Sống Cùng Quỷ Hồn Công Tử

“Này này, rốt cuộc thì bao giờ ngươi mới chịu tỉnh lại!”

“Này này, ngươi mà không chịu tỉnh lại ta sẽ phá nhà ngươi đấy!”

“Không đúng, nếu ngươi còn không tỉnh lại ta sẽ mang ngươi tới nhà ta luôn.”

“…Này, ngươi vẫn không chịu đứng lên thật à?” Hắn thở dài, “Được rồi, vậy ta đành cởi hết y phục của ngươi, sau đó…”

“…”

“Ồ, rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh lại rồi?”

Nhạc Tích từ chối tiếp nhận thực tế.

Cái gì mà Tô Tín lệ khí ngập trời cái gì mà gian thần đều %$&# … là giả.

“Ai nói với ngươi ta là Tô Tín?”

Nhạc Tích như đưa đám: “Một đạo sĩ.”

“Lời của đạo sĩ nói ngươi cũng tin? Đạo sĩ nói ngươi là thê tử đã định bảy kiếp của ta, vậy bây giờ ngươi cũng lập tức gả cho ta sao?”


Nhạc Tích: “Được rồi… chúng ta dừng đề tài này ở đây đi, nói cho ta biết làm sao ngươi có thể biến thành người sống xuất hiện trước mặt ta đi?”

“Ta nào đã chết đâu.”

“Sao cơ?”

Quỷ hồn công tử, không, bây giờ phải gọi hắn là quý công tử phong lưu phóng khoáng phe phẩy quạt thản nhiên đáp: “Bổn công tử vẫn luôn là công tử đệ nhất Nghiệp thành Lý tiểu thiếu gia Lý Ý Văn, trạng thái quỷ hồn lúc trước chẳng qua là linh hồn thoát xác thôi…hôm nay chẳng qua ta đã trở lại thân thể của mình.”

“Tại sao ngươi lại thoát xác? Còn nữa… tại sao lại xuất hiện ở trong khu nghĩa địa kia?”

Trên mặt Lý Ý Văn lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Ầy…ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho khỏe rồi chờ ngày gả cho bổn công tử là được rồi!”

“…Khoan đã, rốt cuộc ngươi lấy ở đâu ra tự tin ta nhất định sẽ gả cho ngươi?”

“Vậy tại sao ngươi lại không chịu gả cho bổn công tử?”

“Là ta hỏi trước!”

“Được rồi…” Lý Ý Văn trốn tránh một hồi cuối cùng cũng thừa nhận: “Bổn công tử thích ngươi!”

“…”

“Này, ngươi đỏ mặt kìa.”

“… Câm miệng!”

Thật lâu sau, Nhạc Tích mới biết vì sao Lý Ý Văn không chịu nói lý do tại sao linh hồn mình lại thoát xác cho nàng biết.

Một năm trước vị đại thiếu gia này đã từng được nàng cứu –Mặc dù Nhạc Tích cũng không nhớ nổi chuyện này, khi nàng hái thuốc thỉnh thoảng sẽ gặp người bị thương trên đường, kế thừa đươc một chút y thuật của sư phụ, Nhạc Tích lại lấy số dược thảo có trong tay giúp đỡ người ta. Nàng không cảm thấy đây là chuyện gì quá quan trọng cho nên cũng không nhớ làm gì.

Nhưng cho dù thế nào, quản sự Lý gia cũng đã xác nhận đúng là có chuyện này xảy ra. Nửa năm trước, Lý Ý Văn không may rơi xuống vách núi, bất tỉnh nhân sự, may mà được Nhạc Tích cứu. Chỉ có điều lúc đó vị đại thiếu gia này trông quá chật vật, căn bản không thể nào liên tưởng tới quý công tử nhanh nhẹn thích mặc bạch y trước mặt nàng được.

Nhạc Tích rất cố gắng rất cố gắng nhớ lại, mới nhớ năm ngoái khi nàng đi viếng mộ sư phụ, dường như có xảy ra chuyện như vậy thật, lúc ấy nàng muốn trở về lấy thêm chút thảo dược. Kết quả, khi quay lại, người nằm trên đất đã không thấy đâu.

“Đó là do được người của chúng nô cứu đi, nhưng sau khi mang được người về, tất cả gia đinh lão bộc kể cả những người đã cứu mang về cũng bị mắng xối xả.” Lão quản gia đã nói như thế.

Bởi vì…Lý Ý Văn đối với Nhạc Tích là vừa gặp đã yêu.


Nhưng bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy Nhạc Tích.

Vì vậy trong vòng một năm này, Lý Ý Văn cầu yêu không được, tương tư thành bệnh …

“Tương tư thành bệnh…? Ngài nói thật chứ?” Nhạc Tích kinh ngạc vô cùng.

“Xin người đừng ngắt lời lão bộc.” Nét mặt lão quản gia hết sức vô cảm.

…nói chung là không biết vì sao mấy tháng trước linh hồn Lý Ý Văn thoát xác, sau đó tình hình về sau phát triển thế nào Nhạc Tích đều đã biết. Về phần tại sao lại đứng chờ ở khu nghĩa địa đó, đương nhiên là bởi vì tại nơi đó Lý Ý Văn đã bất ngờ gặp được Nhạc Tích.

“Khoan đã, tại sao các ngươi lại không tìm được ta?” Nhạc Tích tự cho là mình rất dễ tìm.

“Bởi vì căn bản chúng nô đâu có nghiêm túc đi tìm.” Lão quản sự tiếp tục vẻ mặt vô cảm của mình, “Chúng nô chỉ coi như công tử đột nhiên kích động yêu đương, cho dù có tìm được thì phu nhân cũng sẽ không bao giờ đồng ý để tiểu thiếu gia lấy một cô nương không rõ lai lịch.”

“A…Vậy còn bây giờ?” Tại sao lại đồng ý!

“…Nếu con trai của ngươi vì một cô nương mà đến cả linh hồn cũng có thể thoát xác chu du bên ngoài, vậy ngươi có đồng ý không?”

“…”

…câu cuối cùng, chính là do vị quý công tử phong lưu phóng khoáng nào đó tổng kết.

“Thế nào, có phải rất cảm động vì lời này của bổn công tử phải không? Nói lảm nhảm cái gì, còn không mau gả cho bổn công tử!”

Nhạc Tích: “Hiện giờ ta chỉ có một câu muốn nói.”


“Cái gì? Có chữ “yêu” không?”

“Không.”

“Đó là…”

“Hãm hại người a.”

~

Có 1 sự kiện rất đáng nhắc tới đó chính là, qua một số năm sau, Nhạc Tích ở Nghiệp thành vô tình gặp lại vị đạo sĩ kia, khi đó đạo sĩ kia còn bận chặn đường một tiểu cô nương nói: “Trên trán cô nương phủ đầy khói đen, sát khí dày đặc…không phải là điềm tốt, sợ là đã chọc phải vật gì không nên chọc, hơn nữa xem ra, vật kia cũng đã qua đời từ rất lâu rồi…”

Lời kịch này sao nghe quen tai thế không biết.

Lý Ý Văn quyết định phải nhanh chóng báo quan phủ tới bắt gã, gã đạo sĩ bị đe dọa mấy câu đã khai ra toàn bộ. Gã này chính là kẻ chuyên dùng mồm miệng để lừa bịp người khác, thần ma quỷ quái gì đó đều chỉ dùng để lừa người khác. Tiện thể nói luôn, hôm đó hắn đánh Nhạc Tích hôn mê chính là vì để mắt tới túi tiền treo bên hông Nhạc Tích.

Lý Ý Văn: “Nương tử, nàng cũng dễ lừa gạt quá, thế mà không phát hiện bị mất túi tiền sao?”

Nhạc Tích: “…” Hoàn toàn không có!

Chết tiệt!!! Lúc đó chỉ lo đau khổ, ai còn để ý tới túi tiền cơ chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận