Say Mê


Edit by ttan
Hai đứa bọn chúng, Nam Nam thì được nuôi nấng bên cạnh từ bé, mặc dù nghịch ngợm, thường xuyên chống đối bọn họ, nhưng dễ khai thông, đánh hay phạt cậu chàng đều không để bụng, chớp mắt quên ngay.
Đông Dương với Nam Nam, lại hoàn toàn là hai thái cực.
Thằng bé quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi không cần người lớn phải nhọc lòng chút nào, gần như có thể nói rằng là trưởng thành theo khuôn mẫu lý tưởng nhất của người lớn.
Nhất là đối với Nam Nam nhỏ hơn thằng bé mười tuổi, thực sự vô cùng che chở.

Thiếu niên mười mấy tuổi, đang tuổi ham chơi, nhưng thằng bé vẫn có thể kiên nhẫn ở cùng Nam Nam, đi đến đâu dẫn theo tới đó, chưa bao giờ ngại em trai phiền.
Lúc ấy bao nhiêu người thân bạn bè hâm mộ họ biết dạy con, bồi dưỡng được Đông Dương ưu tú như vậy, nhưng dần dần họ đã nhận ra rằng, Đông Dương quá lạnh nhạt.
Thằng bé chưa bao giờ nói ra tâm sự của mình, gặp vấn đề thì tự lặng lẽ giải quyết, về những quyết định lớn của cuộc đời, cũng sẽ không xin bất cứ ai chỉ vẽ.
Thằng bé chỉ phô bày “tình thương” ra, duy nhất khi ở cùng Nam Nam, còn đối với hai người họ, không có chút thân thiết nào cả.
Bố Hướng chợt ý thức được rằng, 11 tuổi mới đưa thằng bé về bên cạnh, có lẽ là quyết định một sai lầm.
Sự cưng chiều vượt mức bình thường này của thằng bé dành cho Nam Nam, có lẽ chỉ là sự bù đắp cho tuổi thơ của chính thằng bé.
Tiếc rằng ông tỉnh ngộ quá muộn, sau đó khi thử thân thiết với Đông Dương, thằng bé ngoài mặt thì rất bình tĩnh, gần như chưa từng ngỗ ngược với họ, nhưng thực chất, vẫn luôn chống đối.
Tựa như hiện tại, thằng bé chỉ im lặng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mẹ mình: “Có chuyện gì xảy ra?”
(Xưng hô đoạn trên mình để dưới góc độ bố/mẹ Hướng nhé)
Ánh mắt kia, quá lạnh.
Mẹ Hướng ngẩng mặt, hơi mím chặt môi: “Chính là lần con bé ngã.”
Bố Hướng cướp lời: “Mẹ con đi tìm Lưu Thư, đó là quyết định mà bố và mẹ con cùng bàn bạc.

Con là do bố cố ý điều đi.

Còn chuyện đứa bé, cũng là bố……”
Hướng Đông Dương không hề nhìn ông ấy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ mình: “Rốt cuộc có chuyện gì?” Anh mím khóe miệng hơi hơi run rẩy, thấp giọng nói thêm, “Tại sao đột nhiên xuất hiện một đứa bé?”
Mẹ Hướng đón lấy ánh mắt anh, thần sắc trong mắt kề cận với chờ đợi phán quyết.

Có bất an, có thấp thỏm, cũng có thản nhiên.
“Lần đó mẹ tìm con bé, nội dung cuộc nói chuyện đối với con bé mà nói, có lẽ là không vui vẻ gì.

Sau đó, con bé nổi giận đùng đùng rời đi, ở chỗ cầu thang không cẩn thận ngã xuống.

Lúc này, mẹ thật sự không lừa con.”
Hướng Đông Dương không bình luận, chỉ im lặng.
Mẹ Hướng bỗng cảm thấy chua xót.
Hồi vừa mới sinh đứa con này, bà còn rất trẻ, cảm thấy bản thân vẫn là trẻ con, thực sự không muốn mang một đứa bé theo, vậy nên đã đưa thằng bé sang chỗ ông nội.
Bà cảm thấy năm nào cũng đến thăm thằng bé, cách một thời gian lại thăm thằng bé, tặng quà cho thằng bé, những điều đó chắc đã đủ rồi.

Dù sao cũng có người chăm lo cho thằng bé, thằng bé lại hiểu chuyện và ưu tú như thế.
Ngay cả sau đó có Nam Nam, thấy bọn họ chiều chuộng Nam Nam, thằng bé cũng chưa bao giờ ghen tị với em trai, thậm chí còn thương Nam Nam hơn bọn họ.
Bà thật sự không ngờ rằng, giữa đứa con này và họ, lại có khoảng cách xa đến vậy.
“Lúc ấy con bé đã hôn mê, sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói với mẹ rằng, con bé mang thai, chảy rất nhiều máu, có muốn giữ thai không.

Mẹ……” Bà chợt không dám nhìn dáng vẻ của con trai mình lúc này, vội vàng tránh ánh mắt anh, “Lúc ấy mẹ chọn từ bỏ.

Bởi vì bác sĩ đã nói rằng, nếu có giữ, cũng rất khó giữ được, mẹ lúc ấy lại……” Bà rốt cuộc cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi, “Thật sự không thích con bé.

Mới mười chín tuổi, vẫn còn đang đi học, mà đã vội vã mang thai, thể theo lẽ thường, rất khó tin được rằng con bé thực sự không có dụng ý khác.”
Nói đến điều này, những lo lắng và sợ hãi đã nói trước đó lại chẳng còn nữa.
Mẹ Hướng như thể đang nói chuyện của những người khác vậy, hơn nữa còn nói về những chuyện sau khi Dương Lưu Thư tỉnh lại, và chuyện sau đó cô ấy chủ động đặt vòng tránh thai.
“Vậy đó.

Con bé nói con vẫn chưa biết, sau này cũng sẽ không để con biết.

Con bé còn nói, nó sẽ chia tay với con, cho dù không chia tay được, cũng sẽ không gặp bố mẹ, sẽ không gả cho con, sẽ không có con nữa.

Đông Dương……”
Bà vốn muốn nói rằng, “Mẹ không ngờ tính tình con bé sẽ lớn như vậy,”, lời nói còn đang trong cổ họng, bỗng nhiên dừng lại.
Đối diện bà, Hướng Đông Dương vẫn thật bình tĩnh ngồi đó, ngay cả vẻ mặt cũng gần như không thay đổi.

Thế nhưng, trong mắt anh, rõ ràng đã có nước mắt.
Mẹ Hướng hoảng.
Đứa nhỏ này quá lạnh nhạt, bất kể là gặp phải chuyện lớn đến đâu cũng vẫn bình tĩnh trước mặt họ.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa con lớn này như vậy.
“Đông Dương.” Bà cẩn thận gọi anh.
Hướng Đông Dương nhắm mắt, gật đầu với bà.
“Bây giờ con đã biết rồi.

Mẹ, hỏi mẹ vài vấn đề.

Hồi đó nếu bác sĩ nói giữ được, mẹ sẽ bảo khó giữ được?”
Mẹ Hướng không dám trực tiếp gật đầu.
Khi đó bà thực sự ghét Dương Lưu Thư, với tính cách của bà, sẽ không muốn nhìn thấy loại phụ nữ tâm cơ này lại có mối quan hệ vĩnh viễn không thể tách rời với Đông Dương.
Có thể sau đó nội tâm bà sẽ luôn bị khiển trách, nhưng ở thời khắc ấy, khả năng rất lớn bà vẫn sẽ chọn từ bỏ.
Hướng Đông Dương dường như có được đáp án từ sự im lặng của bà.
Anh chống tay lên lưng sô pha, chậm rãi đứng dậy.
“Giờ con đã tin rằng là tự cô ấy bất cẩn ngã.

Tuy nhiên, nếu mẹ không đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ không đặc biệt đến đó mà ngã.”
Bố Hướng vội vàng biện hộ cho mẹ Hướng một câu: “Cái này là ngoài ý muốn, không ai muốn gặp phải cả.”
Hướng Đông Dương bỗng bật cười.
“Cũng đúng.

Cô ấy không bị ngã ở đấy, có thể sẽ bị ngã ở nơi khác, đúng không? Nhưng con muốn biết, hai người tại sao lại chọn nói với con? Bởi vì cuối cùng bây giờ Lưu Thư đã mang thai lại, hai người cho rằng chắc là con sẽ không tính toán?”
Bị nói trúng tim đen, cả hai vợ chồng có chút lúng túng.
Bố Hướng muốn nói chút gì đó, Hướng Đông Dương lại không cho ông thêm cơ hội.
Anh không nói một lời, trực tiếp lên lại tầng.
--
Trong lúc ngủ cảm thấy môi nóng lên, vì bị quấy rầy, Dương Lưu Thư bực mình quay đi muốn tránh.
Nhưng không thể tránh thoát, cái nóng đó cứ đeo đuổi cô mãi.
Cô quýnh lên, tỉnh giấc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, môi Hướng Đông Dương vẫn dán trên môi cô.
Cô vừa tức vừa buồn cười, mềm mại đẩy anh một cái.
“Làm gì thế? Có để cho ai ngủ không?”
Anh không nói gì, lại hôn đuổi theo cô.
Nụ hôn này vừa phiền não vừa ngọt ngào, cô hết cách, đành phải đón nhận.

Ôm cổ anh kéo anh lên giường, phối hợp hôn nhau một hồi, một bàn tay lặng lẽ thò vào trong chăn, hơi thở hổn hển cười nói: “Em giờ không thể phối hợp với anh được, ngoan ngoãn chút.”
Anh tóm được tay cô, đưa lên bên bên miệng hôn, rồi ra hiệu cho cô quay người, sau đó ôm chặt lấy cô từ đằng sau, một tay dán mãi nơi bụng dưới của cô.
Dương Lưu Thư tựa trong lòng anh, tay dán lên tay anh, khẽ cười nói: “Không nhanh như vậy đâu, xấp xỉ phải đến mùa hè sang năm cơ.”
Anh hôn mái tóc cô, mở miệng mới phát hiện giọng trầm thấp còn có chút khàn: “Nếu như lần đó có thai, liệu em có nể tình con mà tha thứ cho anh không?”
Cơ thể Dương Lưu Thư cứng lại, rồi lập tức mềm xuống.
Đây không phải lần đầu tiên anh đưa ra giả thiết kiểu này.
Tựa như cô luôn nghĩ rằng, nếu đứa bé ấy giữ lại được thì sẽ thế nào, còn với anh, là muốn khẳng định nếu lần đó thực sự có sẽ thế nào.
Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng: “Sẽ.

Em sẽ cảm thấy đó là ý trời.”
Hướng Đông Dương ôm lấy cô càng chặt hơn.
Rất chặt, thít chặt đến nỗi cô không thở nổi.
Anh hôn lên gáy cô, xúc cảm mềm ấm ẩm ướt, cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sự nhu tình của nụ hôn.
“Anh dự định nghỉ phép một thời gian, ở nhà cùng em.”
Cô kinh ngạc, vội mở mắt ra, cố sức quay đầu nhìn anh.
“Không phải nói rằng chờ con sinh ra sao?”
“Sau khi con sinh ra nghỉ, hiện tại cũng nghỉ một thời gian.

Anh sẽ thu xếp ổn thỏa, đừng lo lắng.”
Trong lòng Dương Lưu Thư thật ra rất vui, nhưng lý trí mách bảo cô rằng như thế không tốt, sẽ trễ nải công việc của anh.
Xoay người trong vòng tay anh, cô mỉm cười nhìn anh, “Tốt nhất hãy đợi con ra đời.


Con còn bé quá không thích hợp chạy khắp nơi, cả hai chúng ta nên ở nhà chăm.

Em dự định đến khi con tròn một tuổi sẽ trở lại công việc.

Thời gian ấy, hiện tại nữa, đương nhiên, chỉ sau ba tháng, tình hình đã ổn định, em liền có thể dẫn theo con chạy đây đó với anh rồi.”
Trong mũi ê ẩm, cô dùng tay nắm lấy vạt trước áo ngủ của anh, rũ mắt: “Trước đây anh luôn là người đuổi theo em ở bên ngoài, sau này, đến lượt em, phu xướng phụ tùy.” Khuôn mặt dán lên ngực anh, cô lại nhẹ nhàng nói thêm một câu, “Anh đi đến đâu, em sẽ theo tới đó.

Dù sao đi nữa chúng ta sau này đừng chia tách nữa.”
Bọn họ dường như chưa từng chia tách, nhưng thời gian họ thực sự ở bên nhau, thật ra chỉ có nửa năm đó.
Hướng Đông Dương không nói gì nữa, chỉ không ngừng hôn cô.
Trán, chóp mũi, má, cuối cùng là môi, nụ hôn rất sâu rất dài, cơ hồ khiến người ta nghẹt thở.
--
Dương Lưu Thư phản đối vô hiệu, Hướng Đông Dương vẫn nhanh chóng thu xếp ổn thỏa chuyện công ty, xin nghỉ phép dài hạn.
Thời hạn nghỉ là đến khi em bé trong bụng cô đầy ba tháng.
Nếu anh đã quyết, Dương Lưu Thư không phản đối nữa.

Dù sao Hướng Đông Dương đúng lúc có thể nhân cơ hội chuẩn bị cho hôn lễ.
Bởi vì cô đã nghỉ quá lâu, ngày cưới lại đang đến gần, ngoài giới đang liên tục đồn tin cô mang thai.
Dương Lưu Thư trước đây không kiêng kỵ gì, vì chuyện cái thai trước, lần này lại trở nên mê tín không ngờ -- thai chưa đủ ba tháng, cô chưa dám thừa nhận.
Không chỉ có cô lo lắng, mà có lẽ là vì lần đầu tiên làm bố, Hướng Đông Dương còn tỏ ra lo lắng hơn cả cô, gần như bên cạnh chăm sóc cô 24/24.
Ngày ba bữa đều là anh tự làm, có đôi khi thậm chí phải tự tay đút cô ăn.
Khi thời tiết xấu, hai người liền dính ở nhà, anh từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều phải làm giúp cô.

Đi tắm sợ cô trượt chân, phải giúp; xuống nhà sợ cô ngã, phải đỡ.
Nếu cô buồn, thời tiết lại tốt, khi đưa cô ra ngoài chơi, Hướng Đông Dương càng lo lắng hơn mà bảo vệ cô như thể bảo vệ gấu trúc.
Hướng Đông Dương kiểu này, Dương Lưu Thư thấy mà mệt mỏi thay anh.
Mặt khác, Tang Diệp cũng không hề nhàn rỗi, không ngừng nghĩ cách để cô tránh khỏi tầm mắt của công chúng, làm tốt việc lót đường cho sự trở lại trong tương lai.
Không dễ gì chịu đựng đến tối hôm trước hôn lễ, em bé đã đủ ba tháng, Dương Lưu Thư cũng thoải mái tuyên bố chuyện về sự xuất hiện của đứa bé trên Weibo của mình.
Nhóm Soufflé thực sự vui mừng khôn xiết, không ngừng bảo cô và Hướng tiên sinh thêm mấy đứa nữa, gien tốt như thế không thể lãng phí được.
Dương Lưu Thư nhìn những bình luận đó, mừng rỡ vô cùng.
Cô hiện tại thích tìm kiếm những tin tức và phản hồi về mình trên mạng.

Những tin tức tốt và phản hồi tốt, đương nhiên là vui vô cùng, ngay cả mấy loại tin lá cải, cũng có thể xem đến say sưa.
--
Ngày trước hôn lễ, cô dâu chú rể không nên gặp nhau.

Hướng Đông Dương trở về nhà họ Hướng, bố mẹ Dương cùng Dương Lưu Thư ở lại trong ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Trước bữa tối, Hướng Đông Dương mới gọi điện cho cô xong, trước khi đi ngủ, anh lại gọi đến.
Phản ứng mang thai của Dương Lưu Thư không phải quá mạnh, thông thường phản ứng mạnh nhất vào buổi sáng, buổi trưa sẽ tốt hơn một chút, đến buổi tối, gần như không có cảm giác xấu nào, duy nhất chỉ có điều là muốn ngủ sớm.
Ví dụ như bây giờ thực tế mới 9 giờ, cô đã bắt đầu ngáp.
Hướng Đông Dương thật nghiêm túc hỏi cô buổi tối ăn gì, lại hỏi cô lúc tắm có bảo mẹ giúp không.
“Không có.” Cô trả lời một cách dứt khoát, “Thế xấu hổ lắm.”
Nói xong không nhịn được cười.
Thật là kỳ lạ, khi còn nhỏ là mẹ chăm lớn, giờ lại rất xấu hổ khi trần truồng trước mặt bà, thế nhưng trước mặt Hướng Đông Dương, thì lại càng ngày càng không cảm thấy ngượng ngùng.
Như thể tâm linh tương thông, Hướng Đông Dương cũng nghĩ đến điểm này.
“Anh ở cùng thì không cảm thấy ngượng ngùng?”
Thật là xấu xa!
Cô xoay người ở trên giường, tìm tư thế thoải mái, mím môi cười, không chịu để ý đến câu trêu chọc này của anh.
Một bàn tay theo thói quen vuốt ve bụng dưới.
Mới ba tháng, mặc quần áo thì hoàn toàn không nhìn ra được, chỉ khi chạm trực tiếp vào làn da, mới có thể nhận thấy thịt trên eo nhiều lên không ít.
Ôi chao, không biết là sau khi sinh xong phải bao lâu mới khôi phục lại được như trước đây?
Hai người tùy ý trò chuyện, ở bên nhau mỗi ngày, thật ra cũng không có gì là người kia không biết.
Nhưng khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chợt nghe thấy Hướng Đông Dương bên kia hỏi: “Lưu Thư, em hiện tại là xác định, muốn đem quãng đời còn lại giao cả cho anh ư?”
Đây không phải là lần đầu tiên anh hỏi vấn đề này.

Cô lấy tay che môi, ngáp một cái khẽ, nhịn không được cười anh.
“Nhanh vậy đã quên rồi à, chẳng phải em đã trả lời rồi sao?”
Hình như anh cười, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô, nhanh chóng nói chúc ngủ ngon.
Trước đó Hướng Đông Dương đã từng nói, họ hàng nhà anh rất nhiều, đến khi bọn họ kết hôn, cô sẽ biết.
Ngày hôm sau, Dương Lưu Thư thực sự cảm thấy rằng anh không hề khoác lác.
Nhưng Hướng Đông Dương thực sự là một người nhớ tình xưa nghĩa cũ, dì Trân và cả nhà Khang Thanh Hòa hôm nay đều được mời đến.
Dương Lưu Thư và Khang Thanh Hòa mấy năm nay gần như chưa gặp nhau được mấy lần, ban đầu hai người cũng đã rất không hợp nhau, nhưng sau này cô phát hiện, thật ra Khang Thanh Hòa này, rất “nhát”.
Lần đó sau khi phát hiện bí mật cô và Hướng Đông Dương ở bên nhau, Dương Lưu Thư vốn cho rằng sau khi cô về ký túc xá, Khang Thanh Hòa và cô sẽ cãi nhau to, kết quả khi về, chỉ nghe hai người còn lại nói rằng cô ta đã khóc nức nở, hỏi nguyên nhân thì không nói.

Sau đó khi ở một mình cùng Dương Lưu Thư trong ký túc xá, cô ta cũng chỉ liên tục nhìn Dương Lưu Thư, nhìn xong thì lặng lẽ khóc.
Thật ra không trách được cô ta nghĩ nhiều, được người như Hướng Đông Dương chiều chuộng -- ít nhất ở trong lòng Khang Thanh Hòa, chú Dương là đang chiều chuộng cô ta-- có lẽ rất ít ai có thể chịu đựng được mà không dao động.
Còn có dì Trân, mặc dù không hề có huyết thống với Hướng Đông Dương, nhưng có đôi khi Dương Lưu Thư cảm thấy, khi bà và Hướng Đông Dương ở cạnh nhau, cảm giác càng giống như mẹ con.
Bà cũng là người duy nhất gọi anh là “Dương Dương”.
Người nhà họ Hướng đều gọi Hướng Đồ Nam là “Nam Nam”, một nhũ danh rất thân mật, khi bố mẹ Hướng và Hướng Đồ Nam ở cạnh nhau, loại cảm giác thân mật này rất dễ dàng cảm nhận được, nhưng cả gia đình, không ai gọi Hướng Đông Dương như vậy, bố mẹ Hướng đối với anh, cũng luôn có một loại cảm giác xa cách khó tả.
Nghĩ như vậy, Dương Lưu Thư càng thêm cảm thấy Hướng Đông Dương rất đáng thương, nhất là lúc này anh đang đứng đối diện cô nói lời bày tỏ, càng nghe càng chua xót, càng nghe càng khó chịu.
Vì thế sau đó, liền có tin tức Dương Lưu Thư bật khóc nức nở tại hôn lễ.
Các fan vừa vui mừng, vừa đau lòng, anti của cô, cũng kiếm cớ từ chuyện này: Cuối cùng thì vác bụng bầu ép cưới, mẹ vinh nhờ con mà leo đến vị trí cao, có thể không vui mừng mà khóc ư?
Dương Lưu Thư không mảy may quan tâm đến đám anti này, chỉ coi như đọc chuyện cười.

Không ngờ rằng, ngay cả Ôn Noãn, cũng vì hôm đó bị cảm, sức khỏe yếu, mà bị người ta nghi ngờ có thai.
Đám người này, thực sự là ăn no dửng mỡ.
--
Sau khi hôn lễ kết thúc, rất nhanh là đến Tết âm lịch.
Tết đầu tiên sau khi kết hôn, bố mẹ Dương kiên quyết không cho cô về nhà, nhất định muốn cô cùng bố mẹ Hướng đón Tết với nhau.

Nói hết lời, mới mời được hai ông bà đến, đón Tết cùng với bọn họ.
Bố mẹ Hướng kín tiếng với bên ngoài, nhưng dường như lại rất thích sum họp gia đình.

Vào đêm giao thừa, trong nhà lại có rất nhiều người.
Dương Lưu Thư kể từ khi qua ba tháng đầu tiên, cảm xúc căng thẳng dần dần đã giảm đi rất nhiều.

Buổi tối gia đình đã chuẩn bị rất nhiều pháo bông cho bọn trẻ, cô không chịu nổi tịch mịch, Hướng Đông Dương vừa không để ý một cái, cô liền đi đến bên cạnh Đô Đô để lấy pháo hoa đốt.
Cô gái nhỏ vẫn đáng yêu như thế, rất hào phóng đưa hai cây trong tay cho Dương Lưu Thư, lại bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới cầm giúp cô.
Đã chạy hai lượt, sau khi Dương Lưu Thư cùng cô bé đốt một cây với nhau xong, cô gái nhỏ lại lon ton chạy đi mất.
Khi cây trong tay Dương Lưu Thư sắp bắn hết, cô gái nhỏ đã kịp thời đưa một cây đến.
Lực chú ý của cô vẫn đặt trên pháo hoa trước mặt mình, chỉ hơi thắc mắc một chút: Tại sao không ngọt ngào mà gọi “Bà Tư”? Với cả tại sao con bé giơ lên cao như vậy?
Cô quay đầu lại, trên mặt vẫn treo nụ cười.
“Cảm ơn nhé, tiểu bảo……”
Nụ cười cứng lại trên mặt.
Mẹ Hướng vẫn giơ cây pháo bông kia trong tay, mỉm cười.
“Cầm lấy chơi đi.”
Cô mím môi, im lặng nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Cảm ơn ạ.”
Mẹ Hướng hơi nâng cằm, vẫn là kiểu phong thái cao cao tại thượng này.
“Có phải vì em bé trong bụng, nên cảm thấy cái này chơi rất vui?”
Dương Lưu Thư nắm chặt cây pháo hoa kia trong tay, ngượng ngùng cười, không nói gì.
Mẹ Hướng không để bụng, vẫn nhàn nhạt cười: “Vậy con chơi đi.

Chú ý nghỉ ngơi.”
Hướng Đông Dương đang vội vã đi về phía các cô, nụ cười của mẹ Hướng cứng lại, khẽ gật đầu: “Trước đây, xin lỗi con.

Chúc mừng năm mới!”
Nói xong vội vàng rời đi, khi giao nhau với Hướng Đông Dương ở chỗ cách Dương Lưu Thư vài bước chân, mẹ con hai người chỉ liếc nhanh nhìn nhau, không hề dừng bước chân.
Hướng Đông Dương bước đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô: “Không sao chứ?”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, thực sự coi mẹ mình như nước lũ thú dữ.
Dương Lưu Thư lắc đầu, cười sờ sờ mặt anh, thấy vẻ mặt anh vẫn cứng ngắc, vì thế lấy hai tay kéo.
“Không sao.

Không lừa anh.

Mẹ chỉ đến đưa pháo hoa cho em, còn nói ‘ Chúc mừng năm mới ’ nữa.”
Mặt anh gần như bị kéo cho biến dạng, vẻ cứng ngắc trên mặt mới chậm rãi thả lỏng ra.
“Thật sự?”
“Thật.”
Anh cuối cùng cũng cười, một tay bế Đô Đô đang ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn bọn họ.
“Đốt cái này tại sao không đưa anh theo cùng? Anh còn chưa chơi bao giờ đâu.”
Chỉ một câu như vậy thôi mà trong mắt Dương Lưu Thư lại đau xót.

Sự chủ động của mẹ Hướng, cuối cùng cũng thành công phá vỡ lớp băng trong mối quan hệ của hai người.

Điều này cũng củng cố quyết tâm che giấu chuyện đứa bé đầu của Dương Lưu Thư.
Cô cũng không ngốc, đã ở chung lâu như vậy, thế nào cũng có thể cảm nhận được sự xa cách mờ nhạt giữa Hướng Đông Dương và mẹ Hướng.
Nếu nói trước đây giấu, là vì không để Hướng Đông Dương buồn, hiện tại cô cố ý giấu, là bởi không mong vì chuyện không thể thay đổi này mà làm cho mối quan hệ của hai mẹ con trở nên căng thẳng hơn.
– –
Khi mùa hè năm nay đến, Dương Lưu Thư nhập viện trước thời hạn để sinh.
Đêm hôm trước, Hướng Đông Dương ở cùng cô trong phòng bệnh.
Trải qua mọi gió mưa, rốt cuộc cũng đã nghênh đón sóng yên gió lặng.
Do tính cách và vì ở phòng bệnh nên Hướng Đông Dương mặc áo sơ mi kể cả khi ngủ.
Cô gối lên cánh tay anh theo thói quen.
Chuẩn bị làm bố mẹ lần đầu tiên, cả hai người đều như nhau khó có thể đi vào giấc ngủ, dứt khoát cứ rúc vào nhau như vậy nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, anh lại hỏi lại cái vấn đề đã được hỏi vài lần kia lần nữa.
“Lưu Thư, anh muốn hỏi một chút, em hiện tại, đã xác định muốn đem quãng đời còn lại giao hết cho anh ư?”
Cô ban đầu là khó hiểu, không rõ vì sao anh lại lặp đi lặp lại hỏi cùng một vấn đề.

Trong chớp nhoáng, cô có một suy đoán.
Đây có lẽ là bởi, anh thật sự không xác định.
Hướng Đông Dương này trưởng thành vững vàng, mưu lược, toàn năng, còn trong cuộc tình này, anh luôn rất cẩn thận, như thể đi trên một lớp băng mỏng.
Anh thực sự sợ, sợ mất đi cô.
Anh chưa bao giờ là toàn năng, do cô trước đây tưởng tượng anh quá mạnh mẽ mà thôi.
Hốc mắt cô nóng lên, mũi chua xót, vừa mở miệng, mới phát hiện giọng bị khàn.
“Em, muốn nói cho anh, một bí mật.”
Anh cười khẽ,: “Là ‘ em yêu anh’ à?”
“Không phải.” Cô cọ trán mình vào cằm anh, “Em yêu anh, chưa bao giờ là bí mật.”
Chuyện đó, cô đã từng muốn để rã cả đời trong bụng.
Nhưng trong khoảnh khắc này, tại thời điểm sắp trở thành một người mẹ, cô muốn nói bí mật này cho Hướng Đông Dương.
Không phải vì để anh đòi lại công bằng cho cô, bất hòa với mẹ mình, mà là hy vọng, anh có thể hòa giải với bố mẹ anh, nhất là mẹ, giảng hòa với bản thân trẻ hơn của mình.
“Chúng ta trước đây, đã từng có một đứa con.

Lần đó, thật ra chúng ta, từng có.”
Cho dù bây giờ, sẽ lập tức có một đứa con khác đến với họ, nhưng nhắc đến đứa trẻ ấy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Vì người mẹ là cô, chẳng có cơ hội hết mình vì đứa trẻ ấy.
Hướng Đông Dương bình tĩnh hơn cô nghĩ.
Nhưng anh vốn dĩ là kiểu người cực kỳ trầm ổn này.
Cô cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất để miêu tả câu chuyện cũ đó, cuối cùng ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh: “Mẹ thực sự không phải người xấu, lúc ăn Tết, bà ấy còn xin lỗi em.

Chuyện này, em sẵn lòng nói ra, thì có nghĩa rằng đã buông bỏ rồi.

Anh cũng buông bỏ đi, nhé?”
Cô nắm lấy tay anh ở trong chăn, từng chút một luồn ngón tay mình vào kẽ giữa ngón tay anh, mười ngón đan chặt.
“Sau này, chúng ta hãy cùng nhau chiều chuộng Song Hướng Thủy (*).” Cô đem mặt dán vào cần cổ anh, thật nhẹ thật khẽ mà nói thêm nửa câu sau, “Còn Dương Dương với tuổi thơ không hoàn mỹ ấy, sau này giao cho em chiều chuộng, được không?”
Cằm anh đập vào đỉnh đầu cô, lực độ rất mạnh, đè nặng đến nỗi khiến da đầu cô đau.
Một lát sau, cô cảm nhận được anh đang hôn tóc cô, rồi đến trán.
Một nụ hôn rất mạnh mẽ, bày tỏ tình cảm mềm mại nhất.
Muốn nói “Xin lỗi”, lại muốn nói “Cảm ơn”, nhưng giữa bọn họ, có thể nói rõ chỉ bằng một câu “Xin lỗi” hoặc “Cảm ơn” ư?.
Chỉ là, anh đã chờ đợi giờ khắc này lâu rồi.
Buổi tối biết được sự thật ấy, anh trong xúc động, suýt chút nữa đã vọt thẳng vào phòng ngủ ôm lấy cô, cuối cùng lại quanh quẩn một chỗ ở dưới nhà một hai giờ đồng hồ.
Nếu cô không sẵn lòng nói ra, chứng minh rằng cô vẫn chưa buông bỏ.
Đây là một vết thương, điều anh phải làm, là cố hết sức làm nó mau chóng khép lại, mà không phải xé mở nó, khiến nó trở nên to hơn.
Nụ hôn rơi xuống môi cô, khoảnh khắc trước khi môi chạm môi, anh nhẹ nhàng nói: “Được.

Anh nghe em.”
Cô cười, đặt hai bàn tay nắm chặt của hai người lên cái bụng nhô cao cao, nhanh chóng đáp lại anh: “Ngoan nhé, bố Song Hướng Thủy.”
Đã từng cho rằng, người bị bố mẹ ruột vứt bỏ ngay từ khi mới chào đời, nhất định là người bất hạnh.
Bởi vì đời người vừa mới bắt đầu, đã thua mất rồi.
Sau đó, em mới nhận ra rằng, không phải vậy.
Cuộc đời của em, luôn tràn ngập tình yêu.
Có bố mẹ yêu thương em nhất, gặp được tình yêu tốt nhất, sắp tới còn có đứa con bé bỏng mà em sẵn sàng che chở bằng cả sinh mạng.
Ngay cả những điều tồi tệ kia, cũng cho em hiểu được rằng, con người hiếm khi sinh ra đã xấu, những thành kiến đó, có lẽ chỉ là vì không hiểu.
Nếu có thể trở về quá khứ, em muốn đến ôm lấy cô gái đang sợ hãi kia, nói với cô ấy rằng, đừng sợ, tương lai của cô sẽ rất rất hạnh phúc.
Em còn muốn đến ôm lấy cậu bé cô đơn ấy, nói với cậu ấy rằng, đừng sợ nhé, tương lai sẽ có một người vô cùng vô cùng yêu cậu.
Có lẽ, em đã có được rồi, con mắt tìm ra tình yêu.
Hoàn chính văn
———–
(*) Nguồn gốc nhũ danh này có trong ngoại truyện 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận