Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ


Ta tên Thôi Diệu, hay được gọi là… A Phi.

A Diệu, Diệu trong diệu nhân.
Ta vốn là diệu nhân độc nhất vô nhị, là đích nữ nhỏ tuổi nhất của Thôi gia.

Ta là lá ngọc cành vàng của lá ngọc cành vàng, hòn ngọc quý của hòn ngọc quý.

Ta là thiếu nữ mang thân phận cao quý như vậy, nếu không phải vì gia tộc bỗng nhiên suy tàn, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến chỗ của con mọt sách Cố Giản.
Cố Giản thì có gì tốt cơ chứ?
Được gia đình che chở, suốt ngày ở Cố phủ không có việc gì làm, ngoại trừ học hành thi cử thì cả đời chưa làm được chuyện gì nên hồn.
Tuy ngoại hình không phải là xấu, có vài cô nương chưa trải sự đời theo đuổi hắn, nói hắn là ngọc thụ lâm phong, hắn lại cũng cho là thật, đắc ý không biết trời cao đất dày.
Phải nói, hắn không đẹp bằng tỷ phu của ta.
Ta có hai đích tỷ, nhưng chỉ có một tỷ phu.
Tỷ phu của ta là thái tử của Đại Tuần, sau đó lại là Hoàng đế của Đại Tuần.

Hai người tỷ tỷ của ta gả cho hắn sau này đều chết hết, một người không đến mười năm, còn một người chỉ ngắn ngủi ba năm.
Có phải hắn có mệnh khắc vợ không nhỉ?

Mỗi lần nhớ tới cái chết của hai tỷ tỷ, ta lại có chút hận hắn.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn năm lần bảy lượt truyền ta.

Ta vào hoàng cung, hắn cũng không nói cho ta biết, đến cùng hắn tìm ta có chuyện gì?
Có lúc hắn để ta giúp mài mực, có lúc để ta giúp hắn phê duyệt tấu chương, khiến ta ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
Ta là một phu nhân hai con rồi, cũng không muốn giành mấy chuyện vặt vãnh này với ngự tiền thái giám đâu.
Mặc dù tỷ phu của ta là hoàng đế, nhưng ta không sợ hắn chút nào.

Từ lần đầu tiên gặp hắn ta đã biết, loại người này thâm tàng bất lộ, nhưng bản chất lại là người hiền lành.
Từ bé ta đã gây sự khắp nơi, không hề nể mặt hắn, nhưng hắn chưa từng làm gì để trả thù ta.
Trước đây A Chước cũng thích hắn, không sợ hắn, chỉ có A Giảo là không nhìn ra, nên vẫn rất e sợ hắn mà thôi.
Ta thật sự không hiểu đầu óc A Giảo rốt cuộc bị làm sao.

Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, cô mẫu cũng biết điều này, thế mà vẫn đưa tỷ ấy vào cung!
Ta tin rằng, nếu ta đầu thai sớm hơn một chút, cô mẫu nhất định sẽ không ra hạ sách này.
Có lần ta vô tình nhìn thấy hắn đứng một mình rơi lệ trong gió, thật sự làm ta ngạc nhiên đến nỗi cằm thiếu chút nữa rớt xuống rồi.
Hắn thấy mình không giấu được, đành ậm ừ nói cho ta biết, đột nhiên hắn nhớ tỷ tỷ của ta.
Kỳ thật ta rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc ngươi nhớ đến người tỷ tỷ nào của ta? Nhưng dẫu sao đi nữa hắn cũng là hoàng thượng, ta đâu dám hỏi nhiều.
Hắn thấy ta không hỏi, thế mà lại tự mình nói với ta, ta rất giống tỷ tỷ, có lúc nhìn ta, thật sự như đang nhìn thấy tỷ tỷ vậy.
Nói thế này thà không nói còn hơn.
Ai cũng nói ta và A Chước nhìn rất giống nhau, nhưng tính khí lại giống A Giảo.
Nhưng ta không dám hỏi, chỉ nhàn nhạt à một tiếng, biểu thị ta biết rồi.
Hắn thấy ta xoay người, đột nhiên cũng bật cười theo.
Đã lâu lắm rồi ta không thấy hắn cười, đang nghi hoặc thì hắn giúp ta gỡ mảnh giấy dán sau lưng ta xuống, trên giấy vẽ một cái đầu heo thật lớn.
Nhất định là cái tên bại hoại Cố Giản kia giở trò quỷ!
Ta cực kì tức giận, không biết dọc đường có bao nhiêu người cười nhạo rồi nữa, càng đáng chết hơn là hắn hại ta ở ngự tiền mất hết uy nghi!
Ta nghiến răng nghiến lợi, ngươi chờ mà bị phạt quỳ đi!
Sau chuyện này, hoàng đế lại đột nhiên không truyền ta vào cung nữa.

Ta vẫn mang theo sự nghi ngờ kia, đến cùng là hắn nhớ người nào?

A Chước, hay là A Giảo?
Có lúc ta nghe người ngoài đàm tiếu, rằng trong hậu cung của hắn quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có mấy người đó, thanh tâm quả dục như vậy thật không giống một hoàng đế chút nào.
Hắn rất tử tế, đối đãi với các phi tần rất tốt, duy chỉ ban chết cho Vệ Thục nghi, không chỉ ban chết cho nàng mà còn diệt cả nhà Vệ gia.
Chuyện này làm dậy lên làn sóng lớn trong kinh thành, cho đến tận bây giờ vẫn không ai biết nguyên do, chỉ có thể oán thán một câu, gần vua như gần cọp.
Mãi đến một ngày Đại Tuần năm thứ mười tám, ta đang bế lão Tứ trông Cố Giản học bài thì có người đến, lệnh cho ta lập tức tiến cung.
Cố Giản rất không vui, nói, nàng chẳng phải thê tử của hắn, hắn cứ suốt ngày triệu kiến nàng làm gì?
Ai ui, lá gan của tên nhãi này đúng là ngày càng to, dám ăn cả dấm chua của hoàng đế!
Ta nói móc hắn, đừng tưởng rằng mình to lắm, cái gì mà Công bộ thị lang, tỷ phu của ta còn là hoàng đế kìa, chỉ dùng một ngón tay cũng đủ bóp chết ngươi rồi.
Cố Giản phát cáu, đến cả bài cũng không muốn học nữa, chôn mình trong chăn hậm hực.
Ta chỉ có thể thở dài, đúng là ngây thơ, đã là cha của bốn đứa trẻ rồi mà vẫn không biết điều như thế!
Sau khi tiến cung ta mới biết, hắn đổ bệnh rất nặng, thái y nói hắn không còn nhiều thời gian nữa!
Ta hoảng sợ, hắn chỉ mới bốn mươi hai tuổi, sao có thể đi nhanh như vậy được.

Cũng âm thầm cảm thán, làm hoàng đế đúng là khổ thật, đều là mệnh chết sớm!
Thái tử mặt mũi tái xanh quỳ ở ngoài điện, thấy ta mới có phản ứng, gọi mọt tiếng tiểu di.
Ta vội vàng đáp lại nó, trong lòng thầm thương xót, đứa trẻ này mới mười bốn tuổi đầu, sao có thể gánh vác thiên hạ được đây?
May mà A Giảo đần độn, nhưng sinh ra con lại thông minh nhanh nhẹn.

Triều thần đều khen thái tử thông minh ổn trọng, so với nhị hoàng tử ham chơi bỏ xa ngàn dặm.
Sau này nghĩ lại, trong chuyện này chắc chắn có sự chỉ bảo, dạy dỗ của hắn.
Ta vào nội cung, thấy hắn suy yếu nằm trên long sàng, thần trí không rõ, nhìn như đã đến lúc nguy kịch.

Hắn thấy ta, khuôn mặt tái nhợt lại bừng sáng, vẫy tay: “Lại đây!”
Ta ngồi bên giường, gọi hắn: “Hoàng thượng.”
Không biết hắn lấy đâu ra sức, dịu dàng nắm tay ta.

Khuôn mặt già nua của ta hơi nóng lên.

Tuy đã là mẫu thân của bốn đứa trẻ, nhưng được nắm tay hắn, đây là lần đầu tiên trong đời.
Ta nghe thấy hắn dùng chất giọng yếu ớt thì thào: “Ta xin lỗi nàng, không thể bảo vệ nàng thật tốt.

Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đến trước người khác, là người đầu tiên tìm thấy nàng, cưới nàng trước, như vậy nàng có thể thích ta một chút hay không?”
Lòng ta run lên: “Hoàng thượng, ta là A Phi.”
Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức buông lỏng tay ta ra.

Ta đoán già đoán non bao nhiêu năm qua, mãi đến thời khắc ấy, cuối cùng cũng biết được đáp án.
Nữ nhân hắn vẫn hằng nhung nhớ, không phải là thân tỷ của ta, mà là đường tỷ của ta.
Thôi thị A Giảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận