Sơn Hữu Mộc Hề


Hôm sau, người Tằng gia tới.
Khương Hằng biết bọn họ nhất định sẽ đến, một khắc khi chính mình cùng Cảnh Thự vào thành, Tằng gia nhất định đã nhận được tin tức.
Chẳng qua không nghĩ tới, thế nhưng là đương gia nhà họ Tằng tự mình tiến tới bái phỏng.
Vị lão giả này tên gọi là Tằng Tùng, chính là lão thần trong Triều Ung Vương đời trước cha của Trấp Lang cùng Trấp Tông.

Sau khi Trấp Lang kế vị, Tằng Tùng đảm nhiệm thái phó bốn năm, mãi cho đến khi Trấp Tông đảm nhiệm Ung Vương, Tằng Tùng mới cáo lão, trở lại đất phong, lưu lại trưởng tử Tằng Vanh cùng con thứ Tằng Vũ của y, dốc sức vì vương triều.
"Vương tử điện hạ, Khương đại nhân," Tằng Tùng nghiền nhẫm nhìn Khương Hằng, nói, "Dọc đường thật vất vả."
Khương Hằng ăn gió nằm sương, phong trần mệt mỏi, lúc này tựa như một người học sinh nhà nghèo khốn khó, chịu hết đau khổ, lại vẫn không che giấu được vẻ rạng ngời trong ánh mắt.

Cảnh Thự lại đơn giản gật gật đầu, tự tay rót trà cho Tằng Từng.

"Không tệ," Khương Hằng cười nói, "Không tính là vất vả.

Tằng hầu có gì chỉ giáo?"
"Không dám." Tằng Tùng nheo lại mắt, nói, "Khương đại nhân khi nào về triều?"
Khương Hằng tính toán, ra ngoài đã bốn tháng, theo lý thuyết, phải đi toàn bộ nước Ung, tiêu tốn thời gian ba năm cũng không tính là nhiều, chỉ là phần lớn khu vực hoang vắng, không có cần thiết phải đi, bốn tháng, hắn đặt chân nơi có người tụ tập, đã khoảng năm sáu phần mười.
"Nhanh thôi," Khương Hằng không có vào bất kỳ một cái thành lớn nào, dù sao những thành đó, triều đình đã nắm giữ hướng đi, "Có lẽ sẽ kết thúc sớm, Tằng hầu có cái gì cần ta chuyển lời sao?"
"Dãy núi Hãn Tắc, Khương đại nhân đã đi qua chưa?" Tằng Tùng lại cố ý vô tình, nhìn về phía quyển sách ký sự ở một bên trên bàn, Khương Hằng cũng thoải mái hào phóng, cầm qua đưa cho y nhìn xem.

Dãy núi Hãn Tắc, cũng gọi là núi Tẩu Lang, giữa núi non hẹp dài là một mảnh đất bằng rộng lớn, chính là nơi thích hợp trồng trọt nhất ở tái ngoại, cũng là một tòa thành lớn khác, nằm trong phạm vi khống chế của Hạo Thành đất phong Vệ gia.

"Không có," Khương Hằng nói, "Dọc theo đường đi, ta tìm phiền toái cho Ung Vương thật sự quá nhiều, người Để sinh sống ở núi Tẩu Lang canh tác đã 30 năm hơn, so với hiện nay mà nói, vẫn coi như yên ổn không có việc gì, không muốn lại đi nhắc lại chuyện cũ."

Tằng Tùng nghiêm túc mà nhìn quyển ký sự của Khương Hằng, tuổi già nhưng ánh mắt sắc bén, nói: "Ta mang đến một phần công văn kinh thương, thuận tiện cho Khương đại nhân ở vùng Hạo Thành đi lại.

Ba mươi năm trước, ta cũng nghĩ tới làm một chuyện như vậy, ngại vì cản trở rất nhiều, ta lại là người nhà họ Tằng, có rất nhiều lời nói, không tiện nói ở trước mặt Vương bệ hạ."
Giới Khuê ngẩng đầu, trào phúng nói: "Ngươi không dám nói, khiến cho người khác thay ngươi nói, bàn tính này tính cũng đến quá tinh đi?"
Hạo Thành là địa bàn Vệ gia, Khương Hằng nghe Tằng Tùng nói như vậy, liền biết nơi này nhất định có mờ ám.

Mà Giới Khuê đang ở nhắc nhở hắn, không cần làm thanh đao kia để Tằng gia mượn đao giết người.
Tằng Tùng cười nói: "Giới đại nhân nói giỡn, đều là thần tử nước Ung, có vài lời nói, tóm lại cần phải có người đi nói."
Cảnh Thự vẫn luôn trầm mặc cũng đã nhận ra, trầm giọng nói: "Ngươi có hai người con trai, còn sợ lời không ai đi nói?"
Tằng Tùng nở nụ cười, cùng Khương Hằng đối diện, trong lòng Khương Hằng biết rõ ràng, đây là một cọc giao dịch.

Tằng Tùng đi thẳng vào vấn đề, bảo hắn tiến đến điều tra Hạo Thành, đòi lại một món nợ cũ nhà họ Vệ.
"Ta nhớ rõ có không ít người Lâm Hồ dời tới Sơn Âm." Khương Hằng nói.
"Không sai." Tằng Tùng biết Khương Hằng đang đưa ra điều kiện giao dịch, "Hiện giờ triều đình, là không mấy ưa thích người Lâm Hồ."
"Bởi vì bọn họ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự muốn nói lại thôi, Khương Hằng chậm rãi lắc đầu, ý bảo trước đừng nói chuyện.
Tằng Tùng cười: "Trước mắt người Lâm Hồ là nô lệ thấp kém nhất, cái tình trạng này, chỉ sợ trong vòng mười năm khó có thể thay đổi."
Sau khi người Lâm Hồ bị đưa tới các thành, đa phần đảm đương những việc của nô lệ, tuy triều đình có pháp luật nghiêm cấm nuôi nô lệ, nhưng trong các thành vẫn còn âm thầm mua bán, mua bán nô lệ, phần lớn là quý tộc Phong Nhung cùng người Hán.
"Ta muốn bọn họ không bị đem trở thành gia súc." Khương Hằng nói.
"Điều này rất khó, Khương đại nhân," Tằng Tùng nói, "Ngài phải biết, ở trong mắt vị Vương bệ hạ kia của chúng ta, chúng sinh đều là gia súc, người một tộc nào, bản chất cũng không khác nhau quá lớn."
Giới Khuê bỗng nhiên nở nụ cười, lời này cũng không phải là người bình thường có thể nói, nhưng thân phận Tằng Tùng là lão thần tam triều, lúc trước khi ở Lạc Nhạn, y cũng dám ở trước mặt chỉ trích Trấp Tông.
Khương Hằng nói: "Tận lực không đối xử với bọn họ như gia súc."
"Điều này còn muốn xem ngài có thể nói phục bọn họ hay không." Tằng Tùng nghĩ nghĩ, nói, "Ta sẽ tận lực quan tâm, ở trong phạm vi quyền lực của ta, chậm rãi thả chạy một số người, để cho bọn họ quay về cố hương sinh sống là có thể, chỉ cần không làm cho triều đình chú ý."

Khương Hằng thầm nghĩ điều này thật là một cuộc giao dịch lớn.

Tằng Tùng lại nói: "Ta muốn Khương đại nhân điều tra rõ ràng, khu vực vùng Hãn Tắc, vấn đề năm trước người Để phản loạn, cũng ở trên triều đình hội báo đúng sự thật."
Khương Hằng nói: "Ta sẽ tận lực, còn phải xem tình huống."
Tằng Tùng vui vẻ gật đầu, người thông minh nói chuyện luôn là rất đơn giản, nhẹ nhàng, cùng Khương Hằng đạt thành giao dịch.

Khương Hằng thầm nghĩ thân phận chính mình, hiện giờ phảng phất đã trở thành đặc sứ của Trấp Tông, đi một chuyến như vậy, chỉ không biết phải vạch trần bao nhiêu nội tình trong triều đình.
"Tiểu nhi trời sinh tính tình cố chấp," Tằng Tùng lại nhìn Cảnh Thự nói, "Còn nhờ vương tử điện hạ chiếu cố nhiều hơn."
"Không khách khí." Cảnh Thự đáp, biết trong lời Tằng Tùng, ắt hẳn là không an tâm đứa con thứ Tằng Vũ.
Tằng Vũ là một người đầu óc tương đối chậm tiêu, đối với Trấp Tông trung thành và tận tâm, có khi càng là ngoan cố đến không biết linh hoạt.

Nhưng rất nhiều người đều là như vậy, cả đời kiến công lập nghiệp đã không dễ, chỉ làm tốt một chuyện, đã là rất khó.
Sau khi Khương Hằng gặp qua Tằng Tùng, cùng Cảnh Thự ở Sơn Âm lưu lại thời gian ngắn, liền rời đi tòa thành này, đi tới một địa điểm cuối cùng trong chuyến đi này của hắn Hạo Thành.
Khác với người Phong Nhung rải rác ở Tái Bắc, người Để sống ở hầu hết khu vực phía Đông tường thành, thôn trang nối liền nhau, nơi này cũng là nơi nông nghiệp phát triển nhất, sản vật phong phú nhất.

Vùng đất Hãn Tắc phì nhiêu, sản xuất ra lương gạo, nuôi sống gần bảy phần nhân khẩu nước Ung.
"Cần phải dịch dung," Khương Hằng không tính toán tiếp tục dùng thân phận du y, đối Cảnh Thự nói, "Ta ở tái ngoại lang thang khắp nơi, đã khiến cho không ít người cảnh giác, nếu lại không đổi cái thân phận, chỉ sợ sẽ không tra được gì."
Cảnh Thự nói: "Đi xong vùng này, liền đi trở về thôi?"
Đây là địa điểm cuối cùng Khương Hằng đi du lịch, hiện giờ đã vào Thu, thời hạn nửa đã tới, không thể lại tiếp tục trì hoãn.
"Đem phong thư này đưa trở về cho Trấp Tông." Khương Hằng phân phó cho Giới Khuê, hiển nhiên khúc mắc với gã vẫn chưa hoàn toàn tiêu đi, như gần như xa.
"Không cần ta nữa?" Giới Khuê nói, "Ngươi thật tàn nhẫn, thời điểm chỉ có ta ở bên cạnh, cữu cữu nhưng thật ra gọi đến thật thân thiết.


Thời điểm không cần ta nữa, liền đem ta đuổi trở về?"
Khương Hằng nghiêm mặt nói: "Đúng vậy."
Cảnh Thự không vui nói: "Bảo ngươi đi ngươi liền đi! Sao lại nhiều lời như vậy? Ngày thường ngược lại thấy ngươi không nói nhiều như vậy."
Khương Hằng nói: "Về Lạc Nhạn đi, chờ ta trở lại, chuyện lúc trước, sẽ không cùng ngươi so đo nữa."
"Thành giao." Giới Khuê nghĩ nghĩ, nói, biết Khương Hằng đã cho hai bên một cái bậc thang đi xuống, không còn ghi hận gã.
Cảnh Thự trước nay không thích Giới Khuê, nguyên nhân bởi vì Thái Tử Lung không thích gã, Giới Khuê còn thích cáo trạng với Trấp Tông cùng Khương thái hậu, khi đối mặt với Thái Tử Lung, càng không có một chút cung kính.
"Gã cái gì cũng sẽ nói với Trấp Tông." Đợi đến sau khi Giới Khuê rời đi, Cảnh Thự nói.
"Ta cũng không có gì là không thể cho ai biết." Khương Hằng cười nói.
Cánh đồng bao la bát ngát, sau khi vào Thu, thời tiết so với trước đó càng mát mẻ, sau khi Giới Khuê rời đi, đổi lại là Cảnh Thự lái xe, mang theo Khương Hằng rời đi Sơn Âm, hướng phía Đông Nam Hạo Thành mà đi.
Khương Hằng biết Cảnh Thự luyện binh xong, cũng không quay về bàn giao liền chạy, triều đình nhất định lại đảo lộn, nhưng Cảnh Thự đã khăng khăng lưu lại bồi hắn, nên cũng không thể để y trở về.
Ven đường rừng phong tái ngoại, cây phong dần dần chuyển sang màu đỏ.
Đó lại là một phong cảnh khác.

Khương Hằng sửa sang ghi chép, trên quyển sách này đã viết đầy chữ, viết gần hai mươi vạn chữ, cho dù là dân sinh, hay là quốc thổ, từ trong miệng bá tánh nghe được, chính mình tận mắt nhìn thấy —— nơi nào có khoáng sản, nơi nào đồng cỏ nguồn nước phì nhiêu, đều ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.

Đặc biệt các mỏ sắt, vàng, mỏ muối, dầu hỏa, đối với nước Ung hiện tại mà nói, thật sự quá trọng yếu.
Sau khi Giới Khuê rời đi, Cảnh Thự liền tiếp nhận vị trí của gã, bắt đầu nấu nước, pha trà hầu hạ Khương Hằng, hai người ở trong rừng phong đặt mấy cái ghế gấp, dựng cái lò.
"Ta chưa thấy qua Giới Khuê nói nhiều như vậy." Cảnh Thự rất không cao hứng.
Khương Hằng buồn cười nói: "Ngươi không phải cũng nói nhiều, còn nói người khác nói nhiều."
Cảnh Thự lo nấu nước, Khương Hằng còn ở trên quyển sách của hắn tu tu sửa sửa, cảnh sắc rừng phong như tranh vẽ, sau khi Cảnh Thự nổi lên bếp lò, liền ngồi xuất thần.
Phương xa vang lên một tiếng huýt gió, bỗng nhiên Cảnh Thự cảnh giác.
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn lại, đối Cảnh Thự nói: "Đừng khẩn trương."
"Người Phong Nhung." Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự có không ít bộ hạ là chiến sĩ Phong Nhung, tuy đã rất quen thuộc với nhau, nhưng y không muốn ở chỗ này bại lộ thân phận.

Khương Hằng đoán được thân phận người tới, quả nhiên, vẫn là đám người kia, là Mạnh Hòa quý tộc người Phong Nhung kia.

"A," Khương Hằng cười nói, "Là bằng hữu cũ."
Cảnh Thự đứng lên, Khương Hằng đem chuyện vài lần chạm mặt bọn họ dọc theo đường đi giải thích sơ qua, này đã là lần gặp mặt thứ tư.
"Mạnh Hòa?" Cảnh Thự nói, "Tên giống như đã từng nghe qua?"
Mạnh Hòa lần này thay đổi một thân áo dài màu đen, trên trán rũ xuống dải lụa đeo một viên dạ minh châu, giục ngựa suất lĩnh hơn mười người tới gần rừng phong, ở trước rừng phong hô to vài tiếng, thuộc hạ sôi nổi giương cung cài tên, không khí nhất thời liền khẩn trương lên.

Khương Hằng tin tưởng Mạnh Hòa không phải tới kiếm chuyện với mình, đối Cảnh Thự hỏi: "Gã nói cái gì?"
"Gã nói trong rừng cây có gấu," Cảnh Thự nói, "Bảo chúng ta rời đi nơi này."
Khương Hằng từng ở trên núi Hải Các, tự nhiên biết gấu không dễ chọc, lập tức liền phải rút đi, Mạnh Hòa lại mang theo người tiến vào rừng phong, vây quanh bọn họ, canh giữ ở trước người bọn họ.
Cảnh Thự dùng ngôn ngữ Phong Nhung hỏi gã mấy câu, Mạnh Hòa có chút ngoài ý muốn, gật đầu trả lời, Khương Hằng ở một bên vẻ mặt mờ mịt.
Cảnh Thự: "Ta hỏi gã làm sao biết chúng ta ở chỗ này, gã nói, Hải Đông Thanh của gã, phát hiện Phong Vũ chúng ta."
Khương Hằng nói: "Khó trách, dọc theo đường đi này luôn là gặp phải bọn họ."
Phong Vũ trước sau bảo hộ ở bên cạnh, ngày thường tự đi kiếm ăn, chỉ cần không phát ra cảnh báo, Cảnh Thự liền không thế nào để ý, nhưng nếu trong rừng cây có gấu, Phong Vũ vì sao không có báo động trước?
Cảnh Thự biết thân phận chính mình nhất định giấu không được, dù sao vương tử nước Ung có được Hải Đông Thanh, tái ngoại đã sớm biết, vì thế đơn giản thổi tiếng huýt sáo, Phong Vũ liền từ trên bầu trời sà xuống dưới.
Mạnh Hòa cũng thổi tiếng huýt sáo, một con Hải Đông Thanh khác giống nhau như đúc, cũng sà xuống.

Hai con Hải Đông Thanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Khương Hằng sắp không phân biệt được con nào là con nào, phát hiện chân Phong Vũ là màu vàng, mà móng vuốt của con Mạnh Hòa, lại là màu đen tuyền.
Mạnh Hòa hành lễ với Cảnh Thự, lại quan sát Khương Hằng, lễ tiết kia tôn kính, nhưng lại mang theo cảm giác xa cách.
Cảnh Thự đối Mạnh Hòa ý bảo không cần khẩn trương, rút kiếm trong tay, đi vào sâu trong rừng cây, Khương Hằng lại tò mò mà đi theo phía sau y, nói: "Gấu tới, tốt nhất là nằm xuống giả chết, sư phụ dạy vậy."
Cảnh Thự: "Lộn xộn cái gì, người chưa chết, đã bị gấu dẫm chết trước, leo lên cây là được, nhiều người như vậy, không cần sợ, gấu vừa thấy liền chạy."
Thủ hạ Mạnh Hòa tứ tán vào rừng phong, cầm cung tiễn, từ bốn phương tám hướng tới gần chỗ sâu trong rừng cây.
Nhưng thực mau, Khương Hằng liền minh bạch, nguyên nhân vì sao Phong Vũ không có cảnh báo, xác thật có một con gấu lớn đã chết.
Một con gấu đen cao gần bằng người, trên chân bị kẹp một cái bẫy thú, ắt hẳn là thợ săn ở gần đây đặt, nó dẫm trúng sau đó không thể đi kiếm ăn, đã đói chết ở một bên dưới tàng cây trong rừng phong.

Cách đó không xa có hai con gấu con, không biết mẫu thân đã chết, đang ở sau cây lăn lộn chơi đùa.
Gấu mẹ mới chết không lâu, trên thân thể mang theo hơi ấm, gấu con ắt hẳn còn có sữa uống, sau khi uống xong liền ở trong rừng tự vui tự đùa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận