Sổ Tay Trồng Trọt Của Thịnh Thế Bạch Liên


☆, Chân tướng đại bạch
Lớp trưởng bị La Phàn bá vai bá cổ, ông hát một câu tôi hát một câu.

Nam sinh ầm ĩ gào thét, nữ sinh lại che mặt cười trộm, bầu không khí náo nhiệt trong phòng đạt đến tầm cao mới.

"Hay thật, lần đầu tôi hát bài này mà cậu cũng hát với tôi được, không hổ là lớp trưởng của chúng ta, hơi bị đỉnh đấy!" Hát xong, La Phàn ném micro cho bạn học bên cạnh, cánh tay đang đặt trên cổ lớp trưởng tự dưng trượt xuống lưng, rất thân mật vỗ vài cái.

"Không có gì." Lớp trưởng ngượng ngùng mỉm cười, đưa micro cho bạn nữ bên cạnh.

Cậu không tự nhiên lùi ra khỏi vòng tay của La Phàn.

La Phàn giả vờ không để ý, thu tay về: "Đợi thi đại học xong mình thành lập ban nhạc đi, mời cậu làm main vocal luôn nhé?"
Lớp trưởng hơi bất ngờ nhìn La Phàn: "Hả? Chuyện này, hay đợi tốt nghiệp đã rồi tính."
La Phàn cười, gãi đầu, sải đôi chân dài đến bên cạnh cậu, mặt dày ngồi xuống.

Một bài hát khác lại bắt đầu vang lên trong phòng.

Phòng bên cạnh lại im phăng phắc, chỉ lọt vào vài tiếng cười nói đứt quãng, không khí nặng nề.

"Tại sao đổ tội cho cậu ấy?" Trác Văn nhìn Lộ Hải Bình đang nằm bò trên sàn nhà, hai bên mặt sưng to, bị giam giữa hai cánh tay to khỏe, chẳng còn sức để mà giãy dụa.

"Nó không cho tôi chép bài, làm tôi sai một đống! Tôi sai rồi, tôi không dám nữa." Gã hối hận xanh cả ruột, biết thế khai luôn cho rồi.

Trước đây, gã chỉ nghe loáng thoáng nhà Trác Văn có tiền bẩn, nhiều người luôn nịnh nọt hắn chỉ vì muốn lúc thi được ngồi bên trên hắn, để hắn nhắc bài cho.

Nhưng gã lại không ngờ, Trác Văn ít nói ở lớp lại ác độc đến mức này, càng không ngờ chỉ vì bán vài trăm đồng tiền bút mà lại ăn phải quả đạn rõ to.

Trác Văn không quan tâm mấy cái bút bị bán đi hay không.

Từ bé đến lớn hắn luôn thuận buồm xuôi gió, dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng bạn bè hắn chơi cùng đều không phải công tử bột.

Dù Lộ Hải Bình có trộm mấy cái bút, hắn cũng chẳng quan tâm.


Nhưng gã lại đổ tội cho Hứa Hàm Xương, đúng là đã đụng vào hắn rồi.

Trác Văn không biết nhiều về Hứa Hàm Xương, nhưng cậu ấy lại bảo vệ hắn, hắn thấy cậu ngốc ngốc đáng yêu.

Biết cậu là học sinh chuyển trường Trác Văn mới ngớ người hiểu ra vì sao cậu lại nghĩ hắn bị bắt nạt.

Hứa Hàm Xương chưa biết hắn là ai, cũng không biết quá khứ của hắn như thế nào, hiểu lầm cũng là chuyện thường.

Hắn rất quý Hứa Hàm Xương.

Ở Kiếm Bắc này chắc chỉ có mình cậu mới có thể tưởng tượng được chuyện hài hước đến thế.

Nhưng mới được vài ngày, Lộ Hải Bình lại mách Trác Văn, cậu ăn trộm.

Ban đầu hắn không tin.

Hắn nhìn đi nhìn lại tấm ảnh kia không biết bao nhiêu lần, ngơ người nhìn chằm chằm gò má Hứa Hàm Xương.

Cậu mặc bộ đồng phục mới tinh.

Không giống học sinh trong thành phố, cùng tuổi cậu mà đã cắt mấy kiểu tóc tốn vài trăm đồng, đua đòi theo trào lưu.

Mái tóc Hứa Hàm Xương cắt tỉa gọn gàng, làm lộ ra khuôn mặt sạch sẽ.

Mỗi lần gặp Hứa Hàm Xương, hắn chưa từng từ chối ngồi xe cậu.

Bởi vì đôi mắt cậu rất đơn thuần, Hứa Hàm Xương chỉ đơn thuần muốn bảo vệ hắn, cậu không ưa bạo lực học đường, chỉ đơn thuần muốn đi hết một đoạn đường với hắn mà thôi.

Đồ cũng mất rồi, không có cả nhân chứng lẫn vật chứng, Trác Văn không biết giải quyết chuyện này thế nào.

Ban đầu hắn còn nghĩ, hay cứ kệ luôn đi.

Nhưng hắn lại tức giận, cảm giác như bị con chó con không biết tự lượng sức mình mà lại đòi đi bảo vệ mình cắn một miếng.


Hay tên học sinh chuyển trường đã biết mình từ trước rồi, biết mình là ai, chỉ vì muốn nịnh nọt nên cậu ta mới làm ra chuyện đó trong nhà vệ sinh?
Nhưng vừa nãy trong tiệm thịt nướng, hắn thấy Hứa Hàm Xương cẩn thận phục vụ đám nam sinh cùng tuổi kia, vẫn nhẫn nại dù bị Lộ Hải Bình gây hấn.

Nhìn mà không biết ai mưu mô, ai trong sạch, hắn chắc chắn không phải Trác Văn.

Thế mà Hứa Hàm Xương vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, chẳng quan tâm.

Cậu không quan tâm chuyện Lộ Hải Bình gây sự với cậu, cũng không thèm để ý ánh mắt tò mò của bạn học.

Cậu coi đó là chuyện hiển nhiên, im lặng cúi đầu nướng thịt, phục vụ với thái độ đúng mực.

Mặc dù chỉ là nhân viên phục vụ nhưng lưng cậu vẫn thẳng tắp.

Dường như cậu không ngại ngùng chút nào, rất thoải mái tự nhiên.

Mãi đến lúc Hứa Hàm Xương thấy Trác Văn nhìn chằm chằm cậu.

Đột nhiên mặt Hứa Hàm Xương lại bắt đầu có vẻ hoang mang, cuống cuồng, bối rối, Trác Văn cả đời cũng không muốn nhìn lại vẻ mặt cậu khi đó.

Bây giờ Lộ Hải Bình đã nhận tội, Trác Văn vẫn thấy không vui.

Nhất là khi nhớ lại, mình trước đấy lại tin gã mà nghi ngờ Hứa Hàm Xương.

Hắn tức đến mức không biết phải làm thế nào.

Trác Văn chưa từng thấy mình vô dụng như vậy.

"Trác thiếu gia, tôi xấu hổ lắm rồi." Tên đại ca ngoài trường suốt ngày được Lộ Hải Bình nịnh nọt cũng phải vừa lau mồ hôi trên trán, vừa xin lỗi Trác Văn: "Tôi không nghĩ thằng cháu này lại dám mạo phạm cậu, chắc chắn sẽ xử nó."
"Không cần." Trác Văn đứng lên, chỉnh lại quần áo, hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn Lộ Hải Bình bị đánh cho nằm bẹp dí trên đất, nói với tên đại ca, "Không liên quan gì đến mày, ăn đấm một lần rồi lần sau nó cũng phải thành thật thôi."
Tên đại ca cúi đầu khom lưng: "Dạ, dạ."
Trác Văn rời khỏi phòng.


*
Vừa về đến nhà, Hứa Hàm Xương thấy cô đang ngồi ở phòng khách xem TV.

Cậu cố gắng đóng cửa nhẹ nhất có thể, định chạy thật nhanh về phòng.

"Tiểu Hứa." Cậu không ngờ người cô luôn coi cậu như tàng hình này lại mở miệng gọi cậu, Hứa Hàm Xương đi nhanh đến bên sofa, cười hỏi: "Cô gọi con ạ?"
Ông nội từng nói với cậu, người cô đồng ý cưới chú cậu là một khuê nữ.

Cô tên là Tương Vân Thanh, cô rất đẹp, đẹp như nữ minh tinh vậy.

Cô đứng cùng người chú ôn tồn, lễ độ của cậu đúng là rất đẹp đôi.

Nhưng từ khi cậu chuyển đến đây, hai người thường xuyên cãi nhau, Hứa Hàm Xương bắt đầu thấy không yên tâm, cậu sợ vì mình mà cô chú mới bất hòa.

Vậy nên cậu luôn dè chừng người cô này, chỉ sợ mình lỡ đâu làm cô tức giận.

"Người cháu có mùi gì thế?" Cô nhíu mày, lời cô định nói cũng không nói nữa.

Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận đến mức không có lấy một nếp nhăn của cô nhăn lại, nói với Hứa Hàm Xương, "Đi tắm đi."
Hứa Hàm Xương ở tiệm thịt nướng lâu đến mức cậu cũng chẳng biết trên người mình có mùi gì nữa.

Nhưng nghe cô nói vậy, cậu vội vàng nói xin lỗi rồi chạy đi tắm rửa, không để ý vì sao cô lại gọi cậu.

Đứng dưới vòi hoa sen, Hứa Hàm Xương nhắm mắt cúi xuống bôi dầu gội lên đầu vò vò.

Mùi từ tiệm thịt nướng dính trên người, trên quần áo, đừng nói là cô không chịu nổi, mang cái thân toàn mùi đến trường chắc các bạn cũng ghét thôi.

Tự dưng nghĩ đến chuyện này, Hứa Hàm Xương không biết phải giải quyết thế nào.

Hứa Hàm Xương cố gắng suy nghĩ biện pháp giải quyết, dời sự chú ý của mình.

Nhưng rồi cậu lại bỗng dưng nhớ tới xế chiều hôm nay, lúc cậu thấy ánh mắt Trác Văn.

Trác Văn là người đầu tiên cậu quen ở Kiếm Bắc.

Thấy hắn mấy lần bị đòi tiền, cậu chỉ sợ Trác Văn bị bắt nạt nên mới muốn đợi hắn tan học rồi về cùng, muốn bảo vệ hắn.

Hứa Hàm Xương không xấu hổ vì đi làm thêm, cậu chỉ sợ người ta báo cáo cậu chưa thành niên đã đi làm thôi, chặn mất đường kiếm tiền của cậu.


Nhưng lúc còn ở trong tiệm nướng, cậu thấy Trác Văn ngồi giữa đám bạn, nhìn cậu bị người ta xoay vòng vòng sai đủ kiểu.

Hứa Hàm Xương lại thấy xấu hổ như thể bị ăn hai cái tát vào mặt.

Mọi người ngồi, Hứa Hàm Xương đứng.

Vậy mà Hứa Hàm Xương lại thấy mình lùn hơn hẳn một cái đầu so với người khác.

Hôm nay Trác Văn không chào cậu, giả vờ như không quen cậu.

Chắc sau này hắn không thèm chơi với cậu nữa rồi.

Hứa Hàm Xương rửa sạch bọt trên mặt, lau khô rồi mặc cái quần với áo ba lỗ rộng thùng thình vào, quay về phòng mình.

Cậu mở cặp lấy sách, vừa mới thi xong, bài tập chưa nhiều.

Hứa Hàm Xương lấy sách vật lí ra.

Đến buổi đêm nằm lên giường, cậu lại nghĩ tới chuyện này.

Hứa Hàm Xương lăn qua lăn lại mấy lần vẫn thấy mặt mình nóng bừng.

Thôi được rồi, Hứa Hàm Xương.

Cậu tự nhủ, mau ngủ đi.

Cậu có phải đấng cứu thế gì đâu, cần gì ngưỡng mộ cần gì hư vinh đâu.

Đúng là phải ấm cái bụng mình đã rồi mới rảnh đi lo cho người khác.

Cậu nhắm hai mắt lại.

-
Lời editor:
Trác Văn thông báo: Đụng vào vợ tao cũng là đụng vào cú đấm của tao
(҂'_´)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận