Sóng Nước Venice

(*) Torna A Surriento (Trở Về Surriento) là bài hát viết bằng phương ngữ Napoli, phần nhạc được cho là được sáng tác vào năm 1902 bởi Ernesto De Curtis, phần lời do anh trai ông là Giambattista De Curtis đặt. (Nguồn: Wikipedia)

Mười ngày sau.

“Mẹ.”

Ôn Hoài Miểu giúp cô bé xách cặp, “Quyển Quyển tan học rồi à.”

Quyển Quyển nắm tay cô, ngước mắt nhìn cô.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã mua bánh phô mai chưa?”

Ôn Hoài Miểu ngẩn người, “Xin lỗi con, mẹ quên mất.”

Đây là phần thưởng mà cô đã hứa với con gái tối qua.

Từ lúc trở về, Ôn Hoài Miểu không còn mơ thấy cảnh tượng khiến cô ngột ngạt nữa.

Cả người như được hồi sinh.

Chẳng qua cô luôn mơ một giấc mơ.

Giữa biển lớn mênh mông vô bờ, chỉ có một chiếc gondola cô độc.

Đôi mắt Quyển Quyển hấp háy.

Cô bé rất muốn xin mẹ liệu có thể đi mua bây giờ không, nhưng lại sợ mẹ bé không mua vì một lý do khác, chẳng hạn như không thể ăn ngọt nhiều.

Ôn Hoài Miểu xoay người vuốt mái tóc xoăn của con gái.

“Lên xe, bây giờ mẹ đưa con đi mua nhé?”

Quyển Quyển nhảy nhót, “Mẹ tốt nhất.”

Ôn Hoài Miểu vừa lái xe vừa hỏi Quyển Quyển hôm nay học gì.

Thành phố C không phải đô thị loại một, nhưng gần đến giờ cao điểm cũng xuất hiện tình trạng tắc đường.

Dòng xe nhích chậm.

Đợi hai nhịp đèn xanh ở một ngã tư nào đó mà vẫn chưa được đi.


Ôn Hoài Miểu không vội, vừa hay xem Quyển Quyển qua gương chiếu hậu.

Thấy tay cô bé cầm một lá bài bụi bặm.

Ôn Hoài Miểu nhíu mày, “Quyển Quyển.”

Cô nhấn mạnh, “Mẹ đã nói rất nhiều lần, không được nhặt đồ ở ngoài đường về.”

“Không vệ sinh, rất nhiều vi khuẩn, dễ sinh bệnh.”

Quyển Quyển vô thức rụt tay lại, nhỏ giọng giải thích, “Con lấy thứ này từ túi mẹ.”

Ôn Hoài Miểu cảm thấy đau đầu, vừa thầm trách bản thân ngó lơ Quyển Quyển nhiều ngày.

“Quyển Quyển.” Cô cao giọng, “Con học nói dối từ bao giờ đấy hả?”

“Mẹ dạy con thế nào?”

“Làm sai phải biết nhận lỗi.”

Một giây sau, Quyển Quyển òa khóc.

Ôn Hoài Miểu rất ít phê bình cô bé nặng lời như vậy.

Huống chi, cô bé cảm thấy oan uổng cực kỳ.

“Mẹ…” Quyển Quyển tủi thân, “Không phải ạ.”

Ôn Hoài Miểu liếc số giây đèn đỏ.

Cô quay đầu về phía Quyển Quyển, xòe tay, nghiêm khắc nói, “Đưa mẹ.”

Quyển Quyển thút tha thút thít.

Đặt lá bài vào trong tay cô.

Ôn Hoài Miểu chợt nghẹn ngào.

Sao cô có thể không nhận ra đây là Tarot, lá bài Tarot cũ bị cong mép.

Là bảo bối Giorgio luôn mang bên người, là đồ vật duy nhất mẹ anh để lại.

Ngày ấy Giorgio bói cho cô tại bàn ăn sát biển nhà hàng, là chính tay cô rút ra lá bài.

Ánh mắt Giorgio mừng rỡ, “The Magician.”

Quyển Quyển vẫn đang khóc nức nở.

Bởi vì mẹ không để ý, cô bé càng khóc thương tâm.

Xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi.

Ôn Hoài Miểu chẳng kịp an ủi cô bé, cô vừa nhấn ga vừa nhẹ nhàng mở miệng, “Mẹ xin lỗi Quyển Quyển.”

“Mẹ trịnh trọng xin lỗi con.”

“Là lỗi của mẹ.”

Tiếng nức nở nhỏ dần.

Đến ngã tư kế tiếp, Ôn Hoài Miểu xoay người, kéo bàn tay mũm mĩm của cô bé.

“Mẹ xin lỗi, con tha thứ cho mẹ nhé?”

Quyển Quyển lau nước mắt, tủi thân gật đầu.

Ôn Hoài Miểu dỗ cô bé vui vẻ, song vẫn không yên lòng.

“Quyển Quyển tìm được lá bài ở đâu vậy?”


“Áo lông ạ.”

Ôn Hoài Miểu nhìn thoáng qua ghế sau, mới sực nhớ.

Từ Ý trở về, cô sợ ngồi máy bay lạnh bèn mang theo áo khoác len cashmere dệt kim mỏng hở cổ, có túi tiền.

Tuy nhiên chăn trên máy bay rất ấm nên cô đã cất đi.

Thành phố C ấm áp, gần như không mặc đến, mãi đến hai ngày trước cô tính mang đi giặt mới ném ở trên xe.

Chắc là Quyển Quyển thấy túi áo lông lộ một góc bài.

Dừng xe bên cạnh tiệm bánh ngọt, Ôn Hoài Miểu đưa tiền lẻ cho Quyển Quyển.

Để rèn luyện con gái, đôi khi cô sẽ để cô bé tự mua.

Quyển Quyển sớm quên ấm ức vừa rồi, vô cùng vui vẻ cầm tiền lẻ xuống xe.

Ôn Hoài Miểu hạ cửa kính trông cô bé, tranh thủ lấy di động ra tra.

Tarot, The Magician.

The Magician là lá bài giàu năng lượng nhất, giải quyết mọi chuyện nhanh gọn và hoàn hảo nhất trong số 22 lá bài Tarot*.

(*) Trong Tarot, bộ Ẩn Chính (Major Arcana) gồm 22 lá bài được đánh số từ 0 đến 21.

Ý nghĩa lá The Magician xuôi trong tình yêu: bắt đầu mối quan hệ mới, tính cách hai người hợp nhau.

Tâm trí cô tràn ngập đôi mắt xanh thẳm ánh sự mừng rỡ của Giorgio.

Anh nói, “You are water and I am a bridge.”

Anh chưa từng nghĩ cầu hình vòm và dòng nước là cuộc gặp gỡ định mệnh nên chẳng dám nói, “Lần tới quay lại, còn có thể tìm được tôi.”

Tầm mắt Ôn Hoài Miểu mơ hồ.

Ánh sáng đỏ và xanh đan xen trước mắt cô.

Nước biển và ánh mắt anh, căn nhà gỗ cùng chiếc váy đỏ.

“Mẹ.”

Quyển Quyển đã quay lại, thấy cô rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ khóc?”

Ôn Hoài Miểu ôm cô bé, “Vì mẹ quên mất một chuyện.”

Quyển Quyển hạ giọng, “Gần đây mẹ rất hay quên.”


Ôn Hoài Miểu khởi động xe lần nữa, lặng im không nói gì.

Cô suy nghĩ hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm.

“Quyển Quyển à.”

“Dạ?”

“Mẹ muốn đến một nơi.”

Cô dừng một chút, “Đi làm chuyện mẹ quên.”

“Bây giờ mẹ đưa con tới nhà bà ngoại được không?”

Quyển Quyển ‘vâng’ một tiếng.

“Mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu?”

Ôn Hoài Miểu nắm tay lái, cất giọng mơ hồ.

“Sorrento.”

“Đi tìm một chiếc thuyền gondola.”

Quyển Quyển đầy nghi hoặc.”Đó là nơi nào ạ?”

Cô bé nghiêng đầu lẩm bẩm, “Là nơi khi con lớn mới có thể tới sao?”

“Ừ, cho nên con phải mau lớn nhé.”

Mắt Ôn Hoài Miểu nhòe lệ.

Cô không dám tưởng tượng Giorgio cảm thấy thế nào khi nhét lá bài vào túi cô lúc biệt ly.

Cầu và nước, cớ sao không phải là duyên phận dây dưa.

Tựa như cô vốn chỉ là nước lặng, gặp anh mới hóa dòng chảy.

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận