Si đế

Nàng bất lực nhìn về phía Hoành Giác, hắn lại ngồi ngay ngắn trên ngự tòa, hơi cong khóe miệng, bất động nhìn nàng quỳ trên mặt đất. Qua một lúc lâu, thấy Ly Xuân không có động tĩnh gì, Hoành Giác mới mở miệng nói: “Vừa hùng hổ nói thèm muốn trẫm rồi tham lam cả thiện hạ, bây giờ ngay cả dũng khí đứng dậy tiến tới cũng không có? Vô Diệm Quân nổi tiếng Dương Kinh đúng là chỉ biết lý luận suông.”
 
Không biết tại sao, Ly Xuân lại cảm nhận sâu sắc rằng vị cửu ngũ chí tôn trước mặt đã biến trở lại thành A Cửu bốc đồng, dễ cáu giận trước kia. Nàng có chút bất đắc dĩ, muốn đứng dậy nhưng vì quỳ quá lâu nên bước chân có hơi lảo đảo, nghiêng ngã như sắp đổ.
 
Hoành Giác sợ nàng té ngã, hai tay nắm chặt, cố nén lại xúc động muốn bước tới đỡ nàng. Hắn nhìn chằm chằm nàng bước tới từng bước một, tập tễnh đi về phía hắn.
 
Cho dù là A Cửu, Ly Vương hay Hoàng đế, từ trước đến nay đều là hắn lôi kéo Ly Xuân nhích lại gần mình, chưa từng có lần nào thấy nàng chủ động, chân thành tiến về phía hắn.
 
Hắn rất muốn lập tức vươn tay ôm vào vào trong lòng, thế nhưng vẫn kiềm chế được. Nàng giả chết trốn khỏi hắn lâu như vậy, sau này còn độc ác làm tổn thương trái tim hắn, mặc dù hắn có rộng lượng đến đâu thì vẫn có chút ấm ức, thế nên hắn không muốn đưa tay ra, thầm nghĩ để cho nàng chủ động tới gần hơn chút nữa.

 
Cho dù ở trước mặt người khác hắn có cao cao tại thượng ra sao, vui giận không thể hiện ra mặt thế nào thì hắn nghĩ khi đối mặt với nàng, một phần nào đó hắn vẫn là A Cửu ngu dại kia, sẽ ấm ức, sẽ bất bình, sẽ không cam lòng, sẽ tức giận lung tung để khiến nàng chú ý, rồi lại dâng lên vô hạn ngọt ngào khi nàng quyến luyến yêu thương hắn.
 
Ly Xuân đi tới trước mặt hắn vài bước rồi dừng lại, chần chờ một lúc lâu mới vươn tay ra, dường như muốn sờ mặt hắn. Chỉ là khi bàn tay nàng vừa chạm tới mặt hắn thì nàng lại đột ngột thu về. Hoành Giác mở to cặp mắt phượng không thể tin nổi nàng có thể rề rà đến vậy, hắn lập tức đưa tay ra nhanh như sét rạch ngang trời, kéo nàng ngã vào lồng ngực mình.
 
“A!”
 
Đột nhiên mất trọng tâm, Ly Xuân kêu lên một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cả người ngồi lên đùi hắn. Nhìn dáng vẻ nàng trợn tròn đôi mắt hoảng hốt, Hoành Giác không khỏi cất tiếng cười trầm thấp. Ly Xuân say mê trong hơi thở của hắn, rồi lại tức giận vì nụ cười mờ ám của hắn, quay mặt qua hướng khác không muốn nhìn hắn nữa, nhưng lập tức bị hắn dùng một tay giữ lấy cằm, áp xuống một nụ hôn nồng cháy.
 
Sự tấn công của hắn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, Ly Xuân lập tức bị hắn đoạt mất hơi thở. Hai chiếc lưỡi quyến luyến quấn quýt trong miệng, ra sức cướp lấy hơi thở của đối phương, khó chia khó lìa. Lúc Ly Xuân giãy giụa, Hoành Giác càng giữ chặt nàng và thăm dò vào sâu hơ. Khi Hoành Giác buông miệng nàng ra, Ly Xuân lại sẽ hổn hển quấn lấy.
 
Thế là trong nụ hôn kịch liệt ấy, Hoành Giác được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm lấy tay nàng nhét vào trong áo bào của mình. Giữa lúc ý loạn tình mê thì Ly Xuân chạm tới thứ cứng rắn nóng bỏng kia qua một lớp vải, nàng bất chợt tỉnh táo lại, hai mắt nhuốm đượm màu tình dục, bàng hoàng mà lại quyến rũ nhìn hắn.
 
Trong chuyện giường chiếu, Ly Xuân luôn xấu hổ, đương nhiên cũng rất hiếm khi làm ra cử chỉ lấy lòng hắn. Ba năm trước đây hắn từng muốn nàng dùng miệng chiều chuộng hắn, lúc ấy nàng cực kỳ nhăn nhó, sau đó Hoành Giác không bao giờ yêu cầu nàng làm chuyện ấy nữa. Chỉ là lấy tay trêu chọc, hắn cũng đã rất vui rồi.
 

Hoành Giác nắm chặt tay nàng lần mò chiếc gậy thịt to lớn kia, để cho nàng cảm nhận được sự kích động mãnh liệt và cương cứng của hắn, cất tiếng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Dù sao nàng cũng phải tỏ chút thành ý, trẫm mới có thể cẩn thận cân nhắc yêu cầu của nàng được.”
 
Cho dù là đế vương tôn quý nhưng những lời lẽ đòi hỏi của hắn vẫn vô lại hệt như xưa. Ly Xuân hung hăng trừng hắn, lấy hết can đảm dùng tay vuốt ve vật cứng kia vài cái, cây gậy to lớn ấy lập tức hưng phấn như bừng lên sức sống mà lên nòng. Ly Xuân kêu lên muốn rụt tay lại, cố nén xấu hổ, giận dữ nói: “Rốt cuộc là Hoàng thượng muốn thần thiếp làm gì?”
 
Hoành Giác nhướng mày nói: “Thành ý của nàng mà còn muốn trẫm chỉ dạy? Rốt cuộc đây là thật lòng hay giả vờ?” Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của hắn, Ly Xuân thật muốn cắn hắn một cái thật đau, nhưng nghĩ đến bản thân liên tục chọc giận hắn mà hắn thì vẫn luôn nhường nhịn, dung túng nàng, trong lòng lại mễm nhũn. Nàng cân nhắc đến việc khó khăn mà lúc trước hắn từng yêu cầu, liền rũ mi xuống, thu hồi tay từ trên người hắn, cắn cắn môi dưới khẽ nói: “Thần thiếp… Trước hết, thần thiếp xin Hoàng thượng cởi áo đã…”
 
Vốn dĩ Hoành Giác không vui vì ôn hương nhuyễn ngọc đột ngột lùi lại, nhưng nghe được lời nói nhỏ như muỗi kếu kia của nàng thì lập tức hớn hở trong lòng, còn cố ý nói: “Cởi áo ngay tại trong Ngự thư phòng này sao?”
 
Ly Xuân nghe thế, đầu như nổ vang. Sao nàng lại quên mất bản thân đang ở đâu, cứ thế muốn làm chuyện xằng bậy với hắn cớ chứ? Quả nhiên là vứt hết liêm sỉ rồi! Đang trong lúc xấu hổ và giận dữ, cân nhắc xem có nên đâm đầu vào cột không thì hắn lại đứng dậy khỏi ngự tòa, dang hai tay ra, thản nhiên mở miệng: “Nếu nàng đã vội như thế thì trẫm cho phép nàng được cởi áo giúp trẫm ngay tại đây!”
 
Thật ra trong hoàng cung có ít nhất hơn mười gian thư phòng cho vua dùng, đa số thư phòng đều có noãn các (buồng có lò sưởi) hoặc giường nệm tách biệt để làm chỗ nghỉ ngơi. Thư phòng mà Hoành Giác triệu kiến Ly Xuân cũng có bố cục như vậy, nhưng Hoành Giác cố ép nàng “phô bày thành ý” ngay chính giữa sảnh chính của thư phòng. Ly Xuân không biết rõ về bố cục của thư phòng, không có sự lựa chọn nào khác trước sự kiên trì của Hoành Giác, nàng chỉ có thể vụng về tháo đai lưng của hắn, cởi trường bào màu vàng ra.

 
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, cả người nàng đỏ bừng cầm lấy thứ to lớn vừa bật ra giữa khố quần của hắn, cố gắng dùng tay xóc lên xóc xuống. Hoành Giác nửa khoác hoàng bào ngồi trên ngự tòa, để lộ ra tà vật ở dưới thân, khẽ nheo đôi mắt phượng hưởng thụ sự hầu hạ của nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn lên tiếng sai nàng làm thế này thế kia, hoàn toàn thoải mái, chẳng hề có chút xấu hổ nào. Không biết qua bao lâu, tay Ly Xuân đã mỏi nhừ, động tác lên xuống dần dần chậm lại nhưng hắn vẫn chưa đủ phê để xuất ra, vô sỉ mà nói: “Trẫm cân nhắc rồi… Thành ý này của nàng vẫn nên nhiều hơn chút mới được.”
 
Ly Xuân trừng mắt nhìn hắn, nghĩ bụng tại sao mình lại thèm khát cái con người mặt dày này cơ chứ. Nhưng nhìn trong đôi mắt phượng của hắn tràn đầy ý cười, khóe miệng của hắn cũng cong lên lộ rõ sự vui vẻ, cứ như một đứa trẻ đòi kẹo mấy năm rồi, sáng nay cuối cùng cũng nhận được kẹo như mong muốn, nàng chẳng thế giận được nữa.
 
Thế là nàng cúi đầu vươn đầu lưỡi ra liếm lấy đỉnh đầu tròn trịa của tà vật kia, rồi sau đó ngẩng đầu lên chớp chớp mắt hỏi: “Thành ý như vậy, Hoành thượng thấy thế nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận