Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí


Tối hôm qua thời điểm tên tà ám kia bò lên giường còn bá đạo và tự nhiên lắm cơ.
Thế mà hiện tại nơi y từng ngủ lại rỗng tuếch.
Diệp Sàn vội vàng nhảy xuống giường tìm quanh nhà, sau khi xác nhận không thấy bóng dáng tên tà ám kia đâu, cuối cùng đi tới chỗ cây hoè trước sân, ngưng mi nhìn kỹ, phát hiện cây hoè bây giờ so với hôm qua, bộ dáng đã có biến chuyển lớn.
Sau khi trúng một đạo thiên lôi, cây hòe trực tiếp cháy xém hơn phân nửa, cành lá khô quắt, suýt nữa còn cháy lan đến rễ cây.

Thế nhưng nửa bên còn lại tựa như Thao Thiết hút được linh khí, giống như cây khô gặp mùa xuân, cành lá tươi tốt, hương hoa bồng bềnh, lá cây bị gió thổi đến tung bay kịch liệt.
Cảnh tượng này, nửa suy tàn nửa tươi tốt, Diệp Sàn am hiểu bặc thuật* đến đâu cũng tính không ra là tình huống gì.( này là bói toán á)
Chẳng lẽ là sợ lực lượng của mình khôi phục nên chạy rồi?
Nói đến cũng có chút kỳ quái, rốt cuộc bệnh nan y của Diệp Sàn gọi là gì, hắn nhớ cũng không rõ lắm, chỉ biết bệnh này rất hiếm thấy, tên cũng rất dài.

Nhưng đối với tình huống thân thể này của mình hắn so với bác sĩ còn rõ ràng hơn, càng hao tâm tốn sức chính là tra tấn chính mình, ngày hôm qua khi lên giường cả người đau như bị nứt xương, đứng cũng đứng không xong, thế mà sáng nay sau khi tỉnh dậy mạc danh cảm thấy thần thanh khí sảng, cảm giác linh khí lưu động cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình hắn lỡ ăn mất tên tà ám kia rồi?!
Diệp Sàn sợ hãi cả kinh, sợ tới mức liên tục lắc đầu, giơ tay viết nửa chú hoàn lên cây hoè, nửa còn lại viết vào lòng bàn tay mình.

Nếu thật sự tên tà ám kia chạy ra ngoài dùng đến lực lượng, hắn hẳn là có thể cảm ứng được, hoặc nếu tên đó trở lại, chú hoàn cũng có thể trói buộc y, tóm lại tuyệt đối không thể để y chạy loạn tạo tai họa cho nhân gian.
Chú hoàn khó viết, Diệp Sàn nửa quỳ bên cây hoè nửa canh giờ, Tưởng ca từ bên ngoài biệt thự đẩy cửa vào.
Hắn có việc tìm Diệp Sàn, lúc chạy tới mà lòng nóng như lửa đốt, hít thở cũng không thông, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị cây hoè dọa nhảy: "Đậu phộng, cái cây này sao thế này? Cậu dùng nó để dẫn điện* đấy à?"
(Khụ khụ, tui cũng không rõ nữa.


Có thể là mạch não Tưởng ca thần kỳ, hoặc nó có ý nghĩa đặc biệt gì đó mà tui tra không ra)
Lại nhìn thấy Diệp Sàn đang dùng ngón tay đao to búa lớn viết viết vẽ vẽ trên thân cây, cảm giác giống như mấy tên thiểu năng trí tuệ cứ khăng khăng viết "Đến đây đến đây" cho bằng được vậy, trương nhị hiểu ra làm sao: "Cậu làm sao thế này? Làm gì ở đây vậy?"
Diệp Sàn viết xong nét bút cuối cùng, cẩn thận viết xuống tên của mình, vẻ mặt nghiêm túc, phất tay áo nói: "Cứu vớt chúng sinh."
Tưởng ca: "......"
Nói thật, trừ bỏ lúc ở phòng hoá trang không hiểu sao có chút cáu kỉnh ra, Diệp Sàn khá vui vẻ.
Hắn vốn là cái loại hình "chó con" mà người ta hay nhắc đến trong giới giải trí, mặt mày còn mang hơi thở thiếu niên, mái tóc mềm mại có chút xoăn, lông mi ở trong gió phát run, nếu mi mắt buông xuống, nhìn thế nào cũng thấy thật ngoan ngoãn, nhưng nếu lông mày nhướng lên, rồi lại thêm một chút mâu thuẫn sắc bén cùng kiêu ngạo, nửa điểm cũng không nhìn ra là người đang mắc bệnh nan y.
Nhưng Tưởng ca liền buồn bực.
Bệnh nan y chứ cũng có phải bệnh trung nhị đâu?
"Quên đi." Tưởng ca đối hắn là thật sự cưng chiều, hắn muốn như thế nào liền mặc hắn đi.
Chỉ là chính sự cần nói thì vẫn phải nói, Tưởng ca nghĩ đến đây vẫn còn khiếp sợ, đầy mặt đều là nằm mơ khó có thể tin được, một tay đem hắn giữ chặt, nói: "Sàn Sàn à, cậu rốt cuộc cùng Thương tổng nói cái gì, không tại sao sáng nay hắn lại gọi điện thoại cho tôi chứ?"
"Thương tổng?" Diệp Sàn bừng tỉnh đại ngộ, "Còn rất nhanh."
Cảnh tượng tối qua người thường thấy được thật sự sẽ cảm thấy thế giới quan vỡ vụn, hắn thấy Thương Đỗ Hành kia trạng thái hốt hoảng, vốn còn tưởng rằng phải mất một chút thời gian mới phản ứng lại được.
Tưởng ca đột nhiên quay đầu: "Thật đúng là cậu nói sao! Trời ạ!"
Hắn nghĩ đến nội dung trong điện thoại, kích động đến đi loạn quanh sân, "Hắn không chỉ đơn giản đáp ứng dùng bệnh viện tư nhân tốt nhất của hắn cấp cho cậu giấy chứng nhận đâu, còn cho cậu đi làm kiểm tra toàn thân, nói có bất luận vấn đề gì bọn họ sẽ toàn lực phối hợp với cậu điều trị.

Trước không nói đến trị liệu ra sao, chỉ cần có chứng cứ làm sáng tỏ, cậu có thể quay về giới giải trí rồi!"
Tình huống của Diệp Sàn hiện tại có bao nhiêu tệ, trong lòng mọi người đều rõ.
Việc đánh người còn chưa qua, hắn đột nhiên nói bản thân gãy tay càng khiến cho dư luận thấy hắn chính là bị úng đầu, mắng càng thêm khó nghe.

Thậm chí tổng giám nghệ sĩ bên kia đã bắt đầu tạo áp lực, còn tính toán muốn đóng băng Diệp Sàn.

Nghĩ đến đây Tưởng ca chỉ cảm thấy khổ tận cam lai, ở trong sân chống nạnh điên cuồng mắng, "Đóng băng thì có cái bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì huỷ hợp đồng luôn đi! Cái thứ bồi tiền rác rưởi! Chờ Sàn Sàn chúng ta làm sáng tỏ mọi chuyện xem có vả mặt hết lũ người đó không!"
Diệp Sàn không thể hiểu được nhìn vào hai mắt anh: "Người đều sắp chết đến nơi rồi hồng thì được gì."
"Nói cái gì thế hả! Rút lại mau!" Tưởng ca liếc mắt trừng hắn một cái: "Hiện tại chính là khởi đầu tốt, chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền!"
Dù sao đi nữa,là ai cũng luôn có mộng tưởng, cứ lạc quan tiến về phía trước không phải là thắng lợi lớn nhất sao.
Nửa giờ sau, Tưởng ca chở Diệp Sàn đi vào bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa Thương Đỗ Hành, bên trong nhân viên chuyên nghiệp đã sớm được thông báo, phần phật đón người lên, trước thốc sau ủng đem Diệp Sàn đi làm kiểm tra toàn thân.
Thật vất vả làm xong các hạng mục đã hai giờ trôi qua, Thương Đỗ Hành cuối cùng cũng tới, mang theo trợ lý chờ ở bên ngoài phòng khám.
Đừng nhìn sắc mặt hắn hiện tại trầm ổn, nội tâm kỳ thật có chút khẩn trương.
Diệp Sàn rốt cuộc bản lĩnh có bao lớn, Thương Đỗ Hành sau khi bình tĩnh cả đêm rốt cuộc đại triệt hiểu ra, thần tiên đấu không phải là đạo sĩ nhỏ bình thường nào cũng làm được, vị này không chừng chính là cái gì mà tu sĩ Kim Đan, chắc chắn phải ôm cái đùi lớn này thật tốt!
Nhưng sáng nay sau khi cùng Tưởng ca nói chuyện điện thoại xong, hắn lại bởi vì một số việc cần đích thân lộ diện nên không thể đi cùng Diệp Sàn tới kiểm tra, đến lúc này mới vội vội vàng vàng tới, trong lòng kia kêu than hối hận, ruột đều xanh rờn tiếc nuối.
Nếu Diệp đạo trưởng nổi giận thì làm sao giờ?
Mắt thấy Diệp Sàn đi từ bên trong ra, Thương Đỗ Hành lập tức nghênh đón, đang muốn mở miệng, bỗng dưng phát hiện sắc mặt Diệp Sàn hôm nay thoạt nhìn so với hôm qua rạng rỡ hơn hẳn, nhưng không thể nói thật sự khác chỗ nào, chính là tổng cảm giác như được linh khí thiên địa tẩm bổ, da thịt trắng sứ trong suốt khiến người nhìn mặt đỏ tim đập, còn có chút khiếp sợ: "Đạo trưởng......!Ngài, ngài tu vi tăng lên rồi sao?"
Diệp Sàn sửng sốt: "Ngươi nhìn ra được?"
Linh khí nếu lưu động thông thuận, bộ dáng quả thật trông có sức sống hơn nhiều.
Thương Đỗ Hành:!!
Trơi ơi! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính mình đoán đúng, tức khắc liền kích động: "Chẳng lẽ ngài tiến vào Nguyên Anh?!"
Hắn trong lòng không khỏi dâng trào một trận, tu sĩ Nguyên Anh a, thử hỏi hiện tại lại có bao nhiêu vị đại năng làm được cái này?
Diệp Sàn: "......"
Hắn nhịn không được nhìn Thương Đỗ Hành nhiều thêm vài lần, không biết nên giải thích sao tới với cái tên đang đầy mặt sùng bái này.


Nói là phi thăng, hắn đều bị chém thành như vậy; nhưng nếu nói hiện tại tu vi cái gì cũng không có, hắn lại có chút không cam lòng.
Trầm ngâm một lát, Diệp Sàn đơn giản nói: "Như vậy đi, ta tính cho ngươi một quẻ."
Quẻ gì cơ? Thương Đỗ Hành nhất thời không nghe không hiểu.
......
Tưởng ca sau khi khóc trong WC trở về, mới vừa đẩy cửa bước vào phòng nghỉ, nhìn đến chính là một cảnh tượng như này.
Anh nói phải lạc quan, kỳ thật nội tâm vô cùng mẫn cảm, mỗi lần bồi Diệp Sàn kiểm tra xem xét tình hình, trong lòng đều khó chịu muốn chết.

Kết quả Diệp Sàn lại vô cùng bình tĩnh, ngồi ở trên ghế bắt chéo chân uống nước, Thương Đỗ Hành bên cạnh biểu tình ngưng trọng, giống như đang đợi cái gì.
Cả hai đều không nói gì, không khí bỗng an tĩnh đến khó hiểu.
Trong chớp mắt cứ ngây người như vậy, Tưởng ca tức khắc hiểu rõ chính mình nên làm cái gì, bổ nhào tới trước mặt Thương Đỗ Hành bắt đầu diễn, nức nở nói: "Thương tổng a! Sàn Sàn nhà chúng tôi không có cha mẹ, từ nhỏ sống cũng không tốt, sau khi xuất đạo lại càng tồi tệ, ngài đừng chê cười."
Vừa mới nhận xong một quẻ, Thương Đỗ Hành còn đang đắm chìm trong quẻ tượng được tự giải thoát, bị hắn gào giọng mới phục hồi tinh thần lại.

Tuy là cố tình bán thảm, thế nhưng cảm xúc cũng vô cùng thâm hậu, không khỏi than thở nói: "Tôi biết, ngài ấy không có khả năng đánh Hà Phảng."
Tưởng ca một nghẹn, thiếu chút nữa phá công: "Ngài biết?!"
"Đúng vậy." Thương Đỗ Hành tâm tình phức tạp nói: "Đạo trưởng người này, tuy rằng tôi đối với ngài hiểu biết không nhiều lắm, cũng chỉ mới gặp ngày hôm qua.

Nhưng cũng chỉ vài lần như vậy, tôi cảm thấy ngài còn rất tàn nhẫn độc ác, một cái cây lớn như vậy, nói chặt liền chặt! Ông trời ơi, cái này nếu thật sự làm trên người Hà Phảng, hắn đã sớm đã chết rồi!"
Tưởng ca:!!
Cái cây kia thật sự là bị Diệp Sàn dùng để dẫn điện!
Nói thật Tưởng ca cũng không biết Thương Đỗ Hành vì cái sao gọi Diệp Sàn là đạo trưởng, chỉ là nghĩ có khả năng tạm thời chấp nhận bệnh trung nhị của hắn.

Nhưng nghe lời này của Thương Đỗ Hành, lưng tức khắc như kim chích, đứng ngồi không yên, trong lòng nói Diệp Sàn nhà bọn họ thế nào sẽ làm loại chuyện nguy hiểm như thế này, sẽ không bị đưa đi điều trị tâm lý đi, đợi lát nữa phải xem báo cáo kết quả thật kỹ mới được.

Hắn ở chỗ này lo sợ bất an, kỳ thật trong lòng Thương Đỗ Hành cũng có chút thất vọng.
Hà Phảng đã ở cạnh hắn hai năm, thời điểm hai người lần đầu gặp mặt gã mới rút lui từ tiết mục trước, nói có người khi dễ gã, khi đó thứ tự gã cũng tính là không tồi, Thương Đỗ Hành thấy gã đáng thương, cho hắn một con đường cùng ít tài nguyên, dần dần cũng có chút cảm tình.
Nhưng nói thật, nếu có tính cả điểm cảm tình này, hắn cũng cảm thấy Diệp Sàn sẽ không phải cái loại vô duyên vô cớ làm khó dễ người khác.

Thương Đỗ Hành cũng tự biết mình không phải người tốt, thích xem náo nhiệt, ngẫu nhiên giáo huấn người ta bài học nhỏ, nhưng chưa bao giờ có tâm tư xấu xa hãi hại ai cả, nếu Hà Phảng thật sự làm ra việc như vậy, chắc chắn là do mắt nhìn của hắn có vấn đề, cảm tình của mình đối với gã cũng dần đi tới cuối rồi.
Đang nghĩ ngợi, có âm thanh tin nhắn "Leng keng" truyền đến, Thương Đỗ Hành cúi đầu vừa thấy, liên tục "Đậu má", trực tiếp đứng lên, "Đạo trưởng!"
Hắn giơ di động lên, đầy mặt đều là khó có thể tin: "Thật sự, lần này tôi đấu thầu thất bại!"
Mới vừa rồi, Diệp Sàn nói sẽ xem cho Thương Đỗ Hành một quẻ, há mồm cứ như vậy mà tính toán, nói thương vụ gần nhất của hắn sẽ không thành, hơn nữa thực mau sẽ có kết quả.

Thương Đỗ Hành nghĩ dù sao đều phải chờ báo cáo kiểm tra ra tới, đơn giản cùng ngồi chờ ở chỗ này......!Không nghĩ tới kết quả tới nhanh như vậy!
"Đạo, đạo trưởng!" Thương Đỗ Hành cảm xúc dâng trào, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nói thật, sự nghiệp của hắn gần đây quả thực có nhiều thăng trầm, đầu tư luôn không thuận lợi, có mấy hạng mục sắp tới tay lại mất, thật sự vô cùng khó hiểu.

Vốn dĩ hắn còn hoài nghi có phải vô tình chọc phải ai, nhưng hắn ở trong giới này cũng không dám nói gì khác, chỉ là kín đáo điều tra, liền tính người khác thật sự muốn chỉnh hắn, lâu như vậy hắn còn không phát hiện dấu vết nào để lại sao?
Hiện giờ xem ra, chính là để chờ đại sư chỉ điểm!
Tưởng ca ở bên cạnh nhìn tới buồn bực, không biết Thương Đỗ Hành đấu thầu thất bại còn cao hứng như vậy, cửa phòng nghỉ lại đột nhiên mở ra một vị bác sĩ nhanh chóng đi vào, thần sắc khó hiểu kích động, "Thương tổng."
Người hắn gọi m là Thương Đỗ Hành, ánh mắt lại không biết vì sao dừng trên người Diệp Sàn, mừng đến âm thanh phát run, "Báo cáo có rồi!"
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Sàn: Ta hoài nghi ta lỡ ăn mất lão công rồi.
Tạ Đông Xuất: Tự tin đấy, về sau ngươi còn rất nhiều cơ hội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận