Siêu Thần Cơ Giới Sư Dịch


Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá, để lại từng chùm ánh sáng loang nổ trên mặt đất, một bàn tay đẩy lùm cây, lộ ra khuôn mặt tiều tụy bên dưới.

Chạy trốn ròng rã bảy ngày, Hàn Tiêu đã trải qua bảy ngày sinh tồn trong rừng rậm, dùng hết sạch lương khô quân dụng và nước uống, trong balo chỉ còn lại một đống trang bị của tiểu đội Dạ Kiêu.
Anh trả giá bằng một cánh tay máy, kẹp chặt dao găm của Ngân Đao, sau đó mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, dù cho anh chỉ còn dính lại có tí máu nhưng cũng quá đủ để đập chết tên Ngân Đao không am hiểu cận chiến kia rồi.

Kỵ sĩ cưỡi rồng sao lại thua được chứ? Dù sao anh có thể tự nãi mình thì sao có khả năng tèo nổi đây!
Nói cho cùng anh cũng có bản vẽ, có nguyên liệu là có thể tái tạo trang bị, thế nên chẳng có gì mà đau lòng cả, chuyện kỹ sư cơ giới trong lúc chiến đấu bị hỏng trang bị cũng bình thường thôi.
Điều kiện chữa bệnh trong rừng rậm thật sự rất kém cỏi, may mắn là thuộc tính chịu đựng của anh cũng đủ cao, thế nên không cần lo lắng việc vết thương bị nhiễm trùng hay gì.

Chỉ cần nhịn đau lấy viên đạn trong người ra là vết thương sẽ từ từ khép miệng.


Vết thương do súng bắn tỉa gây ra có chút phiền phức, nó kẹt ngay giữa xương bả vai, vì muốn lấy đạn ra mà anh phải trải qua cơn đau khủng khiếp tới mức sau nửa giờ mới hoàn hồn được.

Cảnh tượng Nhị gia Quan Vũ vừa vui vẻ ngồi xem tranh ‘Xuân Thu’ vừa cạo xương chữa thương năm xưa là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt so với anh rồi.
Dọc đường nhờ có nữ thần may mắn phù hộ nên không gặp dã thú hung mãnh nào mà chỉ có mấy con thỏ tai dài nhảy ra trêu gan, tất cả giờ đều đang yên nghỉ trong bụng anh cả.

Dã thú trên Hải Lam Tinh đều rất hung dữ, thậm chí còn có vài loại dã thú đã có trí tuệ nhất định, trong lịch sử từng ghi lại nhiều lần chúng tấn công các thành phố, một số dã thú siêu mạnh có thể kể đến như giống Cá voi hai sừng cao đến mấy chục mét, da chống được cả súng đạn, thậm chí chỉ cần mình nó là có thể phá hủy nguyên một thành phố lớn.
Dù Hàn Tiêu nhớ rõ bản đồ Hải Lam Tinh nhưng giờ không biết bản thân đang ở vị trí nào thì cũng không làm gì được, chỉ có thể học Khoa Phụ tích cực chạy theo hướng mặt trời mà thôi.

Ban ngày đợi mặt trời lên anh đi theo nó, ban đêm thì ngủ trên cây, cả đêm sẽ bị sâu bộ đánh thức bảy tám lần gì đó, tiếng vo ve đêm đêm kiên trì xung quanh khiến anh nhận ra trên đời này muỗi chính là loài sinh vật đáng ghét nhất, chắc chắn không có thứ gì hơn được nó.
“Rốt cuộc đến lúc nào mới thoát được khỏi cánh rừng này đây hả trời?”
Hàn Tiêu thở dài ngao ngán.
Lúc này phía xa thấp thoáng một khu trại, xung quanh dùng cọc gỗ, bùn và kim loại hư hỏng tạo thành hàng rào xiêu xiêu khu trại dựng mấy chục căn lều bằng vải bạt, từng làn khói bếp bay lên từ các nóc lều.

Chắc chắn đây là nơi cư trú của những người lang thang trong Hải Lam Tinh này rồi.
Hàn Tiêu vui mừng quá đỗi, hiện giờ anh đang rất cần được tiếp viện.
Đi về phía trước mấy chục mét, mặt anh lập tức biến sắc, vội vàng nhảy lùi lại đằng sau.
Chỉ thấy trước mặt bụi đất cuồn cuộn, sau đó một chiếc lưới lớn giật lên, trong các mắt lưới đều có cài những miếng kim loại nhỏ.


Đây là một chiếc lưới đao cực kỳ đáng sợ, may mà anh phản ứng nhanh, nếu không trên người đã được khuyến mãi một mớ lỗ rồi.
“Không ngờ tên này lại tránh được!”
Một thanh niên tóc dài từ sau thân cây đi ra, người này mặc quần áo may từ các loại da thú điển hình của kẻ lang thang.

Cậu ta nhìn Hàn Tiêu bằng ánh mắt tràn ngập ác ý, sau đó nâng cây súng tự chế trên tay lên, nhắm thẳng đầu anh rồi hô:
“Đứng lại, cấm động đậy!”
Người thanh niên này là người sống trong khu trại trước mặt, Hàn Tiêu không muốn có xung đột với họ nên vội giơ cao tay rồi nói:
“Tôi chỉ là người qua đường thôi.”
“Qua đường?”
Thanh niên tóc dài để ý thấy cái balo căng phồng trên lưng anh nên nổi máu tham, mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị:
“Trong balo của mày có cái gì? Lấy hết ra cho tao xem!”
Lòng Hàn Tiêu thầm thở dài, chỉ sợ là anh gặp trúng đám cướp rồi, chẳng trách trên lưới bẫy lại gắn đầy kim loại, còn bằng đúng hình thể người trưởng thành nữa.


Trong thời loạn mạng người chỉ như cỏ rác, phần lớn kẻ lang thang đều là những người mất đi Tổ quốc rồi lại bị các quốc gia khác từ chối tiếp nhận hoặc chính họ từ chối gia nhập sáu nước lớn còn lại.

Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt khiến họ tham lam như linh cẩu, chuyện giết người cướp tiền cũng xảy ra thường xuyên như cơm bữa.
“Mày điếc hả, mau lấy đồ ra cho tao!”
Thanh niên tóc dài hùng hổ tới gần, cây súng tự chế dí sát vào trán Hàn Tiêu.
Trong balo đều là vũ khí, hơn nữa lại là trang bị do tổ chức Manh Nha chế tạo, sao có thế lấy ra được chứ, vì thế Hàn Tiêu mới đứng im không nhúc nhích.
“Không nghe tao nói gì hả? Có tin ông đây bắn chết mày luôn không!”
Thanh niên tóc dài trợn trừng mắt quát nạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận