Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn

Không còn cách nào khác, Khánh Vân cùng Kim Duyên buộc phải công khai chuyện tình cảm của mình trước mặt thím Út. Bầu không khí trở nên ngột ngạt bất thường, hai người con gái sau khi nói hết chỉ biết đứng im lặng, ngay cả thím Út cũng chẳng biết nói gì mà ngồi im trầm tư được một lúc lâu rồi. Kim Duyên từ xưa đến nay chưa từng nói chuyện yêu đương với gia đình, việc nàng có người yêu đã rất bất ngờ rồi, đằng này lại là yêu một cô gái, đối với thím có lẽ hơi khó tiếp nhận ngay được. 

- Thôi được rồi, chuyện của hai đứa tạm thời chỉ có ba người chúng ta biết, đừng để tía của con hay.

Suy đi nghĩ lại một hồi, thím cuối cùng cũng lên tiếng, trong ngữ điệu không có một chút gì gọi là khó chịu cả. Dẫu sao Khánh Vân cũng là một người tốt, có công ăn việc làm ổn định, không lêu lỏng, còn chăm sóc cho Kim Duyên rất tốt. Nhìn chung thì không có điểm nào đáng chê.

- Má chấp nhận cho tụi con quen nhau thật hả má?

Hai mắt Kim Duyên liền sáng rỡ khi nhận được tín hiệu xanh từ má, liền vui mừng ôm lấy thím Út dụi qua dụi lại cái đầu nhỏ.

- Má có không chịu thì hai đứa cũng ứ ừ nhau rồi.

Thím Út phì cười xoa đầu con gái mình.

- Dạ con cảm ơn thím.

Khánh Vân cúi đầu lấy làm cảm kích, may quá, cô còn tưởng sẽ đá nhà về rồi bị cấm gặp nàng nữa chứ.

- Ừ mà tụi con nhớ đó, khoan hãy để lộ chuyện này ra ngoài nghe chưa?

Biểu cảm của thím Út có chút nghiêm trọng dặn dò, ánh mắt không yên lòng nhìn qua Kim Duyên rồi đến Khánh Vân. Hai đứa nhỏ cũng biết ý mà gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy ngoài miệng vui vẻ chứ trong lòng thím Út bây giờ rối như tơ vò. Con gái thím thích phụ nữ cũng chẳng sao, nó hạnh phúc là được. Nhưng khó là ở chỗ bên nhà nội Kim Duyên kìa. Nhà bên đó có thể gọi là khá bảo thủ, trên dưới đều phải quy tắc, chắc chắn sẽ khó chấp nhận chuyện này và chú Út cũng không phải ngoại lệ.

Ngày xưa về làm dâu, thím Út cũng áp lực nặng nề lắm chứ, cũng may là sau khi sinh Kim Duyên, chú Út đã quyết định dọn ra ngoài sống nên mới dễ thở như bây giờ. Kể cũng ngộ, gia đình bên nội Kim Duyên khó khăn dữ lắm, thế mà chú Út lại phước phần làm sao sinh ra được đứa ngang bướng như Kim Duyên. Nhưng cũng vì tính cách của nàng có phần "thất thường" như thế mà mới khiến chú Út thay đổi, từ một người cứng nhắc trở nên dịu dàng, cởi mở hơn.


.

- Chị By nè, tía má chị sẽ không cấm tụi mình chứ?

Nắm tay Khánh Vân đi trên con đường làng thân thuộc, Kim Duyên có chút lo ngại hỏi.

- Yên tâm đi bé, tía má chị dễ òm à.

Khánh Vân cười xòa lên để xua tan sự căng thẳng của người con gái bên cạnh. Gì cứ cô tự tin vào tía má mình lắm, tuy ông bà có hơi dữ xíu nhưng mà cực kỳ cưng chiều con cái, với lại Khánh Vân là con út mà, anh hai cô còn ở xa nữa, đương nhiên mọi tình thương phải dồn về cô hết rồi.

- Dù có chuyện gì thì chị cũng đừng bỏ rơi em nha.

Bỗng nhiên Kim Duyên đứng lại, hai mắt long lanh nhìn lên cô một cách tha thiết. Nàng thấy người ta yêu nhau rồi chia xa rất nhiều nên cảm thấy sợ, nhất là với trái tim lần đầu biết yêu, còn ngây ngô và yếu mềm lắm.

- Sao mà chị bỏ em được, chị lúc nào cũng yêu em hết đó.

Khánh Vân xoay lại, nắm hai tay nàng rồi mỉm cười dịu ngọt như dỗ dành. Cô nhướng tới hạ nhẹ cái hôn lên vầng trán xinh đẹp rồi kéo cả người nàng vào lòng, ôm chặt.

Đúng là khờ quá! Cô thương nàng nhiều như thế, bỏ là bỏ làm sao được.

- Em đó, còn nói linh tinh là By bỏ em thiệt cho coi.

Cô phì cười, véo nhẹ cái má người con gái ngốc nghếch trong vòng tay mình cố tình trêu ghẹo nàng.


- Hông được, bé không nói nữa.

Bị dọa cho sợ, Kim Duyên liền lắc lắc cái đầu rồi ôm chặt lấy người yêu như là sợ cô sẽ đi mất.

Huyên thuyên với nhau được một lúc, hai cô gái đã dừng trước cửa hàng của nhà Kim Duyên, cô chào tạm biệt nàng rồi đi về làm công việc của mình. Trước khi rời đi, Khánh Vân còn lén chụt một phát lên má nàng rồi chạy mất, thiệt tình, Kim Duyên cười cười rồi cũng vào trong chuẩn bị.

- Dạo này em thấy chị tươi tắn ghê, có người yêu rồi đúng không?

Thiên Di, cô bé nhân viên trong cửa hàng đem vào cho nàng ly cà phê, mấy nay thấy cô chủ cứ bấm điện thoại rồi tủm tỉm cười một mình suốt thôi.

- Đâu có.

Kim Duyên đang tập trung vào mớ sổ sách, bị con bé hỏi làm nàng có chút khựng lại, vội chối.

- Khai ra mau, là anh nào hả?

Cô bé tiếp tục làm khó Kim Duyên, sấn sấn lại gần nàng mà tra khảo không khác gì mấy bà cô nhiều chuyện ở ngoài chợ. Nhìn hai má cô chủ Duyên kìa, đỏ lên hết mà còn chối là không có, đáng nghi thật mà.

- Em ra ngoài đi, chị trừ lương bây giờ đó.

Vừa nghe đến hai chữ "trừ lương", con bé liền xanh mặt, cười giả lả với nàng rồi chạy ra ngoài mất hút.

Sau khi con bé đã rời đi rồi, Kim Duyên mới thở phào một cái rồi lắc đầu cho qua. Chuyện này thật khó chịu, muốn nói không được mà muốn giấu cũng không xong. 


.

- Cảm ơn anh nhiều nha, lần sau gặp lại.

- Tôi phải cảm ơn cô chủ mới đúng chứ, trái cây bên cô vừa chất lượng giá cả lại phải chăng nữa.

Dạo gần đây có một bên khách hàng liên tục đặt hàng chỗ Kim Duyên, anh ta nghe nghe đâu đang làm dự án gì đó lớn lắm, không rõ từ đâu tới nhưng chắc không phải ở làng này vì trông mặt mũi lạ lắm.

Mới đó đến trưa rồi, Kim Duyên đang dọn đồ chuẩn bị về thì thấy Khánh Vân đã đứng chờ trước cửa. Nàng vui vẻ chạy lại ôm lấy cánh tay cô. Khánh Vân của nàng sao mà đẹp quá vậy nè, ăn mặc cực kỳ đơn giản mà cũng hút mắt nữa, hừm, Kim Duyên thiết nghĩ nên đóng lồng kính trưng bày cô luôn, chứ để long nhong ngoài đường kiểu này ong bướm nhiều quá.

- Qua nhà chị ăn cơm ha?

Khánh Vân đội nón cho bé người yêu rồi vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa qua bên tai nàng.

- Dạ~ em đói bụng quá.

Giờ mới để ý bụng nàng nó đang biểu tình đây nè. Khánh Vân bật cười véo cái má đang phồng lên của nàng rồi đan tay hai người lại với nhau, dắt nàng về nhà mình.

.

Khi đôi trẻ trở về nhà thì cơm nước đã xong xuôi, một bàn ăn phải nói là thịnh soạn hơn mọi ngày rất nhiều. Khánh Vân không khỏi ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn một bàn đầy ắp thức ăn trước mặt, hôm nay tía má đón khách quý hay gì? Cô dẫn nàng xuống bếp, thấy má đang nêm nếm nồi chè to đùng, trong đầu càng thắc mắc lớn hơn.

- Má, hôm nay có ai qua nhà mình hả, sao má nấu đồ ăn nhiều vậy?

Khánh Vân lại gần khều khều vai thím Ba hỏi.

- Ừ hôm nay má đón con dâu má... con coi vừa ăn chưa?

Thím Ba gật đầu điềm đạm nói rồi múc một muỗng chè đưa cho Khánh Vân thử.


- Dạ được rồi á má, anh hai về hả?

Mắt Khánh Vân đảo xung quanh, anh hai về đáng lẽ ra phải ồn ào lắm chứ.

- Đâu, con dâu út của má kìa.

Nói đoạn thím quay sang cười với cô con gái đang lấp ló sau lưng Khánh Vân, nàng ấy cũng ngây người ra không hiểu gì.

- Hả?

Khánh Vân hoang mang nhìn Kim Duyên, hai đứa trơ mắt nhìn nhau. Chuyện gì đang xảy ra trong cái nhà này vậy nè?

- Hai đứa yêu nhau, tía má biết hết rồi, tụi bây còn định giấu đến bao giờ?

- Vậy là tía má cho phép tụi con hả?

Gương mặt Khánh Vân bừng sáng sau khi nghe thím Ba nói, cô còn không tin vào tai mình đây nè.

- Cô nghĩ ông bà già này lạc hậu vậy à?

Thím Ba trề môi, gõ nhẹ một cái lên đầu đứa con gái cưng của mình. Thật ra ban đầu thím cũng thấy chuyện này hơi khó chấp nhận đi, như nghĩ lại thì thấy chú Ba nói đúng. Khánh Vân yêu ai cũng được, chuyện tình cảm thì không nên bắt ép.

- Con cảm ơn má nhiều lắm, thương má quá à.

Nghe thế, Khánh Vân liền ôm lấy má mình mà hôn hôn mấy cái, còn làm bộ dáng nũng nịu như đứa con nít.

Xong rồi cô kéo Kim Duyên lại gần mình, ôm nàng vào lòng, dụi mũi vào mái tóc thơm tho hít lấy một hơi dài. Nàng trong lòng Khánh Vân cũng hạnh phúc không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy cô, tận hưởng từng cái xoa vuốt nhẹ nhàng trên mái đầu mình. Hai đứa nhỏ cứ ôm nhau không rời, cho đến khi nghe tiếng người lớn gọi lên ăn cơm thì mới chịu tách ra. Còn nhìn nhau rồi cười phá lên nữa chứ, thật là đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận