Showbiz Là Của Tôi

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Hứa Trích Tinh cơm cũng không thèm ăn, hưng phấn móc di động ra, đang định
down app blog về thì chợt ngớ ra, thời này còn chưa có app mà.

Chỉ có trình duyệt web, mạng 3G chậm chạp xoay tròn tròn.

Cô chỉ có thể nhẫn nại mở trang web ra, tra ra website official của nền
tảng blog, đăng ký một tài khoản. ID đời trước cô dùng để trà trộn trong fandom tên là “Hái sao trên trời xuống cho anh”, giờ cũng vẫn xài tiếp, đăng ký thành công xong liền lập tức search tên Sầm Phong.

Search một hồi quả thật có.

Tên blog là “Sầm Phong”, avatar cũng là ảnh chụp của anh. Zoom lên xem thì
là ảnh anh ở phòng tập nhảy, mặc áo hoodie đen có mũ, dáng người cao dài lại thon chắc, đường cong nơi cánh tay rất đẹp, trên chiếc cằm nhọn còn có giọt mồ hôi.

Anh đang cúi đầu, xương
quai xanh nhô lên thành một cái bóng, uốn lượng theo khuôn ngực bọc
trong lớp áo đen, dáng người căng đầy, vừa trưởng thành vừa sexy.

Hứa Trích Tinh suýt thì biểu diễn một màn phun máu mũi lên trời.

Sao lại thế này?! Đây là ảnh chụp hồi nào? Sao trước giờ cô chưa từng
thấy?! Vờ lờ anh tôi lúc này còn chưa thành niên đâu, sao nhìn trưởng
thành thế?!

Sầm Phong sau này debut theo
con đường dịu dàng, ăn mặc cũng cực kì bảo thủ, không lộ chút hàng nào.
Ngược lại đội trưởng kiêm Center Doãn Sướng đi theo hình tượng ngầu lòi
trưởng thành, thường thường có phúc lợi là khoe cơ bụng.

Trước kia fan group nói giỡn hỏi, Sầm Phong mặc hết quần áo của đồng đội lên người đó hả?

Khác biệt này cũng quá lớn rồi.

S-Star sau khi debut, các blog hồi xưa đều xóa hết, lúc Hứa Trích Tinh đi
follow Sầm Phong cũng đã chỉ còn có Weibo với Instagram.

Đây là ảnh chụp độc nhất vô nhị á! Mau download về trữ hàng!

Hứa Trích Tinh bưng di động ngắm vuốt phải đến năm phút đồng hồ mới bình
tĩnh lại được, ngẩng đầu lén lút nhìn nhìn bốn phía. Cũng may không có
người phát hiện, cục cưng của cô giờ chỉ có mỗi mình cô biết thôi!


U mê trai xong, vội vàng click mở trang đầu blog của idol.

Bài đăng mới nhất trên blog đã là hơn nửa năm trước. Tiêu đề là 《 ăn cơm chiều 》, nội dung bài post chỉ có một bức ảnh, là mấy con mèo nằm bên bồn hoa, còn có một cái bát đựng thức ăn cho mèo.

Lúc đó chắc là đang hoàng hôn, ánh sáng mông lung, bồn hoa xanh mượt, ánh
mặt trời sắp lặn xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt thềm, chiếu trên mặt đất
những bóng nắng tản mát.

Scroll xuống một đoạn là một ít ảnh chụp và nhật ký về cuộc sống tập luyện hằng ngày của anh. Rất ít, blog tổng cộng cũng chỉ có mười post, post cũ nhất là hai
năm trước, anh chụp một bức ảnh tòa nhà lớn cho thực tập sinh, viết một
câu “Bắt đầu mới”.

Phía dưới rất ít comment, chỉ có một ít người qua đường lưu lại một hai câu “Đi ngang qua”.

Hai năm trước là lúc anh vừa mới ký hợp đồng trainee, một thân một mình tới thành phố xa lạ, mang theo thấp thỏm và hy vọng, tin tưởng vào tương
lai tươi sáng.

Hứa Trích Tinh ban đầu còn có tâm tư mê trai xem ảnh, thấy những post sau thì chỉ còn dư lại khổ sở.

Thiếu niên ấm áp như vậy, mang bao nhiêu khát vọng với tương lai, mỗi buổi
hoàng hôn đều cho mèo hoang ăn. Đã trải qua chuyện gì mà mới hai năm
ngắn ngủi đã biến thành bộ dạng lạnh nhạt quái gở cô nhìn thấy không lâu trước kia?

Cô hận không thể lập tức mọc cánh bay đến thành phố B, cứu chàng trai từ trong luyện ngục kia ra.

Hứa Trích Tinh cơm cũng ăn không vô nữa, từ chối mấy đứa Trình Hữu rủ về
lớp chung, một thân một mình chạy đến sân bóng rổ đằng sau, móc di động
ra gọi điện cho Hứa Duyên.

Công ty mới vừa chập chững, Hứa Duyên phỏng chừng rất bận, phải gọi cỡ 3 lần mới có người nhấc máy.

Giọng nói cũng có vẻ rất bận rộn, có chút ồn ào: “Trích Tinh, chuyện gì?”

Hứa Trích Tinh sợ làm vướng chân anh, vội vàng nói: “Anh, anh đã hỏi Sầm
Phong chưa? Chính là người em lấy bút đỏ gạch trong trang cuối của kế
hoạch đó? Ảnh có đồng ý kí với Thần Tinh không?”

Hứa Duyên giao việc cho trợ lý xong xuôi, mới cầm di động đi ra ngoài một
lát, giọng nói cũng rõ ràng hơn: “Phái người đi rồi, cậu ta không đồng
ý.”


Hứa Trích Tinh sửng sốt: “Phái người? Anh không tự mình đi à?”

Hứa Duyên cười: “Anh làm sao có thời giờ, anh kêu trợ lý đi.”

Hứa Trích Tinh vội la lên: “Thế…. Thế anh ấy bảo sao ạ? Sao lại không ký ạ? Có phải có vấn đề gì với hợp đồng không?”

Đầu máy bên kia ngưng lại, Hứa Duyên tò mò hỏi: “Em rất quen với cậu Sầm Phong này à? Quan tâm cậu ta nhiều thế.”

Hứa Trích Tinh ấp úng: “Em làm gì có…… em chỉ không muốn công ty mất một
hạt giống tốt thôi. Trợ lý có nói với anh chưa, ảnh có phải cực kì đẹp
trai, hát cũng rất hay á?!”

Hứa Duyên
cười cười, không biết có nghe ra cô trả lời lấy lệ không, nhưng cũng
không vạch trần: “Đúng là một hạt giống tốt, nhưng thái độ của cậu ta
quá bài xích, trợ lý trở về nói với anh, sau khi anh ta giải thích tất
cả tình hình, đối phương chỉ đáp lại anh ta hai chữ, ‘ không kí ’. Mặc
cho anh khuyên nhủ thế nào, cũng không nói thêm từ nào.”

Hứa Trích Tinh tuy rằng đã sớm dự đoán được cục diện này, nhưng vừa rồi
nhìn thấy blog của Sầm Phong, càng thêm hiểu rõ sự biến hóa mấy năm nay
của anh, cảm thấy một khắc cũng chờ không nổi.

Cô cầu xin Hứa Duyên: “Anh, anh lại đi một lần đi. Anh tự mình đi, phải
thật có thành ý, anh nói với ảnh, chỉ cần ảnh chịu kí với Thần Tinh,
chúng ta sẽ giúp ảnh trả tiền vi phạm hợp đồng, ảnh có yêu cầu gì đều có thể đề xuất.”

Chờ cô nói xong, Hứa Duyên trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Em muốn kí với nghệ sĩ hay muốn đi làm từ thiện?”

Hứa Trích Tinh suýt khóc, giọng nói đều nghẹn ngào: “Cầu xin anh mà, coi
như em mượn tiền anh. Số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của ảnh anh cứ quy ra giá hiện hành, bao giờ em tốt nghiệp vào làm trong công ty, em
nhất định sẽ trả hết cho anh, em năn nỉ anh mà.”

Kia đầu dây bên kia có người gọi Sếp Hứa, Hứa Duyên lên tiếng, đau đầu mà
thở dài: “Được, làm xong việc hôm nay anh sẽ tự đi một chuyến, ok chưa?”

Hứa Trích Tinh hốc mắt nóng lên: “Cảm ơn anh hai, anh hai tốt nhất!”

Cúp điện thoại, Hứa Trích Tinh lại ngồi một thân một mình ở sân bóng rổ hồi lâu. Cô cầm di động, nhìn bài post mới nhất nửa năm trước trên blog,
click mở khu bình luận, gõ lại xóa, xóa rồi lại gõ, mãi cho đến khi

chuông báo học buổi chiều vang lên, mới rốt cuộc đăng một cái bình luận.

—— “Phải ăn cơm đúng giờ giống mèo nhỏ nha~!”

Những nguyện vọng lớn lao hiện tại đều quá xa vời, cô bây giờ chỉ hy vọng anh có thể ăn cơm đúng giờ, tự chăm sóc chính mình.

Trải qua việc này, Hứa Trích Tinh cả buổi chiều đều buồn bực không vui, bài
học cũng nghe không vào, tan học xongl bắt đầu chờ điện thoại của Hứa
Duyên. Lúc ăn cơm bà Hứa thấy dáng vẻ cô bồn chồn không ngơi, còn hỏi cô có phải mông bị lên nhọt không.

Chờ đến khi cô nén tâm tình mà làm xong bài tập về nhà, Hứa Duyên mới khoan thai gọi điện tới.

Hứa Trích Tinh phi tới nhận, gấp không chờ nổi, mở miệng: “Thế nào rồi anh?”

Hứa Duyên ờ một tiếng, giống như cố tình trêu cô, chậm rì rì nói: “Nhấc máy nhanh vậy à?”

Hứa Trích Tinh cũng không giỡn với anh: “Thế nào? Ảnh bảo sao? Ảnh có đồng ý không?”

Hứa Duyên cười than hai tiếng, rốt cuộc không đùa cô nữa, mở miệng nói:
“Không.” Giọng anh bất đắc dĩ lại cảm thán, “Toàn bộ quá trình chỉ nói
với anh hai câu, ‘ không kí ’, ‘ đừng đến tìm tôi nữa ’.”

Hứa Trích Tinh đặt mông ngồi lên giường, rầu rĩ đáp: “Những yêu cầu em nói, anh đều nói lại với ảnh rồi chứ?”

Hứa Duyên cũng rất tiếc nuối: “Nói rồi. Mắt nhìn người của em không tồi,
trên người thằng nhóc này có một loại khí chất chán đời thản nhiên, vừa
lạnh lùng vừa cương ngạnh, nếu đào tạo ổn thỏa sẽ rất hấp dẫn người.
Đáng tiếc bị Trung Thiên đoạt trước.”

Không hổ là người đại diện kim bài, mắt nhìn rất sắc sảo.

Hứa Trích Tinh nói không ra lời, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Tại sao vậy? Nếu ở nơi đó không vui như thế, chuyển sang chỗ khác không được hay sao?

Là do anh không tin thành ý của công ty mới, hay là Trung Thiên có cái gì khiến anh kiên trì ở lại?

Hứa Duyên đợi rất lâu, không thấy cô bảo gì, trấn an cô: “Ai có chí nấy,
cưỡng cầu không được đâu. Có lẽ là bởi vì Thần Tinh vừa mới sáng lập,
không có danh tiếng, chờ thêm mấy năm mình có thanh danh rồi, em lại tìm cậu ta đề nghị kí hợp đồng cũng được mà.”

Hứa Trích Tinh vẫn chẳng nói lời nào.

Hứa Duyên lại nói: “Tiện đang gọi điện thoại, anh bàn em nghe mấy chuyện trong công ty, có nghe không?”

Lại hồi lâu, mới thấy cô yếu ớt đáp: “Nghe.”

Hứa Duyên cười cười, đại khái nói qua với cô, mấy cái TV gameshow trong kế
hoạch của cô anh đều đã bắt đầu bàn bạc, nhưng Thần Tinh là công ty mới

mở, tổng giám đốc lại là một kẻ mới vừa tốt nghiệp, phần lớn người trong giới đều chướng mắt, phỏng chừng phải một khoảng thời gian nữa mới có
thể được.

Còn mấy nghệ sĩ mà cô nói đến
kia, ngoài Sầm Phong ra, những người khác được công ty ướm thử đều có ý
muốn ký hợp đồng, gần đây đã trao đổi điều khoản hợp đồng, có cơ hội rất lớn sẽ ký được.

Tuy rằng Hứa Trích Tinh
bây giờ chỉ là một học sinh cấp 3 chưa thành niên, nhưng ở trong mắt Hứa Duyên anh vẫn coi cô như đối tác trưởng thành, có chuyện gì quan trọng
đều nói hết cho cô nghe.

Cuối cùng, đại
khái để chọc cho cô vui, anh còn cười nói: “Còn chuyện này nữa, cái
người nuôi heo ở huyện thành ấy, em tìm đâu ra cái bảo tàng này vậy? Rất thú vị.”

Hứa Trích Tinh cũng cười: “Anh ta làm sao vậy?”

Hứa Duyên nói: “Cậu ta nói với trợ lý anh phái đi là cậu ta không muốn debut, chỉ muốn cho heo ăn thôi.”

Hứa Trích Tinh cũng cười gần chết: “Bảo trợ lý của anh nói với ảnh, ảnh
debut xong vẫn cho heo ăn tiếp được, về sau còn có thể khiến mấy ngàn
vạn cư dân mạng xem anh ta live stream cho heo ăn. Anh giai đừng có đánh giá thấp cái anh này nha, giá trị thương mại rất lớn đó.”

Đây chính là chàng trai vàng của làng live stream, mở ra con đường đầu tiên cho giới này mấy năm sau, rất nhiều minh tinh cũng còn không nổi bằng
anh ta, hot hết một thời đại. Ban đầu là clip heo chạy anh ta đuổi trở
nên viral, sau này anh ta mở live stream, không chỉ live stream nuôi
heo, còn live stream cắt cỏ cho heo, nấu cám heo, lời kiếm được anh ta
mở trang trại nuôi heo.

Chủ yếu là người ta bề ngoài đẹp trai, cầm muôi múc cám heo cũng ngầu như cầm súng AK vậy.

Sau này anh ta còn ra một cái phim ngắn, tên là 《 những năm tháng đó, tui đuổi theo heo 》, lượng người xem đứng thứ 3 trên Youtube.

Hứa Duyên cười đáp ứng, Hứa Trích Tinh dựa theo mấy vấn đề lúc nãy nói thêm một ít ý kiến của bản thân, hàn huyên gần một tiếng mới cúp điện thoại.

Thật ra tâm tình cũng không nặng nề như trước nữa.

Cô ngồi ngây trên giường một lúc, lại lấy ra di động đăng nhập blog, click vào trang đầu của Sầm Phong ngắm nghía.

Chẳng có gì mới, vẫn u như kỹ, bình luận của cô lẳng lặng nằm ở phía dưới.

Hứa Trích Tinh ngẫm nghĩ, tiếp tục nhắn lại ở dưới:

—— “Trời tối rồi, nên ngủ thôi, đừng thức khuya nha, ngủ ngon ~”

Đừng thức khuya, ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt, sống cho khỏe mạnh.

Đây là toàn bộ tâm nguyện của cô dành cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận