Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn

Trên xe, Khánh Vân càng lúc càng rạo rực trong người, liên tục bấu hai tay vào nệm ghế để kiềm chế mình. Mâu Thủy nhìn cô em qua kính chiếu hậu mà nhíu mày ngán ngẩm, ai mượn giận hờn nhau làm gì, giờ khổ như vậy nè. May là chị tới kịp, không thì chẳng biết còn xảy ra chuyện lớn gì nữa.

Đường về nhà không xa, chỉ vài phút sau chiếc xe bốn bánh đã dừng trước cánh cổng quen thuộc. Chạy xe vào trong sân, Mâu Thủy đi ra rồi mở cửa sau, kéo mạnh Khánh Vân đang khổ sở cắn chặt bàn tay của mình.

- Sao vậy con?

Thím Ba không khỏi lo lắng khi thấy con gái mình có biểu hiện kì lạ. Mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt mơ màng còn chân thì loạng choạng đến đi còn không vững.

- Dạ... nó bị bỏ thuốc.

Mâu Thủy không hề né tránh mà nói thẳng.

- Cái gì? Thuốc, là bị bỏ thuốc gì?

Vừa nghe xong cả hai người già đều hoảng hốt, vội đỡ lấy đứa con gái, tay chân cũng luống cuống theo.

- Chú thím không cần phải lo quá, thuốc này Kim Duyên giải được.

Mâu Thủy vội trấn an, nói xong càng làm chú thím hoang mang.

- À à Duyên nó ở trong phòng.

Nhưng đâu biết làm thế nào nên chú Ba vội vã chỉ tay vào trong. Vừa may lúc nãy Hương Ly vác Kim Duyên trong tình trạng say xỉn qua đây, miệng nàng cứ liên tục gọi tên Khánh Vân, hiểu chuyện chú thím cũng không lằng nhằng mà cho vào.

.

- Tự giải quyết đi.

Ném Khánh Vân vào phòng rồi chị liền rời đi, không quên đóng cửa lại cẩn thận.


Kim Duyên lần đầu tiên uống bia, quậy phá một chút rồi cũng an ổn nằm ôm gối ngủ. Nhìn thấy thân thể mỹ miều nằm trên giường, chiếc quần dài bị nàng tùy tiện vứt xuống đất, bây giờ trên người chỉ có áo thun rộng không đủ che chắn cặp đùi mê người. Khánh Vân cảm xúc mãnh liệt hơn bao giờ hết, vội vã cởi bỏ quần áo rồi trèo lên áp nàng dưới thân.

Đang trong cơn mơ màng, bỗng nhiên cảm nhận được sức nặng đè lên người, nàng choàng tỉnh giấc. Trước mắt là gương mặt thân thuộc đã phủ một tầng mây hồng, còn chưa kịp ú ớ gì đã bị cô đè ra hôn. Vì men rượu trong người chưa tan, đầu óc Kim Duyên lúc này mơ hồ để yên mặc cho cô ấy dày vò môi mình đến sưng. Tay nàng còn ấn nhẹ lấy gáy của Khánh Vân xuống, hé môi để cô len chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong, uyển chuyển vờn nhau cùng mình.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn nghe tiếng mút mát chậc chậc cùng vài âm thanh rên rỉ nhè nhẹ, Khánh Vân ôm mỹ nhân trong lòng, cả hai cơ thể đã trần trụi, môi lưỡi quấn quýt điên cuồng. Ngực hai người o ép vào nhau tạo ra muôn vàn kích thích. Nụ hoa của Kim Duyên sưng cứng, đâm chọt vào khoảng ngực trắng mềm của Khánh Vân, khiến cô như phát cuồng càng ép sát nàng vào mình.

Bên dưới, bàn tay tinh nghịch của Khánh Vân lần mò đến bông hoa hồng mềm mịn không ngừng trêu ghẹo. Cô kết thúc nụ hôn bằng cái nút lưỡi mạnh mẽ, kéo theo đó là một sợi chỉ bạc. Cơ thể ửng hồng của Kim Duyên liên tục uốn éo vì cơn kích tình, chân được cô ấy dang rộng ra rồi từ từ áp hai nơi tư mật vào nhau.

- A~

Khánh Vân thỏa mãn kêu lên một tiếng, đem bao nhiêu bức rức nãy giờ phát tiết lên nơi hai người giao hợp không ngừng đưa đẩy.

- Nhẹ... đau em~ Khánh Vân~

Kim Duyên rít lên từng đợt, hai bàn tay cào cấu lưng người yêu đến nỗi hằn lên từng đường rõ rệt.

Nàng ngửa cổ lên để Khánh Vân tự do cắn mút, đôi môi thuần thục nút mạnh, sau đó đến hàm răng trắng sứ day cắn. Chỉ trong chốc lát cần cổ cao kiều của Kim Duyên đã in rải rác những dấu đỏ tím, dấu chủ quyền của riêng cô ấy. Cả hai liên tục đưa đẩy hông, nơi nóng bỏng phía dưới hưng phấn tiết ra không ít mật dịch, càng dễ dàng giao hoan.

- Duyên thật hư~ em có muốn By làm nhanh hơn không hả?

Khánh Vân thì thầm những lời ái muội vào lỗ tai nàng, nhiêu đó cũng đủ khiến nữ vương bé nhỏ quy phục gật đầu chấp thuận.

Bên dưới kịch liệt cọ sát, Khánh Vân cảm nhận được rất rõ rệt thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ cửa mình nàng và cả cô nữa. Thích thú cắn lên vai Kim Duyên, để lại một dấu đỏ chói mắt. Hai bông hoa hồng say mê quyện vào nhau tạo ra muôn trùng khoái cảm, âm thanh nhóp nhép chốc chốc phát ra càng kích thích bội phần.

- Hưm~ ưm... làm... thật... sướng aaa~ ưm... By à~

Kim Duyên bám vào vai cô, mắt nhắm, miệng mở rên lên đầy nóng bỏng. Bên dưới còn nhiệt tình đưa đẩy, muốn cùng chị người yêu lên tận trời xanh.

Ánh mắt Khánh Vân mê muội nhìn nàng, bé con của cô bây giờ chính là mèo nhỏ. Một con mèo nhỏ hấp dẫn đến cực hạn.


Đôi mắt bắt đầu đục ngầu vì cảnh tượng diễm lệ trước mặt. Kim Duyên cả cơ thể ửng hồng vì động tình, son môi lem ra khóe miệng, hai con thỏ ngọc đung đưa vì đang cùng cô thúc đẩy thật mạnh. Cô bên dưới cũng hoạt động nhanh hơn, áp sát vật nóng ẩm của mình vào động hoa của nàng, mãnh liệt như muốn hòa vào nhau.

- Xem bé của chị hư chưa kìa.

Khánh Vân nhếch môi khi dễ mỹ nữ của mình. Bàn tay bóp chặt một bên mông nàng rồi đẩy lên, không biết vô tình hay cố ý, hạt đậu nhỏ của nàng bị cô đụng trúng liền run rẩy kịch liệt. Cả người Kim Duyên như có dòng điện đánh vào, lan rộng, một cảm giác thoải mái vô bờ.

- Áaaa... mạnh quá~ By à... nhẹ thôi mà... người ta không... a không theo kịp...

- Ngoan~ chị chịu không nổi... làm chậm lại thì chị chết mất... em à~

Khánh Vân giả vờ đáng thương dụ dỗ nàng, sau đó cúi đầu ngậm đỉnh ngực của nàng vào miệng chơi đùa. Chiếc lưỡi đánh đánh lên viên ngọc đỏ, hai hàm răng cắn cắn khiến Kim Duyên phải thốt lên vì vừa đau vừa sướng.

Động hoa nãy giờ bị cô cọ sát muốn đau rát, người Kim Duyên giật lên một cái báo hiệu đã chạm đỉnh, nước bên trong ào ạt tuông trào. Nhưng với sức của cô ấy thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ, Khánh Vân vừa giải phóng liền đem hai ngón tay đâm vào động nhỏ ấm áp. Miệng cô ngậm chặt nụ hoa, day rồi lại cắn làm cả hai bên đều đỏ tía, dựng đứng, sưng lên cứng ngắt.

- Hưm~ tới đây nào... cục cưng~ ưm...

Giọng Kim Duyên dần khàn đục đi, nửa say xỉn nửa vì nàng đã hoàn toàn bị nhấn chìm vào dục vọng si cuồng cùng cô ấy rồi.

Ngón tay Khánh Vân chà sát lên vách thịt trơn nhẵn lôi ra ít nước rồi lại xoáy một vòng, sau cùng là đâm thật mạnh vào trong. Cơ thể Kim Duyên nảy lên, một chân nàng co lên ôm lấy hông cô cật lực phối hợp đưa đẩy.

Sự nhiệt tình của Kim Duyên khiến cô không khỏi cảm thán, trao cho nàng một nụ hôn ướt át. Khi chiếc lưỡi mềm vừa thè ra, Khánh Vân đã liền bắt lấy nó mút mát rồi quấn lấy. Kéo vật hồng xinh qua khoang miệng mình, cô hút hết nước bọt trên đó nuốt vào bụng.

Kim Duyên rên rỉ thỏa mãn, ấn đầu cô xuống hai bánh bao thơm ngọt. Khuôn miệng mềm mại không khách sáo mà hôn lên khắp hai con thỏ ngọc, rãnh ngực bị cô liếm ướt đẫm, nụ hoa lại càng sưng vì bị ngón tay búng mạnh.

- Á~

Bất chợt cả người Kim Duyên run mạnh vì kích thích quá độ từ những ngón tay. Biết nàng sắp lên đỉnh, cô trêu chọc rút tay ra, bóp mông nàng một cái khiêu khích.


- Gọi chồng, By cho em xuất.

Khánh Vân lại trêu chọc nàng nữa rồi. Mà Kim Duyên lại rất thích, cảm giác ở dưới thân người mình yêu, tận hưởng sự dày vò ngọt ngào ấy thật kích thích làm sao.

- Chồng à~ chị cho em xuất đi.

Gọi thì gọi, cảm giác phục tùng thế này đối với nàng thật là kích thích, cửa hang lại rỉ ra dòng nước ấm.

Đã hài lòng, Khánh Vân đè ngón cái lên hạt đậu nhỏ miết mạnh. Hai ngón tay lại tiếp tục chui vào trong chọc ngoáy, tung hoành đã rồi mới rút ra. Tưởng mình lại bị trêu, Kim Duyên đánh lên vai Khánh Vân ủy khuất. Thì lúc này, cô đột ngột dùng lực vỗ một cái BỐP lên bông hoa hư hỏng.

- Aaaaaaaa...

Kim Duyên đạt cực khoái, nàng sung sướng ngân dài tiếng rên trong cổ họng.

Khánh Vân vội vàng trượt xuống rồi mở rộng hai chân thon mịn ra. Đôi mắt bắt trọn khoảnh khắc dòng dâm dịch chảy ra như suối từ hang động hồng hào của nàng, cô mê mẩn lè lưỡi liếm từ dưới lỗ nhỏ lên đến hạt đậu, đánh lưỡi liên tục. Kim Duyên không chịu nổi, cong đùi kẹp đầu cô lại, cứ như thế cái miệng xinh xắn dọn sạch sẽ bên dưới cho nàng.

Xong chuyện, Khánh Vân hơi thở hỗn độn nằm vật sang một bên, nhìn qua thấy bé con vật vã còn hơn mình. Chất kích thích dần tan đi, cô hồi phục lại trạng thái tỉnh táo, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu mềm bên cạnh. Cô cưng chiều vuốt lưng cho Kim Duyên dễ chịu, môi hôn lên trán nàng an ủi.

- Chị xin lỗi, em bé, chị sai rồi.

Khánh Vân hai mắt ươn ướt, đau lòng vuốt ve người trong lòng, cô nghẹn ngào nhớ lại sự việc ban nãy, suýt nữa đã làm chuyện có lỗi với người mình yêu.

Nghe cô nói xong, hai vai nàng một phen run rẩy, sóng mũi bỗng chốc cay xè, mi mắt bắt đầu ướt. Kim Duyên bé nhỏ ngước mặt lên, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô, vừa khóc vừa nói:

- Chị Vân đừng xin lỗi... là em sai, do em trẻ con, làm gì cũng không suy nghĩ gây khó dễ cho chị, chị giận em cũng đúng... hức~ em không trẻ con nữa đâu... chị đừng lạnh nhạt với em, nha chị?

- Không có, em trẻ con cũng được, không suy nghĩ cũng được, chị không giận, chị yêu em.

Khánh Vân vội ôm lấy nàng dỗ dành, cô hôn lên mi mắt ướt đẫm của nàng rồi cạ hai chóp mũi lại với nhau cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào mặt mình.

Cô tự biết mình sai rồi, tính Kim Duyên trước giờ vốn là vậy làm sao ép nàng thay đổi được. Thật là ích kỷ nếu bắt nàng sống theo cách mà nàng không thể, Khánh Vân nhận ra mình chỉ yêu một Kim Duyên hồn nhiên, tinh nghịch lúc nào cũng muốn làm cô vui. Cô yêu một Kim Duyên nhõng nhẽo, có chuyện hay đều khoe với cô, khi nào ấm ức sẽ nức nở lên đòi cô giành lại công bằng cho mình. Như thế mới là em bé của cô chứ.

- Em bé ở đây ngoan, đợi chị một lát.

Dỗ nàng một lúc, Khánh Vân sắp xếp lại mền gối rồi đặt bé con nằm ngay ngắn lại đắp mền lên người nàng.


Cô xuống giường mặc lại quần áo, để nàng nghỉ một lát rồi mang thau nước ấm cùng khăn bông vào. Cô vắt khăn qua nước rồi kéo cái mền xuống, cẩn thận lau mặt cho nàng. Kim Duyên nằm im tận hưởng sự chăm sóc từ người yêu, chiếc khăn ấm nhẹ nhàng xoa lên khắp cơ thể làm cho nàng thoải mái vô cùng.

Xong phần trên, cô đắp chăn để tránh nàng bị lạnh rồi di chuyển xuống phía dưới. Nhẹ nhàng hết mức có thể tách hai chân ra, ánh mắt Khánh Vân lập tức thu vào nơi nhỏ bé hồng hào ấy. Hôm nay cô hơi mạnh tay cho nên "bé con" có chút sưng đỏ, thật là tội lỗi.

- Xin lỗi em bé nha.

Cô cúi xuống hôn lên nơi đó một cái.

Rồi Khánh Vân đổi sang cái khăn nhỏ, nhúng nước ấm rồi đem tới trước bông hoa của nàng mà tỉ mỉ lau sạch. Cánh hoa nhỏ gặp cô liền run rẩy, Kim Duyên muốn khép chân lại. Cô dịu dàng vỗ vỗ mông nàng trấn an, chắc là nơi mềm yếu của nàng đang bị nhức.

Hoàn tất công việc, Khánh Vân dẹp thau nước rồi mặc cho nàng bộ quần áo ngủ thoải mái. Sau đó cũng chui vào chăn ôm lấy bé cưng hôn hít dỗ ngọt.

- Vân ơi~ Vân thương em nhiều không?

Ngón tay nàng nghịch ngợm vài sợi tóc của cô, tùy ý hỏi mặc dù sớm đã biết câu trả lời.

- Nhiều, em là cả cuộc đời của chị.

Khánh Vân nựng cái má đáng yêu của nàng, tự nhủ với lòng phải toàn tâm toàn ý dành cả đời cho cô gái này.

- Vậy mà hôm bữa la người ta.

Nhớ lại, Kim Duyên dỗi hờn phụng phịu cặp má, tách ra rồi đem hai tay đánh đánh lên người Khánh Vân trách móc. Bữa đó nàng sợ lắm luôn, sợ đến khóc cả đêm làm hai mắt sưng húp lên.

- Chị xin lỗi em mà, từ nay về sau không lớn tiếng với em nữa, chị thương.

Cô hối lỗi ôm lấy mặt nàng xoa xoa, tự nhiên hôm đó bị khùng la em bé chứ cô thương nàng chết đi được. Sau này phải tự chấn chỉnh lại thôi, ở nhà này chỉ mình Kim Duyên được lớn tiếng, nàng nói gì cũng phải nghe, có bị nàng đánh cũng cắn răng chịu, nhất quyết không cáu gắt, không cộc cằn mà làm nàng buồn.

- Đi ngủ, bé mệt rồi.

Kim Duyên cười hài lòng, đưa tay véo nhẹ mũi cô rồi nhích lại gần chị người yêu để tìm hơi ấm.

Liền có chị người yêu vui vẻ dang tay đón em bé vào lòng, kéo mền đắp cho cả hai rồi dỗ nàng vào giấc ngủ. Trong vòng tay ấm áp quen thuộc, Kim Duyên lại trở thành bé mèo ngoan ngoãn, vùi đầu vào bờ ngực mềm mại, an ổn khép mắt. Khánh Vân cũng cưng chiều xoa lưng nhẹ nhàng giúp nàng dễ ngủ hơn, đợi nàng đã chìm sâu vào giấc mộng, cô mới yên tâm ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận