Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Ba tháng ba, đầu xuân.

Dương liễu bên bờ sông mềm mại, tựa như eo thon của nữ nhi, trên bờ là nhiều loại hoa mới nở, tựa như miệng cười mỹ nhân.

Tiếng nói tiếng cười như con sóng, từng đợt từng đợt, đan cài vào ánh nắng mặt trời ấm áp, nhàn nhã tự tại.

Nơi này là hào trạch của Tần viên ngoại phủ Thất Châu.

(*)Phủ: khu vực hành chánh thời xưa, phủ cao hơn huyện một cấp.

Cứ đến ba tháng ba hàng năm, Tần viên ngoại đều mời gia quyến các phú hào khác trong phủ Thất Châu đến nhà mình thưởng xuân, ngắm hoa, phẩm cảnh.

Mà có lẽ mấy người phú hào càng thích học đòi văn vẻ hơn.

Phía tây Tần phủ gọi là “Tam nhã”, cũng chính là hậu hoa viên, lúc này không chỉ có gia quyến của các viên ngoại, mà còn có mấy vị đại tài tử. Ai nấy đều là thiếu niên trẻ tuổi, đầy bụng kinh luân. Đang thi nhau tụng vịnh về hoa viên rực rỡ, cầu nhỏ, hoa tươi.

Nhóm viên ngoại kia thì đang ngồi thưởng trà tán chuyện trong “Chẩm Phương đình”

Phía ngoài đình, các tài tử tranh nhau thể hiện sự uyên bác của mình trước mặt nữ quyến mà các viên ngoại mang đến. d˛đ˛l˛q˛đ Có mấy kẻ luôn miệng nói ra những lời hoa mỹ, khiến cho chúng mỹ nhân ăn vận lụa mỏng cười khúc khích không thôi.

Nàng, cũng chỉ một trong số những nữ quyến khác mà thôi.

“Nghe nói Tần Tứ tiểu thư yêu thích nhạc trúc, lại không biết tiểu sinh có vinh hạnh được vì tiểu thư người mà thổi một khúc ‘xuân ca’ hay không?”.

Một thiếu niên tài tử môi hồng răng trắng cầm một cây sáo ngọc trắng óng ánh, cười tủm tỉm, cố ý che giấu vẻ ái mộ trong đáy mắt, lịch sự nói với mỹ nhân.

Nàng nhìn cây sáo bằng ngọc kia, thật sự là khéo léo đáng yêu, không khỏi nghĩ ngay đến “người nọ”

Cười cười, nàng đang muốn gật đầu, đột nhiên bên cạnh lại có một tài tử khác cao giọng nói: “Xuân ca đã sớm là khúc nhạc lỗi thời, Tần Tứ tiểu thư tất nhiên là không thích. Không như khúc ‘xu mị’ đứng đầu xu thế hiện nay, không biết Vu công tử nghĩ sao?”.

Một câu nói hơi có vị chua, rõ ràng là có ý làm khó.

Ai cũng biết “Xu mị” là nhạc khúc mà nhạc sĩ hoàng cung mới sáng tác, nếu không phải là người trong cung, thì hoàn toàn không biết kỳ khúc ấy ra sao. Mà “xuân ca” lại đúng là nhạc khúc mừng xuân mới nhất, lại bị người kia nói thành lỗi thời.

Vu công tử cầm sáo ngọc xa xỉ nhất thời có chút khó chịu, không thể xuống đài.


Người nói nọ lập tức hả hê, đang muốn đùa cợt tên tiểu tử dám lấy lòng mỹ nhân trước mặt hắn một phen tử tế, thì đã nghe thấy Tần Tứ tiểu thư dịu dàng nói: “Xu mị cũng tốt, xuân ca cũng tốt, nhưng ta đều không thích. d˛đ˛l˛q˛đ Lại xin Vu công tử thổi lên một khúc ‘U nhiên’ được chứ? Ta thích nhất là khúc ấy”.

U nhiên?

Người chung quanh cũng có chút đờ đẫn.

U nhiên cũng không biết là nhạc khúc cổ xưa từ bao nhiêu năm trước, đã sớm không còn ai thích thổi. Tần Tứ tiểu thư này, sở thích thật đúng là... đặc biệt.

Lại thấy nàng nhoẻn miệng cười, nhất thời cả vườn hoa tươi thắm đều trở thành nhân vật phụ. Cả nhóm tài tử tài cao khí lớn nhất thời đều choáng váng, không biết giờ đang là lúc nào.

“U nhiên là nhạc khúc mà ta thích nhất, Vu công tử sẽ thổi chứ?”.

Một khúc u nhiên như nức nở, nhả ra từ sáo ngọc.

U nhiên vốn là khúc nhạc đau thương, người nghe thấy không khỏi buồn bã rơi lệ, thật sự không phải là khúc nhạc thích hợp cho hoàn cảnh này.

Tràng diện nhất thời có chút lạnh đi, có vài tiểu thư danh môn khác đã bắt đầu nhíu mày không vui.

Nàng cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, rất nhanh đã thấy được bóng dáng màu trắng cô độc sau một gốc dương liễu.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chuyển tải vô vàn ngôn ngữ.

Nàng lẳng lặng lắng nghe u nhiên, mỉm cười với người kia.

Khúc nhạc ấy, nàng đã sớm nghe qua vô số lần từ chỗ của y. Nhưng y thổi ra càng thương cảm hơn, mà thứ hắn dùng chẳng qua cũng chỉ là sáo trúc bình thường.

Ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân xuyên qua cây hòe rơi xuống đầu và thân nàng, gương mặt thiên kiều bá mị kia được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm xinh đẹp tựa ngọc mài.

Mái tóc đen nhánh uốn thành búi tóc xinh đẹp tuyệt trần, một chiếc trâm mị ti lan cài ở bên tai.

Người còn yêu kiều hơn hoa.

Vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, có ái mộ, có hâm mộ, có đố kỵ.

Nàng đều không quan tâm.


Nàng chỉ quan tâm đến y, người cô độc đứng sau gốc dương liễu, lẳng lặng nhìn nàng.

Là người luôn thổi khúc nhạc ưu thương ấy.

Là người không hề nói năng gì với nàng.

Là người... Nghe nói là thợ chế tác ở nhà nàng.

Trời chiều ngả về tây, cuộc hội tụ thưởng xuân ở vườn hoa Tam nhã cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng bị các tỷ tỷ các kéo lại, chạy đến một góc khuất nói nhỏ.

“Tiểu Tứ, hôm nay muội lại cố tình làm Vu công tử xấu mặt à?”.

“Người ta đường đường là Ngự tứ Thám Hoa Lang, muội lại không nể mặt bảo hắn thổi khúc nhạc sầu thảm trước mặt mọi người, là đạo lý gì?”.

“Không phải đã biết phụ thân đã sớm muốn kết giao cùng hắn sao? Hôm nay đắc tội hắn, xem phụ thân trừng phạt muội thế nào!”.

Các tỷ tỷ ào ào nói thế. Nàng vẫn cười tủm tỉm giống như không chút để ý.

Đợi các nàng rốt cuộc cũng nói mệt, lúc bắt đầu nói chậm lại, nàng mới nhẹ giọng nói.

“Có gì không đúng sao? Khúc nhạc nào muội thích nhất. Nếu là vì muội, thì dù là để hắn thổi khúc nhạc ‘tống táng’ trước mặt mọi người, nhất định hắn cũng sẽ nguyện ý”.

Nói xong, nàng nở nụ cười tươi sáng, khiến các tỷ tỷ nhất thời đều ngẩn ra.

Nàng biết, cái gì nàng cũng biết.

Trong bốn nữ nhi của phụ thân, chỉ có nàng sinh ra có vẻ đẹp hơn người.

Phụ thân đã sớm cảm thấy chỉ phát triển ở thương giới là chưa đủ, hôm nay ông mời nhiều tài tử đương triều tới như vậy, đã bộc lộ dã tâm của ông.


Ông muốn lôi kéo người triều đình, đi vào quan lộ.

Mà phương pháp nhanh nhất, chính là lợi dụng kết thân. Ông muốn lợi dụng mấy nữ nhi xinh đẹp, để đạt được mục đích liên kết thế lực.

Nàng chẳng qua chỉ là con cờ trân quý nhất trong mắt ông mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Ánh trăng sáng trong, ánh sáng bàng bạc loang loáng chiếu lên làn váy trắng ngần của nàng, tỏa ra theo bước chân nhẹ nhàng vui sướng của nàng.

Nàng đi nhanh trên hành lang đá xanh, chân không mang giày, chỉ sợ đáy giày gỗ giẫm lên mặt đất lát đá xanh sẽ gây ra tiếng vang làm kinh động đến người nhà đang ngủ say.

Mái tóc nàng, đôi mi nàng loang ánh sáng bạc, hé ra gương mặt tươi cười cực kỳ ngọt ngào, tựa như sắp có chuyện gì tốt đẹp lắm sắp xảy ra.

Làn váy nhẹ nhàng lướt qua hành lang gấp khúc và bậc thang, dưới cây nguyệt quế trong sân, bóng dáng màu trắng kia quả nhiên vẫn an tĩnh đứng đó.

Cầm trong tay một cây sáo trúc màu xanh, giương mắt nhìn nàng bước nhanh tới, đáy mắt đen nhánh mơ hồ có sắc thái ôn hòa chảy xuôi qua.

Nhưng y vẫn không nói gì, cả một nụ cười cũng không.

Nàng cười tủm tỉm bước lên phía trước, nghịch ngợm nói: “Ta biết ngay mỗi buổi tối ngươi đều sẽ đến đây thổi sáo”.

Y vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nâng sáo lên, sâu kín thổi lên khúc nhạc “U nhiên” mà ban sáng Vu công tử đã thổi.

Nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đối diện y, lắng nghe khúc nhạc quen thuộc không biết đã nghe bao nhiêu lần.

Hiện giờ ngay cả trong mộng nàng cũng có thể dễ dàng ngâm nga ra giai điệu đau thương ấy.

Chỉ vì từ lần đầu tiên nàng gặp được y đến giờ, y chỉ thổi duy nhất khúc này.

Nàng không hỏi y vì sao phải thổi khúc nhạc ấy, nàng cũng không muốn biết tại sao hắn lại thổi đến đau thương như vậy, cô độc như vậy.

Tựa như từ thật lâu về trước đến giờ đều chỉ cô độc một mình, đất trời mờ mịt, thiên sơn mộ tuyết, chỉ có riêng y.

Loại cảm giác đó hòa lẫn trong khúc nhạc của y, dần dần thấm vào máu nàng, in vào thân thể nàng.

Thậm chí ngay cả trong mộng nàng cũng không thể quên được.

Ánh trăng chảy xuôi dọc theo thân cây nguyệt quế, rơi trên tóc y, trên bả vai, trên đôi mắt đen nhánh của y.

Đôi mắt của y lóe ra một màu đỏ tươi cực kì mỹ lệ, không đáng sợ chút nào, mà ưu thương như khúc u nhiên mà lúc này y đang thổi.


Khóe mắt của y khẽ hếch lên, sống mũi thẳng, có một loại tuấn tú yêu mị. Ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, tao nhã như nước chảy.

Nàng nhìn đến mê mẫn.

Một người như thế, hệt như tiên nhân. Thật sự là thợ chế tác như lời hắn nói sao.

Dung nhan lay động lòng người như thế, sớm phải khiến tất cả mọi người trong phủ đều kinh động mới đúng.

Nhưng vì sao trước nay chưa từng có ai bàn luận qua?

Mặc dù nàng từng hoài nghi, nhưng thường những khi gặp được hắn vào ban ngày, d˘đ˘l˘q˘đ hắn đều thản nhiên đứng trong đám gia nhân, không có ai nhìn y bằng ánh mắt khác thường.

Nhưng...

Ánh mắt của nàng lướt qua y phục màu bạc hoa lệ trên người y, tay và cổ áo đều được thêu hoa văn tinh xảo phức tạp.

Tay áo rộng, đai lưng ngọc, tóc cũng được giữ bằng vòng ngọc.

Thanh nhã cao quý như thế, có thể là hạ nhân sao?

Chẳng lẽ là ánh trăng hóa thành yêu ma? Đến đầu độc nàng?

Kết thúc một khúc nhạc sâu kín, nàng chợt mỉm cười.

“Được rồi, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai? Ta cũng không tin ngươi là thợ chế tác nhà ta. Không nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi, chẳng lẽ ngươi là yêu quái hay sao?”.

Hắn cúi đầu lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài dần dần hiện ra màu đỏ rực rỡ.

"Nếu ta nói ta thật sự là yêu quái, thì ngươi sẽ làm gì?"

Y lạnh lùng hỏi nàng như thế.

Nàng sửng sốt một chút, sau đó hai con mắt híp lại.

"Vậy ngươi là loại yêu quái gì?"

Nàng hỏi ngược lại.

"Ta là Xà Yêu, ta tên là Hoàng Tuyền."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận