không tình cảm này.



Liễu Tư Linh sau khi biết chuyện, không hề làm ra chuyện náo loạn gì, nói, chỉ cần được ở bên anh, như thế nào cô cũng chấp nhận, kể cả làm tình nhân trong bóng tối của anh cả đời, miễn sao anh không bỏ rơi cô.


Cũng chính vì tấm lòng cao thượng, sự hy sinh của cô, Lục Thần Hạo càng yêu cô nhiều hơn, đồng thời càng ghét cay ghét đắng Tuyết Vũ, kẻ đã xen ngang nhân duyên của anh.


Nếu không phải cô ta, Tư Linh của anh cũng không phải đau khổ như vậy.


Anh nhất định sẽ cho cô ta biết, sống không bằng chết nghĩa là gì.


Lục Thần Hạo đi cả đêm không về.
Tuyết Vũ ngủ một mình sướng muốn chết.
Cô đánh thẳng một giấc tới tận sáng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dậy.


Khi Lục Thần Hạo trở lại, cô vẫn ôm chăn ngủ say sưa.
Anh nhíu mày, thô bạo kéo chắn cô, chán ghét quát.
"Trần Tuyết Vũ, dậy ngay cho tôi!"

Thứ đàn bà trắc nết.
Ngủ giờ này vẫn chưa dậy.
Tuyết Vũ mở mắt trong tích tắc.
Đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc mất một lúc mới lấy lại vẻ bình tĩnh, thong dong.


Nếu Lục Thần Hạo để ý, hẳn sẽ thấy biểu cảm đó.
Chẳng qua, anh chán ghét cô như vậy, đời nào chịu để ý.
"Có chuyện gì?"

Tuyết Vũ ngồi dậy, dụi dụi mắt như cô mèo, khó chịu cất lời, chiếc cổ áo xộc xệch vô tình lộ ra phần da trắng nõn.
Lục Thần Hạo vừa lướt qua, nơi ấy đã đập vào mắt.
Mắt hắn tối lại, yết hầu tự nhiên trượt lên xuống, quên mất mình phải giận vì thái độ ăn đòn của cô.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận