Sư Phụ Ta Không Muốn Trùng Sinh Nữa!


Buổi sáng ở Từ Dã Phong cũng không phải tệ.

Ở đây có thể nhìn bao quát những ngọn núi khác, những đỉnh núi bị bao phủ bởi mây mờ, cuốn hút người ngắm nhìn, cảnh sắc nên thơ.

Giản Mạn tỉnh dậy trong cơn đói bụng.

Nhưng hoàn toàn quên mất sau khi bước ra khỏi cửa phủ, vẻ đẹp này khiến cô bị cuốn hút.

Nhìn thật hoang sơ mà cũng thật đẹp
Nhìn xa xa từng tầng mây mù huyền ảo bao quanh những đỉnh núi khác.

Rồi trên khoảng trời rộng lớn kia, từng chiếc nhạn chao liệng theo từng bầy đàn.

Nơi đây tự phác họa nên một bức tranh thiên nhiên đẹp không thể tả cho hết.

“Ngươi đã dậy rồi?” Nghe thấy tiếng người từ đằng sau, Giản Mạn quay lưng lại, quả nhiên là sư phụ.

“A… Sư phụ! Người cũng dậy sớm vậy?”
“Ừ! Vi sư đi trước đây” Thế là Lãng Ngôn tôn thượng lại biến mất sau làn mây mù.

Giản Mạn ngước nhìn theo, ánh mắt khó hiểu.

Nhưng thôi, bầu trời trong xanh, hàng mây trắng xóa, cứ thả hồn cuốn theo mây gió, phiền muộn cứ vậy cũng cuốn gói đi luôn.

Rồi gió thoáng mây bay đâu đấy, Giản Mạn nghe được ở phủ của Từ Đản chưởng môn có chuyện, liền đến đó xem sao
- oO0Oo
Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Giản Mạn trông thấy có các vị cao nhân, vương giả đều đang ngồi cùng chưởng môn xét tội.


Cô thử ngó xem, hóa ra là cái tên thiếu gia kiêu ngạo, tự mãn đạt được Thiên linh căn kia.

Chẳng biết là hắn mắc phải tội tình gì
Giản Mạn bước đến ngồi cạnh Trường Thiên vương giả, nghe ngóng tính hình của tên kia.

Ngồi đó được một hồi, cũng biết được tên của hắn là Khải Viễn.

Hắn hình như là do bắt nạt đồng môn dẫn đến trọng thương nghiêm trọng.

Mà nạn nhân kia lại là con trai của Đại đệ tử Trưởng lão - Uyển Thanh vương giả, bà ấy đến đây tố cáo để đòi lại công đạo cho con trai mình
“Coi thường môn quy, không có tình đồng môn, tuổi nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy phải trừng trị nghiêm khắc” Chưởng môn nhìn Khải Viễn, ánh mắt nghiêm nghĩ đầy phẫn nộ
“Xin Chưởng môn sư thúc hay đòi lại lẽ công bằng cho ta” Uyển Thiên vương giả cúi đầu, trả lời cung kính
Vậy mà Khải Viễn không hề sợ hãi, ngược lại còn khiêu khích.

Hắn đây là nghĩ đây là nhà mình hay sao? Lên đến Diệu Lăng phái này rồi thì không còn là cậu thiếu gia thích gì được đấy nữa
“Con của ngươi tuân thủ môn quy từ bao giờ vậy?” Hắn nhìn Uyển Thanh vương giả với ánh mắt sắc lạnh, khinh thường “Ức hiếp đồng môn, ỷ thế hiếp người.

Ta đánh là thay trời hành đạo.

Ta chỉ cảm thấy hối hận khi đánh hắn quá nhẹ!”
Lúc này Uyển Thanh vương giả thực sự tức giận.

Khải Viễn còn nhỏ mà đã hỗn xược như thế.

Bà muốn đứng lên dạy cho hắn một bài học thì bị Tử Luyến – Phong chủ Khí Phong, sư phụ của bà – ngăn lại.

Ông ta râu tóc bạc phơ, vuốt râu rồi cúi đầu thỉnh cầu Chưởng môn
“Sư huynh, mọi chuyện đều đã rõ ràng” Ông ta vuốt râu, ngoảnh đầu nhìn Khải Viễn “Môn có môn quy.

Hy vọng sư huynh xử lý công bằng.

Dựa theo môn quy thì phế bỏ tu vi của kẻ này, loại bỏ linh căn, trục xuất khỏi môn phái”
Chưởng môn nghe thấy vậy, mắt nhìn về Khải Viễn nghĩ ngợi
Tư chất của đệ tử Khải Viễn này rất tốt, nếu phế bỏ thì thật đáng tiếc! Phải làm sao đây..?
“Ừm… Tiểu sư thúc, ngài xem chuyện này giải quyết thế nào đây?” Chưởng môn ngẫm một hồi rồi nhìn Giản Mạn, ông ta hỏi như muốn để cô giải quyết hết vậy, mà dù gì ở cái thân phận sau khi xuyên không này, cô cũng chỉ mới có mười một tuổi
Tất cả những ai có mặt trong này, đều nhìn Giản Mạn với ánh mắt ngơ ngác.

Chưởng môn lại gọi cô là “Tiểu sư thúc”? Mọi người bỗng luồng cuồng đứng dậy, bước đến
- Bái kiến Thái sư thúc tổ
- Bái kiến Tiểu sư thúc
- Thái sư thúc tổ!!
Mấy câu nói như vậy cứ liên tục cất lên, khiến Giản Mạn lại vô cùng khó xử.

Tất cả những ai có mặt bên trong phủ và môn phái đều phải cúi chào như vậy với Giản Mạn.

Nói thật thì cô có cảm giác vừa quen, vừa lạ.


Ở cái thời hiện đại, cô cũng ở địa vị cao, người ta chào cô cũng phải cúi chào kiêng nể thế thôi.

Nhưng ở cái địa vị mà cô đang trải này ở thời phong kiến, lại thấy thật ngại ngùng.

“Hơ… Chào mọi người!” Giản Mạn xua tay, rồi muốn mau chóng thoát khỏi nơi này “Sư phụ gọi ta về nhà ăn cơm!”
Giản Mạn quay lưng muốn bỏ chạy nhưng cánh cửa phủ ngay lập tức bị đóng lại.

Cô nhìn đằng sau lưng, cái ánh mắt hiền từ trông vọng cứ ngước nhìn về phía cô.

Ép mình ra tay đây à? Lão hồ ly gian xảo sợ đắc tội người khác nên lại đẩy hết rắc rối này lên mình.

Mà chẳng phải hôm trước tên mập kia còn bắt này tên Khải Viễn này hay sao? Sao bỗng dưng hôm nay lại thành nạn nhân rồi?
Hết cách, Giản Mạn chỉ đành ngồi lên ghế gỗ uy nghiêm nhìn Khải Viễn.

Cô nhìn thấy người bị bắt nạt kia lại chính là Triệu Tiểu Vũ.

“Được rồi, các ngươi cứ cởi trói cho hắn đã” Giản Mạn chỉ tay về phía Khải Viễn, vẻ mặt ủ rũ sai người cởi trói “Khải Viễn, sao ngươi lại nặng tay như vậy?”
“Hắn đáng chết!” Khải Viễn căm hận trả lời “Từ lúc nhập môn đến giờ, hắn lúc nào cũng ức hiếp Linh Nhi, Linh Nhi không chấp nhất với hắn, nhưng hắn lại càng quá đáng hơn, suýt chút nữa thì hại chết Linh Nhi rồi”
“Ta đã nói với sư huynh quản lý về việc đó rồi! Nhưng vì… Triệu Tiểu Vũ là con trai của Uyển Thanh vương giả - Đại đệ tử Khí Phong nên bọn họ coi như chưa từng nghe thấy” Khải Viễn lại nói tiếp.

Hắn căm hận nhìn về Uyển Thanh vương giả
“Nhưng vì thế mà ngươi giết Triệu Tiểu Vũ?” Ánh mắt của Giản Mạn tò mò “Ngươi có nghĩ là khi giết hắn, ngươi vẫn chẳng thể cứu Linh Nhi.

Ngược lại còn trở thành kẻ sát nhân hay không?”
“Ít nhất ta cũng báo thù được cho Linh Nhi.

Ta giết kẻ đáng chết” Hắn đứng bật dậy, hét lớn
Giản Mạn tức giận, đáp trả bằng ánh mắt sắc dao.

“Không có ai có quyền được phán định sinh tử của người khác”
Lúc này Khải Viễn kia chẳng thể nói thêm được câu nào nữa.

Hắn chỉ có thể cúi gằm mặt xuống
Giản Mạn quay sang phía Từ Đản Chưởng môn, ánh mắt nghiêm khắc vừa liếc sang Khải Viễn vừa nói với ông ta

“Đúng là Khải Viễn trọng thương Triệu Tiểu Bàn nên phải chịu trách nghiệm chủ yếu”
Uyển Thanh vương giả nghe thấy, ánh mắt vui mừng, cúi đầu đa tạ.

Ánh mắt bà nhìn về Khải Viễn với vẻ tự mãn
“Nhưng mà… Triệu Tiểu Vũ ức hiếp người trước nên mới dẫn tới chuyện này.

Nên hắn cũng phải chịu một phần trách nghiệm”
Nghe đến đây xong, Uyển Thanh vương giả mặt mày tối sầm.

Rồi chợt nghe Giản Mạn nói
“Cả ngươi nữa! Ngươi có lỗi vì không dạy bảo Triệu Tiểu Vũ.

Nếu ngươi phát hiện sớm, khuyên bảo hắn thì không dẫn đến sự tình này.

Vậy nên ngươi cũng phải chịu một phần trách nghiệm” Giản Mạn cau mày chỉ trích Uyển Thanh vương giả.

Bà ấy chỉ nghe, mà không thốt lên được lời nào
“Được rồi! Ta cũng không rành về môn quy.

Chưởng môn xem thế nào rồi phạt đi” Giản Mạn đưa tay lên, ngáp ngắn ngáp dài.

“Tiểu sư thúc thật cao kiến” Từ Đản Chưởng môn mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời nhìn Giản Mạn
Hừ! Lão hồ ly đáng ghét, ngươi muốn ta nói như thế mà
Chẳng nghĩ ngợi thêm nhiều, Giản Mạn lập tức trở về Từ Dã Phong.

Cô quay lưng để lại ánh mắt đang liếc nhìn căm hận từ phía Khải Viễn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận