Satan’s Diyu

Mục sư già cầm chổi quét qua quét lại, quét bụi đất cũng không hề tồn tại trong nhà thờ. Trước đó vài ngày, thị trấn này tiến hành một đợt hoạt động nghĩa vụ khá quy mô, nhà thờ duy nhất trong thị trấn được tân trang lại, đừng nói sàn nhà, ngay cả không khí cũng bị mạnh tay tẩy rửa.

Thị trấn này cũng không lớn, thậm chí có thể nói nó nhỏ đến mức sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trên bản đồ nước Mỹ. Ngôi nhà thờ duy nhất trong thị trấn này đương nhiên cũng sẽ không lộng lẫy rực rỡ, nhưng thứ phải có thì một cái cũng không hề thiếu. Thời gian mà mục sư già đã gắn bó với ngôi nhà thờ này cũng không đáng chú ý như chính cái thị trấn kia, ngay cả bản thân ông cũng không nhớ rõ. Công việc bình thường của ông ngoài làm lễ và truyền giảng ra, chính là chậm rãi xử lý mùi nấm mốc ở trong nhà thờ.

Dù hiểu mình là đang làm việc dư thừa, nhưng thân thể đã quen thói vẫn tự nhiên cầm lấy chổi. Ông dùng cán chổi chống người, thở hổn hển một hơi, cảm thấy bi ai vì thân thể từng bước đi về phía mục nát. Mục sư già bắt đầu ngẩn người với trần nhà, trên đó là tranh vẽ Đức Chúa trông rất sống động và đại diện của ngài, Angel. Vì được tô sửa lại một lần nữa, màu sắc chỗ thiên thần tươi mới phảng phất như sắp nhỏ xuống từ trong tranh.

“Két ——”

Mục sư già rất thích tiếng cửa mở run run rẩy rẩy này, âm thanh cổ kính đó nói rõ niên đại lâu đời của ngôi nhà thờ. Ông đưa đầu xuống lại, cười hiền lành nhìn cửa, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Chỗ đó đứng một Angel —— ông là tin chắc như thế.

Cửa rộng mở, thanh niên tóc vàng mỉm cười mềm mại. Tóc làm thành từ ánh nắng, dù ở trong nhà thờ có phần u ám này, cũng óng ánh khiến người ta lóa mắt, sợi tóc mảnh mai lác đác rũ xuống bờ vai, còn kia là con mắt chứa đựng cả một bầu trời, hầu như khiến những sinh mệnh thấy được mảnh xanh thăm thẳm kia đều phải say mê. Mặt cậu ta tất nhiên tuấn tú, dù chưa đạt đến mức độ hút hồn người, nhưng vẫn mang sự thánh khiết khiến người ta không dám khinh nhờn. Ánh nắng nhìn thẳng cũng không chói mắt bên ngoài chiếu vào từ phía sau người nọ, đánh lên hào quang tinh tế cho Angel, thần thánh đến độ khiến người ta theo bản năng muốn quỳ lễ.

Mục sư bắt đầu run rẩy, có phần khó tin muốn ngẩng đầu nhìn lên bức tranh trần vừa rồi, xem coi có phải thiên thần trên đó đã thật sự đi xuống hay không. Nhưng ông chỉ có thể sững sờ nhìn Angel kia từng bước một đi tới phía mình, cử chỉ tao nhã, mỗi bước đều đạp ra một cảm xúc thâm sâu dưới đáy lòng ông.

“Father.” Angel khép hờ lông mi thật dài, nụ cười khóe miệng nổi lên độ cong dịu dàng. (P/S: người tây phương gọi cha xứ, mục sư, ma sơ,… có thể dùng father, sister.)

Mục sư già vẫn chỉ có thể sững sờ nhìn thiên thần dường như đang tỏa sáng trước mặt, nghe lời thánh mà thiên thần gửi xuống.

“Father.” Angel nhìn mục sư già đang ngẩn người, cười khẽ lên tiếng, mắt cong cong.

Lúc này mục sư già mới phản ứng được, ông đỏ mặt lên, mất tự nhiên chuyển mắt đi.


“Khục, có gì cần giúp đỡ sao? Con trai yêu dấu của ta.”

“Father.” Angel —— không, thanh niên tóc vàng hạ mắt xuống. “I am guilty.” (Con có tội!)

Mục sư già cười hòa nhã, ông bỏ chổi xuống, chỉ về phía phòng sám hối.

“Con có thể xưng tội với Chúa, Chúa có lòng khoan dung vĩ đại, ngài sẽ tha thứ tất cả cho con!”

“Không thể được!” Thanh niên tóc vàng lắc đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. “Con ở đây mới có thể xưng tội!”

Đôi chân thon dài của cậu ta vắt chéo, lấy tay chống cằm mình, vô thức nhìn phía sau mục sư già, chỗ tượng Chúa. Cậu ta dường như đắm chìm trong hồi ức hoàn mỹ ở quá khứ, khóe miệng hơi nhếch lên, nét mặt hoài niệm.

“Ác quỷ thích thiên thần.

Để được thiên thần nhớ nhung, ác quỷ đầu tiên chính là sám hối tội của mình với thiên thần, giống như loài người. Nhưng thiên thần từ chối nó vì bản thân nó chính là tội lỗi. Ác quỷ rất thất vọng, nó bắt đầu tự sa ngã, bất chấp tất cả dâng quà của mình lên —— dù chúng quấy nhiễu thiên thần. Bất đắc dĩ, thiên thần đành phải chạy khỏi ác quỷ, nhưng không phát hiện được ý đồ đích thực của ác quỷ…” Thanh niên như thiên thần dường như thở dài một tiếng. “… Ác quỷ bày ra cám dỗ khắp xung quanh thiên thần: thiên thần muốn mọi người tín ngưỡng ở thần, ác quỷ liền giết sạch tất cả tín đồ dị giáo; thiên thần muốn mọi người đều được hạnh phúc, ác quỷ liền tiêu diệt tất cả những kẻ bất hạnh. Dù quá trình hắc ám thế nào, nhưng ác quỷ chung quy vẫn hoàn thành ước nguyện của thiên thần, dùng cách thức của mình liên tục không ngừng dâng những món quà lên. Ác quỷ quăng ra cám dỗ với thiên thần: thiên thần nếu không thay đổi sẽ vĩnh viễn chỉ là con rối của thần. Cho nên, thiên thần đáng buồn kia liền dao động.”

Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của sứ giả của thần trên trần nhà, sau đó nói tiếp.

“Dù như vậy, thiên thần vẫn kiên định tín ngưỡng của mình đối với thần. Sau đó, ác quỷ đầu độc tất cả các sinh vật ánh sáng xa lánh thiên thần, thần liền bắt đầu hoài nghi và bất mãn —— thần vĩ đại trục xuất thiên thần. Ác quỷ liền đi tới trước mặt thiên thần không chỗ để đi, mỉm cười xé rách cánh thiên thần —— đôi cánh là vật cuối cùng nối liền với ánh sáng. Đầu độc, mê hoặc, thiên thần liền ăn cánh của mình.”

Khóe miệng của thanh niên như thiên thần vẽ ra độ cong máu tanh, dù là như vậy, nhưng cậu ta vẫn mang sự thánh khiết không thể khinh nhờn, giọng nói mềm mại như đang ngâm nga khúc ca ru ngủ.


“Mà lúc này, sứ đồ thẩm phán xuất hiện, vạch trần tất cả mọi chuyện. Sứ đồ vươn tay với thiên thần, chỉ cần thiên thần trở về, thần sẽ tha thứ cho tội của thiên thần.” Thanh niên tóc vàng che miệng lại, dường như đang lặng lẽ cười to.

“Cuối cùng, thiên thần vươn tay về phía ánh sáng, ánh sáng cuối cùng vẫn chiến thắng bóng tối.”

Thanh niên tóc vàng nhìn mục sư già đang ngớ người, dường như cười đến giả dối, nhưng con ngươi xanh thẳm lại là một mảnh lạnh lẽo và trống rỗng.

“It’s only the fairy tale I believe.” (Đó chỉ là một câu chuyện đồng thoại mà con tin!)

Cậu ta thả cái chân thon dài xuống, đứng lên đi về phía cửa, bỏ mục sư già ngẩn người lại phía sau. Đứng ở cửa, trên đường giao giới giữa ánh sáng và bóng tối, thanh niên như thiên thần cuối cùng quay đầu lại nhìn bức tượng Đức Chúa mang vẻ mặt nhìn như nhân từ khoan dung nhưng thật ra là không có biểu cảm, cậu ta mỉm cười mở miệng ra, trong con ngươi dường như mang theo sự thương hại, lại giống như đau khổ.

“Ngài không có tội sao, mà tôi lại chịu hình phạt thế nào?”

Sau đó liền đi vào ánh sáng.

———————— [Satan’s Diyu – Đồi] ————————

Cậu đi dưới ánh sáng, nhìn vào trong ánh sáng.

Chỗ đó đứng một người, dù ở dưới ánh nắng, lại vẫn như đứng trong bóng tối bên dưới ánh nắng, đang chờ đợi cậu trước sau như một.


Khóe môi của thanh niên tóc vàng tựa như thiên thần kéo lên một nụ cười.

Tôi có tội.

Tội của Angel không phải là phản bội thần, hay ăn mất cánh của mình.

Tội của nó, chính là đã mê hoặc ác quỷ.

Bóng tối mở ra nụ cười diễm lệ, nghênh đón Angel của hắn, âm thanh trầm thấp yêu chiều thì thầm.

“Lucifer.”THE END

Tác giả có chuyện muốn nói: Đề nghị vừa đọc vừa nghe bài hát này, “It’s only the fairy tale”.

Lyrics:

Who are those little girls in pain

just trapped in castle of dark side of moon

Twelve of them shining bright in vain

like flowers that blossom just once in years

They’re dancing in the shadow like whispers of love


just dreaming of place where they`re free as dove

They`ve never been allowed to love in this cursed cage

It’s only the fairy tale they believe

They’re dancing in the shadow like whispers of love

just dreaming of place where they`re free as dove

They’ve never been allowed to love in this cursed cage

It’s only the fairy tale they believe.

Và ảo tưởng hoàn mỹ tương phản với sự thật mới là đồng thoại, ánh sáng không nhất định chiến thắng bóng tối, bóng tối không nhất định tà ác, có chỉ là thuần túy.

Satan’s Diyu, một cái phạm tội văn vặn vẹo, tôn chỉ của nó trước đó cũng đã nói rất nhiều lần, chính là để bóp méo tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của các vị độc giả. Trong đó, ác quỷ, vị trí của hắn cũng đã được tác giả tồi do dự qua, cuối cùng vẫn quyết định cho hắn làm “kỳ thủ” (người đánh cờ), chứ không phải “quân cờ”. Nói cách khác, hắn sẽ không trực tiếp tham dự trò chơi —— sẽ không ngụy trang thành người xung quanh Hạ Nhị mà đánh chiếm, hắn chủ yếu điều khiển tâm lý mà thúc đẩy mục đích hắn mong muốn, cho nên sau đó người chung quanh Hạ Nhị từng bước ép cậu ta vào trong tay ác quỷ.

Ác quỷ sở trường nhất chính là đầu độc và cám dỗ, như Hạ Nhị đánh giá hắn, hắn là “Satan”, Satan chủ yếu là chỉ đọa thiên sứ trong “Thánh kinh” (hay xưng là đọa thiên sứ Satan), hắn là đọa thiên sứ (Fallen Angel) phản loạn Thượng Đế Jehovah, từng là thiên thần sáu cánh ngồi trước Thượng Đế, phụ trách sắp đặt sự dụ hoặc ở nhân gian, sau đó hắn đọa lạc trở thành ma quỷ, bị coi như tà ác đối lập với sức mạnh ánh sáng, ngọn nguồn bóng tối.

Về Hạ Nhị, hoàn toàn là một đứa trẻ bị xui khiến, cậu sống yên lành thì cả đời có thể ngụy trang thành bé ngoan, có lẽ về sau sẽ từ từ có “tâm” đối với người tốt với cậu ấy, nhưng sau đó lại xui xẻo bị bắt cóc, sau đó vứt bỏ tất cả quá khứ. “Lucifer” ở đoạn cuối cùng kia, thật ra có thể có rất nhiều bạn nhỏ sẽ coi Satan và Lucifer là một, nhưng thật ra họ là hai cá thể bất đồng, phần giống nhau là cùng là thiên thần đọa lạc, nhưng Satan càng giỏi về cám dỗ mê hoặc hơn. Được rồi, tại hạ thừa nhận trong đó cũng có thành phần phản nguyên tắc.

Thế là trên thế giới này mất đi một cái hố ( -_,-~)

Tự do nhá… Bình tĩnh nhìn xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận