Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn


Đầu của nàng vẫn còn choáng váng, khắp nơi cũng trên cơ thể cũng đều đau nhức, bên trong cơ thể của nàng hình như có một luồng khí tức kỳ lạ đang càng ngày càng lớn mạnh, giống nhue chúng đang cố gắng chiếm giữ suy nghĩ linh mạch của nàng.

Nhưng mà tiểu cô nương vẫn nhớ những lời mà sư phụ đã nói với nàng, chỉ có thần thức của sư phụ mới có thể đi vào linh phủ của nàng và linh phủ của nàng cũng chỉ có sư phụ mới có thể mở ra, chính vì thế luồng khí tức kỳ lạ muốn mạnh mẽ tiến vào linh phủ, thì Lâm Vãn đã đóng linh phủ lại, không để cho luồng khí tức kia đi vào.

Khi làm xong chuyện này sau, tiểu cô nương càng cảm thấy mệt mỏi hơn, nhưng mà khí tức kỳ lại kia lại chui vào linh mạch của nàng, làm cho đầu hỗn loạn hơn, ý thức càng lúc không rõ, lúc này chỉ cảm thấy ham muốn giết người càng lúc càng dâng cao.

Do bị ảnh hưởng bởi ma khí, cho nên tất cả ham muốn đều được phóng đại hơn, không chỉ có ham muốn giết người, mà còn! Với sư phụ của nàng, ham muốn có được sư phụ của nàng.

Một bên, tiểu cô nương cảm thấy rất đau đớn, sợ hãi, nhưng mà một bên khác nàng lại cảm thấy rất thích nó, và muốn làm những điều đó cho được.

Trong làn khói mờ mịt, Lâm Vãn cảm thấy hình như có một mùi hương thơm mát nặng nề xộc thẳng mũi của nàng, lại hình như có cái đồ vậy gì đó cứ cọ tới cọ khi lỗ tai nhỏ của nàng, làm nàng cảm thấy ngứa nhưng mà cũng rất thoải mái.


Mặc dù ý thức không được rõ ràng, nhưng mà nàng lại vô cùng tham lam cái ôm ấp áp, dịu dàng này, lại nảy sinh ra cảm giác ỷ lại, ham muốn giữ lấy lại xuất hiện.

Hàng lông mi cong khẽ run nhẹ, Lâm Vãn cố gắng mở to hai mắt để nhìn rõ một cái, nhưng dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng dường như nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng và đôi môi đỏ mọng của sư phụ.

Thật sự quá tốt.

Chính là sư phụ đã đến đây.

"Sư phụ… Hình như là ta đã nhìn thấy được người đến đây rồi, dù là người đến cứu Vãn Vãn chậm, nhưng mà không sao… Vãn Vãn vẫn thích sư phụ nhất.

”Thiếu nữ hơi nhích người, rồi cười khúc khích, mặc dù ý thức không rõ ràng, giống như là đã uống rượu, nhưng mà khi nàng cười lên những miệng vết thương trên người lại vỡ ra, sau đó lại bắt đầu những cơn đau đớn.

Ly Vọng nhìn thấy đôi hàng mi run rẩy, nghe thấy tiếng thì thầm mà cảm thấy tim mình như tan nát.

"Đứa trẻ ngoan, con đã phải chịu khổ rồi.

" Hắn từ từ giơ tay lên sờ mặt của nàng một cách âu yếm, đổ hết mọi chuyện lên đầu của bản thân: "Là lỗi của sư phụ, tất cả đều là do sư phụ không đúng, trước tiên con cố gắng chịu đựng, rồi sư phụ sẽ đưa con về, sư phụ sẽ trị thương cho Vãn Vãn, rất nhanh con sẽ không còn thấy đau nữa.

" Hắn cúi đầu dựa sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói thầm với âm thánh cực kỳ dịu dàng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Vâng, Vãn Vãn muốn sư phụ phải ôm Vãn Vãn.

”Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, nó giống như một dòng suối trong vắt, mát lạnh chảy một cách chậm rãi, cũng giống như mưa xuân gió thoảng, Lâm Vãn cảm thấy thoải mái đến mức các đầu ngón chân đều co quắp lại khi nghe thấy giọng nói này.


Nàng thực thích nó, cũng thật sự rất muốn có được nó.

"Ngoan…" Nam nhân nhìn thấy mặc dù nàng bị thương cũng không làm loạn, chỉ là kêu lên vài tiếng than đau mà thôi cho nên càng cảm thấy rằng tiểu đồ đệ thật sự là rất đáng yêu, vì thế hắn hoàn toàn không muốn nàng bị thương dù chỉ là một vết nhỏ.

"Đứa trẻ ngoan, sư phụ mang ngươi quay về điện Chiêu Hoa.

" điện Chiêu Hoa chính là phòng ngủ của hắn.

Tiểu đồ đệ ở trong lòng ngực của hắn ừ một tiếng, mặc dù thần trí không được rõ ràng, nhưng đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt vạt trước của y phục rồi sờ vào ngực của hắn.

Ly Vọng giơ tay xoa nhẹ nhàng trên eo của nàng một chút, rồi lại không nhịn được mà khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Tiểu đồ đệ này có cần phải thích nằm trong lòng ngực của hắn làm hành động như vậy hay không.

Nam nhân thở dài, rồi trước mặt mọi người, cúi người xuống ôm nàng lên.


Hành động một cách công khai và không hề che đậy đến mức như vậy, làm cho những người khác cảm thấy rằng đây chỉ là mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử đơn thuần, trong sáng, đây chẳng qua là tình yêu của sư phụ đối với đệ tử, không hề có ý nghĩ xấu xa nào khác.

Đến ngay cả bản thân Ly Vọng cũng suy nghĩ như thế.

Đó chính là vì sư phụ đối với đồ đệ quá cưng chiều mà thôi.

Vì thế, khi những đệ tử khác nhìn thấy vị tông chủ lạnh lùng, đơn độc của bọn họ lại rất yêu thương tiểu đồ đệ, còn lại ôm Lâm Vãn rời đi như vậy, trong ánh mắt của tất cả những người còn lại đều hiện lên sự thèm thuồng.

Nhưng mà không, bọn họ nhớ là đã nhìn thấy một ánh mắt muốn giết người sau khi nhìn thấy tiểu đồ đệ ngã xuống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận