Sơn Hữu Mộc Hề


Quả nhiên, người tới.
"Ngươi làm sao mà biết được?" Giới Khuê lẩm bẩm nói.
Khương Hằng: "Bởi vì chỉ cần bọn họ lật ra hành lý chúng ta, liền sẽ phát hiện ta là đại phu hành nghề chữa bệnh, mà bọn họ trốn ở trong núi không dám ra ngoài, nhất định đã thật lâu, không có cách nào cho đồng bào xem bệnh, cho nên ta đoán sẽ tìm tới, ngươi xem?"
Giới Khuê tâm phục khẩu phục.
Người Lâm Hồ ngữ khí vẫn hung ác ngang ngược như trước, nhưng biểu tình lại so với ở khi mai phục trong thung lũng hòa hoãn hơn không ít, Khương Hằng lần nữa ý bảo Giới Khuê không cần ra tay giết người.
"Cho bọn họ." Khương Hằng thấy người Lâm Hồ muốn tiến lên soát người, Giới Khuê chỉ phải kiềm chế lửa giận, giao ra bội kiếm.
"Lấy thân thủ của ngươi, muốn giết người, có kiếm hay không vốn dĩ cũng không khác nhau." Khương Hằng nói.
Giới Khuê nói: "Có thể để ngươi toàn thân mà lui, không chịu một chút thương tổn hay không, lại khác nhau rất lớn."
Khương Hằng đạm nhiên nói: "Bị thương một chút thì có sao đâu? Ngày đó được sư phụ cứu về, hai chân ta còn đều đã bị gãy."
Biểu tình Giới Khuê đã xảy ra biến hóa, tự giác mà không tiếp tục hỏi, đi theo đám người Lâm Hồ đi vào trong núi Đông Lan.

Hắn thật sự đoán đúng rồi, từ hơn một năm trước, sau khi Cảnh Thự suất quân chinh phục những thôn xóm lớn lớn bé bé bênh cạnh núi Đông Lan, hơn chín phần người Lâm Hồ bị Trấp Tông mạnh mẽ dời đi, dọn đến sáu thành, thúc đẩy quốc sách "Hội nhập dân chúng ngoài vòng giáo hóa".

Còn lại hơn hai ngàn người, lại vì tránh né thiết kỵ nước Ung, trốn vào sâu trong núi.
Lâm Hồ được gọi là là "Lâm", cũng tức rừng rậm rộng lớn tái ngoại, dãy núi, đều là địa bàn của bọn họ.

Trước khi họ Trấp xuất quan, bọn họ đã cư trú ở đây hơn một ngàn năm, chính là chủ nhân của núi Đông Lan.

Chỉ cần bọn họ chui vào núi, thiết kỵ nước Ung rất khó tìm được, Cảnh Thự đã từng vài lần phóng hỏa đốt núi, bức ra không ít, cuối cùng muốn tiếp tục tìm kiếm những người còn lại, chỉ có hao tâm tốn sức mà cũng phí sức, liền từ bỏ.
Vốn dĩ bọn họ đã quen thuộc địa hình cùng hoàn cảnh, cho nên ở trong núi sinh tồn không khó.


Nhưng Lâm Hồ phân thôn mà trị, trong mỗi một thôn đều có trưởng lão chưởng giáo đạo Tát Mãn, cùng một đám lão giả phụ trách xem bệnh cho tộc nhân, hòa giải tranh chấp, cử hành bái tế.
Mà khi chiến tranh đến, những lão nhân này cùng với phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt, căn bản là không kịp chạy trốn, liền đã bị nước Ung bắt đi.

Còn lại người trẻ tuổi bị thương chạy trốn vào sâu trong núi rừng, vừa thiếu dược liệu, lại không có các Tát Mãn trưởng lão trong tộc chữa thương, chỉ phải băng bó đơn giản, mặc cho miệng vết thương lây lan thối rữa.
Đầu tiên là bị thương tích bởi chiến loạn, tiếp theo đó là một cái mùa đông dài đằng đẳng, thiếu đồ ăn, dinh dưỡng không đầy đủ nhanh chóng làm bọn bọn họ diệt vong —— cho đến cái mùa hè thứ hai, vốn dĩ hơn một ngàn chiến sĩ người Lâm Hồ trốn vào trong núi, đã chết đi gần nửa.
Những người này mất đi nhà cửa, mất đi thân nhân, chỉ có thể ở trong núi mang theo thù hận kéo dài hơi tàn, lại vẫn ngoan cường mà kiên trì.
Khương Hằng tốn ước chừng thời gian một đêm, mãi cho đến bình minh gà gáy, mới đến thôn xóm tạm thời của người Lâm Hồ, nhìn bộ dáng kia, không khỏi ở trong lòng thở dài.
Ung Quân ở thành Sơn Âm trú đóng trọng quân, người Lâm Hồ bởi vì không thể rời núi mua sắm vật tư, bọn họ thiếu vải vóc cùng muối ăn, ăn lông ở lỗ, đánh lửa, lấy thanh gỗ đáp thành chỗ dung thân tạm thời, trải lên lá cây cùng cỏ khô sống qua ngày.

Mùa mưa sắp tới, trong thôn toàn bộ đều là nước, lũ bất ngờ cuốn xuống đất đá băng qua tới điểm tập kết.
Khắp nơi đều là mùi phân ngựa, bị nước mưa tưới lên, trên đường một mảnh lầy lội, nhặt lấy chén bể đặt ở trong phòng hứng nước, trời tờ mờ sáng, các nam nhân liền trần trụi toàn thân, bò lên trên nóc nhà bắt đầu tu bổ chỗ dột.

Trời nóng, khắp nơi đều là thân hình trần trụi, cơ bắp vạm vỡ, vết thương chồng chất.

Màu đồng cổ, màu lúa mạch, màu trắng, thân thể tới tới lui lui, cái mông, phần lưng còn dính nước bùn, linh hoạt giống như khỉ vượn, bò lên bò xuống.
Tiếng rên rỉ không lớn, lại rõ ràng mà truyền vào trong tai Khương Hằng, thấy người bệnh nhiều, hắn đã có thể phân biệt căn nguyên những nổi thống khổ này —— phần lớn là miệng vết thương không được chữa trị kịp thời bị nhiễm trùng.
"Ngươi tên là gì?" Một người trẻ tuổi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo ở cây trước nhà, nhìn Khương Hằng hỏi.
Khương Hằng dừng lại bước chân, đánh giá người thanh niên này, người trước mặt này tuối tác xấp xĩ Cảnh Thự, toàn thân trần trụi, dáng người cân xứng, mang một cái mặt nạ vỏ cây, đẩy lên trên trán, lộ ra cả khuôn mặt, hai mắt vô cùng có thần, loại thần thái sáng ngời này, Khương Hằng chỉ ở trong mắt Cảnh Thự thấy qua.
Làn da y thực trắng, phía sau đi theo hai gã nam nữ cao lớn tộc Lâm Hồ.
"Có thể đem quần áo mặc vào rồi nói tiếp hay không?" Khương Hằng vẫn cứ có chút không quá quen, cùng với dã nhân trần truồng mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
"Da thú bị ướt, không thoải mái." Người trẻ tuổi nói, "Ta tên Lang Hoàng, ngươi thì sao? Ngươi tên gì? Ngươi là du y? Ngươi không phải người Ung."
Người trẻ tuổi tên gọi Lang Hoàng kia phân phó một câu, tùy tùng liền lấy tới một bộ váy da thú, để y đơn giản quấn lên.


Nhân lúc này, Khương Hằng liền đơn giản mà tự giới thiệu vài câu, chỉ lượt bớt đi lai lịch chính mình là quan nước Ung, báo cho Lang Hoàng, hắn là đại phu Trung Nguyên tiến đến du lịch.
"Y thì sao?" Lang Hoàng lại ý bảo Giới Khuê.
"Y là tiểu cữu ta." Khương Hằng không cần nghĩ ngợi, tự nhiên mà trả lời như vậy.
Lang Hoàng nói: "Giúp người của ta xem bệnh, ta sẽ báo đáp ngươi."
Khương Hằng cười cười, nói: "Không cần báo đáp, ta tới chỗ này, vì chính là xem bệnh cho các ngươi."
Lang Hoàng phân phó một câu, Khương Hằng đoán được ý này, nghĩ là muốn đem người bệnh di chuyển lại đây, vội ngăn cản nói: "Ta từng bước từng bước đi xem, không cần di chuyển người bệnh."
Cái thôn này không có tên, chẳng qua là cái chỗ tránh nạn, Khương Hằng tạm thời đem nó gọi là "thôn Vô Danh".

Trong thôn Vô Danh tụ tập hơn 1400 người, trong đó có hơn hai trăm người bị bệnh nặng, hơn bốn trăm người bệnh nhẹ.

Người bệnh nặng chủ yếu bị thương do đao kiếm gây ra, rất nhiều người cần phải cắt cụt tứ chi, cắt thịt thối, trị độc.

Người mắc bệnh nhẹ chủ yếu là trúng tà khí độc chướng là nhiều.

T????????yện chính ở ++ T????ùmT????????yệ n﹒????n ++
Khương Hằng đầu tiên là gỡ xuống túi thuốc, hỏi rõ tình huống, và xem xét từng người bắt đầu từ người bệnh nặng nhất.
"Ngươi chỉ cần dùng Phong Vũ đưa một phong thư trở về," Giới Khuê nói, "Liền không cần phiền toái."
Khương Hằng nói: "Sao phải đến mức này?"
Một khi báo cho Ung Đô, địa điểm ẩn thân của những dư đảng Lâm Hồ này liền sẽ bị phát hiện, thành Lạc Nhạn liền sẽ phái người lại đây, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, đem bọn họ nhổ cỏ tận gốc, để chặt đứt hậu hoạn, nhưng rốt cuộc những người này đã làm sai điều gì?

Giới Khuê rất hứng thú mà nói: "Tùy ý ngươi, cháu trai.

Nhưng mà đừng quá tin tưởng bọn họ."
Khương Hằng cởi bỏ túi thuốc, nhờ Giới Khuê nấu canh ma phí (thuốc tê), chuẩn bị chặt đi hai chân của người bệnh nặng đầu tiên của hắn.
"Người Lâm Hồ luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng," Khương Hằng nói, "Là Trấp Tông sai, y quá sốt ruột."
"Ngươi đã biết?" Giới Khuê một tay cầm quạt, ở dưới tiếng mưa tí tách tí tách quạt lên lò lửa, tia lửa bay lên.
Lúc ở vương đô Lạc Dương Khương Hằng từng xem qua《 Vạn Bang Phong Vật Chí 》, bên trên dùng tròn ba cuốn chủ yếu ghi lại ba bộ lạc ngoại tộc người Phong Nhung, Lâm Hồ cùng Để ở Tái Bắc.

Trong đó người Lâm Hồ trời sinh tính tình nhiệt tình hiếu khách, yêu thích ngâm hát ca dao, tộc vương đời đời tương truyền, vốn họ là Ô Lạc Hầu, Chư Tử Bách Gia đem họ này phiên dịch thành họ của dân tộc Hán, ghi chép lại là họ "Lang", vì thế người Ung lại gọi là họ Lang.
Người Lâm Hồ cùng người Phong Nhung không giống nhau, người Phong Nhung đến đi như gió, chính là hãn phỉ trên thảo nguyên rộng lớn, người Lâm Hồ lại có thói quen ở sâu bên trong núi thời gian dài, cùng cây cối, dã thú làm bạn.

Còn người Để, lại là nhánh sớm quy phục và chịu giáo hoá nhất, lấy nghề nông canh tác là chủ, hiện giờ cùng người Ung cơ hồ đã không có gì khác nhau.
Trước đây người Lâm Hồ cùng vương thất nước Ung đã từng có quan hệ thân thiết, khi Trấp Lang tại vị cho phép tôn giáo Tát Mãn tồn tại, thậm chí còn tự mình tiếp kiến Đại Tát Mãn Lâm Hồ, vào mùa Thu chăn thả còn dẫn dắt vương thất, tự mình đi tới núi Đông Lan, cầu phúc cho mảnh đất phía Bắc.

Đại tát Mãn còn mang theo vương tử Lâm Hồ, thường xuyên ra vào vương cung thành Lạc Nhạn.
Nhưng sau khi Trấp Lang chết, hết thảy đều thay đổi.
Họ Trấp yêu cầu than củi luyện sắt, yêu cầu ngựa khỏe, cùng với quặng sắt trong núi Đông Lan, nước Ung không muốn tuân theo quy củ khi Trấp Lang còn sống, trong một đêm đem toàn bộ điều khoản thương mại lật đổ hết thảy, quặng trên đất của mình, vì sao còn phải bỏ tiền ra mua? Vì thế Trấp Tông phái ra quân đội, tiến đến yêu cầu người Lâm Hồ giao ra tài nguyên của bọn họ.
Mới đầu người Lâm Hồ đối với chủ nhân của tái ngoại này vô cùng kính trọng, khi Trấp Lang còn sống lấy dụ dỗ là chủ, hy vọng chậm rãi thuần hóa tộc nhân này.

Nhưng Trấp Tông đã chờ không được nữa, y muốn đem Nam chinh vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt.

Đánh trận liền phải tiêu tiền, chỗ khác cần chi tiêu, thì chỗ này cần phải tiết kiệm.

Một khi khai chiến tương đương với đem tiền bạc đổ vào biển, mấy trăm vạn thậm chí hơn ngàn vạn lượng, chỉ có thể giống như tiếng nước chảy.
Vì thế thường xuyên qua lại, ở dưới sự áp bách của vương thất, người Lâm Hồ bắt đầu phản kháng, chiến hỏa càng đốt càng ác liệt, cho đến khi Cảnh Thự xuất chinh, một kích hoàn thành quyết định thắng bại cuối cùng, đem thù hận này đẩy đến tình cảnh chỉ có thể dùng máu tươi tới gột rửa.

Hiện giờ dưới chân núi phía Nam Đông Lan đã bị Ung Quân chặt chẽ nắm giữ, người Lâm Hồ bị áp đến gần chín phần, Ô Lạc Hầu Hoàng suất lĩnh một chút người còn lại cuối cùng này, trốn đến phía Đông Bắc.
Khương Hằng rõ ràng đã đẩy mạnh tiến trình trị liệu của mình, mỗi ngày xem mười đến hai mươi bệnh nhân.

Mỗi một chiến sĩ Lâm Hồ đều rất rõ ràng, vị đại phu này là tới cứu mạng bọn họ, bọn họ vô cùng phối hợp, cho dù đau đớn, cũng gắt gao chịu đựng, dẫn tới Khương Hằng thường xuyên không thể phân biệt được, vài lần hạ đao làm người người đau đến ngất đi.
"Đau thì la lên," Khương Hằng lau mồ hôi, nói, "Nếu không bị thương đến tâm mạch, sẽ càng thêm phiền toái."
Giới Khuê giúp hắn phiên dịch, người bệnh kia trong lúc ý thức mơ hồ, cố gắng hết sức gật gật đầu.
Đây là ngày thứ mười Khương Hằng ở thôn trong núi xem bệnh, đồ ăn đã sắp ăn hết, Giới Khuê cần phải rời núi đi mua, từ chỗ này đi tới thành Sơn Âm, ra roi thúc ngựa cũng mất ba ngày.
"Thời điểm trở về cẩn thận một chút," Khương Hằng đối Giới Khuê nói, "Đừng để bị người theo dõi."
Giới Khuê đang do dự, Khương Hằng rửa tay xong, trên tay đầy máu, bắt đầu mổ bụng lấy ra mũi tên cho thương binh dùng băng vải băng bó, lại nói: "Thay ta mua một xe rượu mạnh, dùng để rửa miệng vết thương, lại đem Phong Vũ mang theo."
Khương Hằng không có để Phong Vũ vào núi, để tránh bị bọn họ phát hiện, con Hải Đông Thanh này chính là kí hiệu của Cảnh Thự, mà Cảnh Thự, lại cùng người Lâm Hồ có thâm thù đại hận.
Giới Khuê suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: "Không được."
"Đi," Khương Hằng nhíu mày nói, "Nếu không không có đồ ăn, người ở chỗ này sớm hay muộn cũng sẽ đói chết."
Giới Khuê nói: "Bọn họ biết đi săn thú, đã hơn một năm không phải cũng không tới mức như vậy?"
Khương Hằng lại nói: "Dược liệu thì làm thế nào? Nghe lời, đi mua, tiểu cữu."
Khi Giới Khuê nghe được lời này, bỗng nhiên nở nụ cười, hai chữ "Tiểu cữu" thật sự làm y không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng cẩn thận tính ra, Khương Hằng là hài tử Khương gia, Khương gia là mẫu tộc của y, Giới Khuê cùng Trấp Lang lại tình như thủ túc, Khương Hằng gọi bậy lung tung, làm Giới Khuê sinh ra một loại cảm giác thân thiết chưa từng có.
Hướng về phía hắn tươi cười, Giới Khuê nguyện ý vì hắn làm bất kỳ chuyện gì, chỉ là rời núi đi mua, chỉ sợ Khương Hằng một mình ở chỗ này, sẽ có nguy hiểm.
"Là tiểu thúc mới đúng." Giới Khuê lạnh lùng nói, "Thôi, thay ngươi đi một chuyến vậy, nhưng Phong Vũ không thể mang theo, để dự bị bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tin."
"Đi thôi," Khương Hằng nói, "Trong lòng ngươi thật sự rõ ràng, trước khi chữa khỏi toàn bộ mọi người, bọn họ sẽ không làm gì ta."
Giới Khuê đáp: "Điều này ngược lại ta không có lo lắng, người Lâm Hồ có ân tất báo, có thù tất trả, sợ là sợ ngươi không để ý nói lỡ lời, dù sao ca ngươi cùng bọn họ chính là có thù diệt tộc."
"Ta sẽ để ý." Khương Hằng nói, "Đi nhanh về nhanh, đi thôi."
Khương Hằng lại không ngừng đẩy Giới Khuê, Giới Khuê lúc này mới đứng dậy, cà lơ phất phơ mà đi rồi, khi cưỡi ngựa đi tới cửa thôn, Khương Hằng lại xuất hiện ở trên nóc nhà, nhìn về phía y hô: "Thuận tiện giúp ta mang chút đường khối trở về!"
Giới Khuê dừng lại bước chân, như là muốn nói cái gì, cuối cùng nhìn hắn xa xa mà phất phất tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận