Sau Cơn Mưa

"Ô hổ các cháu giặc yêu quý của ta! Vào đi, vào đi! Ô hổ con Lin ra bác coi nào! Xinh quá, ngoan quá ngoan quá! Vào ngồi đi nào."  

Tankul đứng trước sảnh nhà hàng đón tiếp chúng tôi trong bộ đồ truyền thống của Hàn Quốc - hanbok. Hai tên vệ sĩ của anh ta trông có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn lựa chọn không bình phẩm gì. Anh ta cúi xuống bên con gái nhỏ của tôi mà tấm tắc khen, rồi dục chúng tôi vào nhanh chóng.

"Tới rồi đó hả? Hơi trễ đó nghe mày." - Porsche cùng bé Max bước tới mà phàn nàn.

"Hổ! Cài nơ ở cổ áo ha? Bày đặt sơ vin làm hốt bôi (*) đồ ha?" - Max khoanh tay rồi nhướn mắt ghẹo gan Kalvin khi hôm nay bé có ăn diện hơn mọi ngày một chút. || (*): Hotboy =)))

"Rồi sao? Đỡ hơn cái đầu mì tôm của mày nhé, thằng Max. Ai làm cho vậy? Dòm cũng được phết, hợp cái nết mày á!" - Con trai của Tay Warawat Kanponterot này, chưa từng nhịn bất kì ai. Bé út săm soi mái tóc của Max, trước khi chạy ù đi khi thấy đôi phương đã vào tâm thế "muốn quýnh lộn".

Porsche lừ mắt nhìn hai bé con, rồi thở dài: "Hai thằng quỷ này, cứ ở gần là cự lộn! Thôi, vào ngồi đi, thằng chồng mày đợi bên bàn kia kìa. Tao ra đón nhà thằng Pete cái!" 

6 tháng qua, chuyện chúng tôi đã đường ai nấy đi chỉ vỏn vẹn ba người biết. Tôi, Time và Nine. Tôi không nghĩ nói cho mọi người biết sẽ tốt, tôi sợ con tôi sẽ vô tình biết được. Tôi cũng không rõ nữa. Rằng tại sao, tại sao đâu đó nơi tận đáy lòng... tôi vẫn muốn cho Time một cơ hội để trở lại, làm một người bố tốt, một người chồng tốt. Điều đó là lẽ đương nhiên, hay do tôi quá mềm lòng...? Tôi không biết... càng không muốn biết.

"Em yêu, dành cho em."

Tôi giật mình, ngước mặt lên nhìn người đối diện. Time trong bộ vest trắng tinh, trên tay là một bó cẩm chướng đỏ rực vô cùng diễm lệ. Trông thật chỉn chu và tinh tế. Anh cúi người xuống nơi tôi đang ngồi, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm:

"Bất ngờ chứ baby? Lần này, em đã chịu về bên anh chưa?"

Tôi giật thót mình sau khi nhận ra bản thân đã nhoẻn miệng cười ngốc từ bao giờ. Tôi nhận lấy bó hoa, liếc nhẹ khuôn mặt đang cố kìm nén sự mừng rỡ ấy:


"Đây không biết."

Anh vui vẻ mà hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, anh biết câu trả lời của tôi cũng như "ánh đèn xanh" dành cho anh, và ngồi xuống bên cạnh tôi. Những rung động ban đầu bỗng chốc ùa về nhanh chóng làm tôi không kịp đỡ lấy. Thật sự rất khó để quyết định, nhưng lần này, có lẽ... tôi nên cho con tim mình một lần nữa được mở ra, một lần nữa để chấp nhận anh ấy. Sẽ ổn, sẽ ổn thôi...

_______________________________________

Thật ra, nói là bữa tiệc mừng bọn trẻ nghỉ hè là vậy nhưng là cơ hội để các anh em tụ họp tán gẫu là chính. Là tiệc cho nhà Chính tổ chức, nên có một vài khách mời tôi không biết rõ lắm. Chẳng hạn như cậu út gia tộc Rankawonggat đang ngồi bón cho cậu quý tử mập mạp từ muỗng súp bên bàn đối diện tôi vậy. Nghe Porsche nói, cậu ấy là 'gà trống nuôi con', đã từ mặt chồng từ lâu rồi. Kể ra nghe cũng xót xa thật... Trông cậu ấy cũng có vẻ trạc tuổi tôi, gương mặt cũng vô cùng thanh tú, rất hợp với mái tóc dài ngang vai, nhuộm màu bạch kim gợn sóng của cậu ta...

"Buổi tối tốt lành, khun Tay. Tôi là Tae, gia tộc Rankawonggat."

Cậu ấy bước đến ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười. Tôi liền nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay thon gọn nhỏ nhắn đang chờ đợi sự hồi đáp:

"Chào cậu. Hân hạnh được làm quen."

"Hai bé đang đứng bên cạnh con của Kinn là con nhà cậu sao, khun Tay?" - Tae nhìn về phía sân khấu - nơi mà Max, Lin và Vin đang chăm chú với trò chơi của chúng.

"Đúng rồi, Lin và Vin, sinh đôi nhà tôi đấy."

"Đáng yêu thật đấy. Phải tu bao nhiêu kiếp mới được như cậu đây, khun Tay?" - Tae chống tay lên cằm, nhìn tôi bằng đôi mắt nâu trầm đầy ngưỡng mộ.


Tôi vội phẩy tay, nói: "Phải là tôi tu mấy kiếp, mới được trời ban cho chúng đấy." - Rồi tôi đưa mắt sang nhìn cậu con trai của Tae - bé đang ngồi trầm ngâm bên bàn, trông có vẻ hờ hững trước tất cả mọi thứ xung quanh.

"Bé nhà có gì không vui sao?"

Tae nhìn sang cậu con trai của mình rồi lắc nhẹ đầu, đôi mắt ánh lên sự đau buồn xen lẫn thống khổ: "Trầm cảm, giai đoạn một thưa cậu."

Tôi mở to mắt mà nhìn cậu bé. Ở độ tuổi này sao...? 

"Ôi đến giờ đi ngủ của bé rồi. Tôi xin phép về trước nhé, hẹn khi khác chúng ta lại nói chuyện, thưa cậu." - Ông bố trẻ mệt mỏi đứng dậy, khẽ chào tôi sau khi ngỏ lời xin số điện thoại rồi tiến tới dắt đứa trẻ đi. Nhìn theo bóng lưng cao gầy ấy, tôi bỗng thấy thương Tae quá xá. Chắc hẳn cậu ta đã phải mệt mỏi lắm. Mong rằng cậu ta sẽ sớm tìm thấy bến đỗ của cuộc đời mình, cùng san sẻ bớt nỗi niềm với bản thân.

"Em yêu. Suy nghĩ vẩn vơ gì đấy?" 

Time bất ngờ ôm lấy vai tôi từ phía sau, khẽ thì thầm. Tôi giật nảy mình, khẽ nhích người ra, giọng trách móc: "Em nóng, mau tránh ra."

"Hừm... Lại nổi giận rồi." 

"Nào, nóng em. À phải rồi. Anh đón con về nhé, cho chúng ngủ dùm em. Hôm nay có việc gấp, em phải về công ty xử lý gấp, đêm nay sẽ không về nhà." 

"Hả? Lại đi đêm sao? Để anh đưa đi nhé?" - Anh hấp tấp đứng dậy, tay luồn vào túi áo tìm chiếc chìa khóa ô tô.


"Thôi, về cho con ngủ. Em sẽ đi với Nine nên đừng lo." 

Tôi đứng dậy, đeo chiếc túi xách vào rồi bước tới hai bé con đang nhún nhảy trên nền nhạc Baby Shark (*trông đáng yêu quá trời quá đất! Trái tim nhỏ của papa đã bị đánh cắp!) nói lời tạm biệt và nhận từ mỗi bé một nụ hôn hai bên má. Time cũng đi đến, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, dịu dàng nói:

"Đừng làm việc quá sức nhé."

____________________________________

Tôi bước vội xuống chỗ đậu xe, Nine đang trong bộ vest vệ sĩ xanh đen như mọi ngày, thấy tôi liền nhoẻn miệng cười: 

"Bố hai con bận rộn quá hả? Giờ đến công ty nào? Cả chục cái, chả biết đường nào mà lần!"

Tôi lừ mắt nhìn Nine, thằng quỷ này, chỉ giỏi ghẹo tôi mà!

"Từ từ, có việc khác gấp hơn. Nay tao với mày phải đi check mấy chi nhánh khách sạn mới mở đã. Phải kiểm tra kĩ trước khi công khai thêm vào danh sách địa bàn của gia tộc. Mau lên, tao muốn về sớm ngủ với bọn trẻ."

"Krub sếp hai con. Mời lên xe."

_____________________________

Mới đấy đã gần 3h sáng, cuối cùng cũng đến chi nhánh cuối cùng. Tôi mở cửa xe, toan định bước xuống, nhưng...

"Anh lừa người! Anh nói đã chia tay khun Tay từ lâu rồi mà?"


"Tae, nghe anh nói. Bọn anh còn con nhỏ, em không thấy sao? Anh đã không còn yêu Tay, tin anh, Tae... Bọn anh chỉ đang đóng kịch thôi..."

Tôi để hé nơi cửa xe ra một chút, thu chân lại. Nhìn bên ô cửa, Time - vẫn trong bộ vest trắng ấy, vẫn là bộ dạng điềm tĩnh ấy mà ôm người bạn tôi vừa làm quen cách đây 4 tiếng, người bạn... mà tôi thành tâm muốn y được hạnh phúc ven toàn, nay lại đứng gọn gàng trong vòng tay người tôi thương, người vừa ngỏ ý được trở lại làm một đôi với người bố hai con nặng tình này.

"Anh thôi đi! Anh vừa phải thôi... Anh nói chia tay rồi, nhưng lại không chịu công khai? Anh có biết 4 tháng nay em khó chịu thế nào không? Rốt cuộc... em mới là kẻ thứ ba sao...?"

"Tae...Tae, khoan đã em... Đừng, nghe anh... Anh sẽ chia tay, triệt để, anh hứa, anh xin hứa."

Vì ô cửa xe đều là kính một chiều, nên họ không thể biết được rằng tôi đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của hai người, trong lòng như muốn hòa làm một với khung cảnh bên ngoài. Trời bắt đầu mưa rồi. Time dìu thân ảnh bé nhỏ của Tae vào trong khách sạn, không ngừng thề thốt những lời vô nghĩa, cùng vài câu bịa đặt vô lý. Và tôi lại là "kẻ phá hoại" trong chính lời nói của anh ta.

Tôi vươn tay ra đóng nhẹ cửa xe, trong khi Nine đang trong tư thế quay người về phía ghế sau, nơi tôi đang ngồi: "Tay..."

"Tao muốn đến đó. Chỗ cũ."

___________________________________________

Au: Nếu chap trước tớ đã để title là "Có thể...?" thì title chap này chính là câu trả lời: "Không."

Tất cả bởi vì, Time không xứng đáng. Không xứng với tia hi vọng cuối cùng mà Tay dành cho hắn, càng không xứng đáng được cầm đóa cẩm chướng đỏ - loài hoa tượng trưng cho tình yêu đôi lứa, lòng thủy chung, chờ đợi và niềm hy vọng  mà tặng cho Tay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận