Real Love - Vkook

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Nhà kho đường YXXY.
Cậu bị người đàn ông đó vác vào bên trong nhà kho, đặt cậu trên 1 cái ghế rồi lấy dây trói cậu lại.

-là cậu ta sao? 1 người đàn ông trung niên mặc 1 bộ đồ sang trọng từ ngoài đi vào đằng sau còn có 4,5 người thuộc hạ.

-chủ tịch...Ông ta nghe tiếng liền quay sang cuối 90° chào người đàn ông được gọi là chủ tịch đó.

-làm cho nó tỉnh dậy. Người chủ tịch đó ra lệnh, 1 trong số thuộc hạ tuân lệnh, đi xách 1 xô nước đã chuẩn bị từ trước đến không ngần ngại mà tạt thẳng vào người cậu.

-khụ...khụ...cậu tỉnh lại ngay sau xú tạt đó, nheo mât nhìn xung quanh 1 lượt, nhúc nhích cơ thể thì phát hiện mình đang bị trói, này cậu mới để ý thấy 1 top người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.-các người...là ai?

-muốn biết ta là ai thì hãy đợi Kim Taehyung tới đi. Người chủ tịch đó nói.

-Jung Kook: các người định làm gì Tae Tae?

-xem ra cậu đúng là bảo bối của cậu ta rồi. Người chủ tịch đó nhếch mép nhìn cậu 1 lượt từ trên xuống.

-Jung Kook: mục đích của ông là gì hả? Anh ấy có thù hằn gì với ông?

-thù sao? Có đấy, 1 mối thù rất lớn. Đánh thằng nhóc con này cho đến khi nào ta kêu ngừng thì thôi. Ông ta cười cười nói với cậu rồi nụ cười lặp tức biến mất khi ông ta quay sang nói với đám thuộc hạ.

-vâng, thưa chủ tịch. Đám thuộc hạ tuân lệnh rồi đi đến bao vây quanh cậu.
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Bên này, hắn cùng Hopemin lái hết tốc độ chạy nhanh đến khu nhà kho đó đằng sau xe 3 người còn có 5,6 chiếc khác chạy theo. Trong tích tắc tất cả đều có mặt trước cửa kho, những người thuộc hạ xuống xe trước, 3 trong số đó chạy lên phía trước xử đẹp 4 tên canh cửa sau đó mở 2 cánh cửa kho ra, cả 3 cũng xuống xe đi nhanh vào bên trong rồi những người thuộc hạ theo sau.

-ố ồ...Kim Taehyung, tôi còn đang tính gửi cho cậu vài tấm hình đẹp, thật không người cậu lại trực tiếp đến đây xem luôn. Người chủ tịch đó thấy hắn liền ra hiệu cho đám thuộc hạ ngừng lại rồi nhìn hắn nhếch mép nói.

-em ấy đâu? Hắn lạnh giọng hỏi, người đàn ông này hắn biết, rất quen thuộc là đằng khác, ông ta chính là ba của người mà hắn đã cho người giết-Song Eun A.

-tụi bây né sang 1 bên để cậu ta chiêm ngưỡng tác phẩm của chúng ta. Ông ta ra lệnh cho bọn thuộc hạ bé sang 1 bên. Khi bọn chúng tách ra, hình ảnh cậu hiện ra trước mắt, cậu bị đánh đến bầm tím cả người,vài nơi còn rướm máu, mắt miệng sưng tấy, hơi thở gấp gáp. Nhìn cậu bị như thế, cơn lửa giận trong người hắn bùng phát, nhìn hắn đã đáng sợ nhìn sang bên cạnh Jimin còn đáng sợ hơn, 2 tay cậu siết chặt đến không còn 1 giọt máu, vẻ đáng sợ này của Jimin chưa bao giờ xuất hiện, chứng tỏ lần này cậu thật sự rất rất rất tức giận, nhìn ba của Song Eun A như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta, Hoseok đứng bên cạnh còn thấy rùng mình bởi vẻ đáng sợ của vợ mình.

-Jimin: lão già chết tiệt này...cậu định xông đến tẩn cho ông ta 1 trận thì bị Hoseok ngăn lại.

-Hoseok: Minnie, để Taehyung giải quyết, xong thì em muốn làm gì thì làm, được không?

-Jimin: hừ...nghe lời Hoseok, cậu cố gắng kiềm chế cơn giận lại, nhìn Jung Kook mà lòng đau như cắt. Bạn thân bảo bối của cậu đến pama Jeon còn chưa dám đánh thế mà lão già điên này lại dám làm thế, Park Jimin cậu thề sẽ đấm cho ông ta không trượt phát nào.

-Taehyung: Song Yoo Hyuk, ông muốn gì hả?

-Song Yoo Hyuk: muốn gì sao? Đương nhiên là muốn trả thù cho con gái cưng của tao rồi. Mày có nhớ mày đã làm gì với con bé không?

-Taehyung: tất nhiên là nhớ, con gái cưng của ông...đáng bị như thế.

-Song Yoo Hyuk: mày...Nghe hắn nói như thế ông ta tức giận, ra hiệu cho bọn thuộc hạ, 1 trong số bọn chúng hiểu liền tiến đến đấm 1 phát cực mạnh vào bụng Jung Kook.

-A...cậu nhăn mặt vì đau.

-TaeMin: KOOKIE...

-Jimin: cái lão điên này...cơn giận mà cậu kiềm chế nãy giờ đã bị ông ta phá vỡ, cậu xong đến chỗ ông ta mặc cho Hoseok ngăn cản. Nhưng muốn đến được chỗ ông ta cậu phải xử hết đám thuộc hạ lực lưỡng này. Hắn với anh cũng không thể đứng trơ mắt nhìn liền nhào lên giúp Jimin 1 tay.
2 bên đánh qua lại 1 lúc lâu thì bên lão ta bị hạ hết, tất cả bọn chúng đều nằm la liệt dưới đất. Thấy tình hình có vẻ không ổn lão ta rút con dao ra đi đến dí vào cổ Jung Kook.

-Song Yoo Hyuk: tụi mày tiến thêm bước nào tao liền giết chết nó.

-Taehyung: lão già, người giết Song Eun A là tôi, muốn giết muốn đánh gì thì làm với tôi, mau thả em ấy ra.

-Song Yoo Hyuk: haha...tao muốn cho mày biết cảm giác người mình thương bị hành hạ là như thế nào, mày hành hạ con gái tao thì tao sẽ hành hạ lại bảo bối của mày.

-Hoseok: ông buồn cười nhỉ, Jung Kook chẳng làm gì sai cả, Song Eun A, cô ta gây ra lỗi thì phải chịu.


-Song Yoo Hyuk: CON BÉ CHẲNG LÀM GÌ SAI CẢ. Còn không nếu chúng mày muốn tao thả nó ra thì quỳ xuống đi, cả 3 tụi mày...k

-Jimin: bọn tôi tại sao phải nghe lời ông?

-Song Yoo Hyuk: nếu mày muốn nó chết...ông taấn mạnh con dao làm cổ Jung Kook ứa máu ra.-thì đừng có quỳ.

-Jung Kook: A...

-Taehyung: nếu tôi quỳ, ông phải bỏ con dao ra...

-Song Yoo Hyuk: được thôi.
Nghe câu trả lời từ ông ta, hắn siết chặt tay rồi quỳ xuống, HopeMin cũng nghiến răng quỳ xuống theo.

-Song Yoo Hyuk: haha...thật biết nghe lời...tụi bây, đánh chúng nó cho tao...
ông ta bật cười ha hả rồi ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Bọn thuộc hạ nghe lệnh liền nhào đến đánh đá cả 3 tới tấp.

-Jung Kook: k...không...dừng...lại đi...nhìn những người thân nhất của mình bị đánh cậu không kiềm được khóc nấc lên.

-Song Yoo Hyuk: hahaha...mày muốn dừng lại sao? Tụi bây, đánh mạnh lên cho tao. Cậu càng kêu dừng lại, ông ta càng ra lệnh đánh mạnh hơn.

-Jung Kook: tôi...bảo ông...dừng lại cơ mà...cậu thôi khóc, thay vào đó là vẻ mặt có phần hơi tức giận, sợi dây trói cậu tự động tuột ra.
"BỐP" ông ta chưa kịp định hình được thì bị cậu giơ cao chân đá 1 phát mạnh vào đâu bật ngửa ra sau, con dao trong tay ông ta cũng rơi xuống đất, cậu cuối người xuống nhặt nó lên rồi vứt 1 phát văng tít ra ngoài cửa kho. Sau đó cậu hầm hầm đi đến xử gọn bọn thuộc hạ trong tích tắc, nỗi đau đớn về những vết thương đối với cậu lúc này không còn cảm giác gì nữa. Lão ta cùng 3 người kia ngồi ngớ người nhìn cậu. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cả 3 người bọn hắn thấy Jung Kook cậu đánh người dã man như thế, đây là lần đầu tiên cả 3 chứng kiến cảnh 1 mình cậu xử gọn những tên lực lưỡng này, không ngớ người mớ là lạ. Xử xong cậu chạy đến chỗ cả 3 ngồi xuống.

-Jung Kook: 3 người không sao chứ?

-TaeHopeMin: k...không sao...

-Jung Kook: vậy thì may q...

"ĐOÀNG" chưa nói hết câu thì cậu bị lão ta bắn lén từ đằng sau.

-TaeHopeMin: KOOKIE/JUNG KOOK...

--Song Yoo Hyuk: hahahaha...

"ĐOÀNG" thêm 1 tiếng súng nữa phát ra, ông ta bị 1 trong số thuộc của Hoseok bắn chết ngay tại chỗ.
Hắn nâng cậu ngồi dậy, máu phía sau lưng cậu thấm đày tay hắn.

-Taehyung: b...bảo bối...tay hắn run lên, nước mắt bất giác rơi xuống, đây là lần đầu tiên hắn khóc, hắn khóc vì không thể bảo vệ được người hắn yêu.

-Jung Kook: Tae Tae...e...em...k...không...s...sao...đ... đừng...khóc...cậu đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy của hắn, nở 1 nụ cười rồi ngất đi.

-OA...KOOKIE...CẬU MAU TỈNH DẬY ĐI MÀ...ĐỪNG LÀM TỚ SỢ MÀ KOOKIE...hức...Jimin khóc òa lên khi Jung Kook ngất đi.

-Jung tổng, xe cấp cứu đến rồi ạ...1 trong số những người canh ngoài cửa bước vào nói.
Hắn nhanh chóng bế cậu chạy ra ngoài, đội y tá liền giúp để cậu lên băng can bên trong chiếc xe, gắn ống thở oxy rồi cầm máu cho cậu. Hắn trong bên trong xe cứu thương, Hopemin lái xe chạy theo sau.
Trong xe, hắn nắm chặt tay cậu, lo lắng không yên.
'bảo bối, xin em đừng xảy ra chuyện gì...'
Bệnh viện Seoul.
Xe cứu thương dừng trước cổng bệnh viện, dàn y tá bác sĩ đứng đợi từ trước nhanh chóng giúp đội ngũ y tá đẩy băng can vào bên trong, cả 3 người bọn hắn cũng nhanh chân chạy theo. Vào đến phòng cấp cứu, 1 y tá ngăn không cho hắn vào trong, hắn đành đi đến hàng ghế ngồi xuống, 2 tay siết chặt vào nhau.

-Taehyung...Kim Nam Joon từ xa chạy đến.

-Taehyung: huyng...huyng hãy cứu em ấy, đừng để em ấy xảy ra chuyện gì, em xin hyung...hắn nghe thấy tiếng anh trai mình liền đứng dậy nắm lấy vạt áo anh trai mình nói.

-Nam Joon: được rồi, em yên tâm huyng sẽ dốc hết sức cứu em dâu, ngồi đây đợi đi.

-Taehyung: nae...
Nói rồi Nam Joon đi nhanh vào bên trong phòng cấp cứu. Ngoài này yên tĩnh hẳn đi, chỉ nghe thấy tiếng nấc của Jimin, cậu tựa vào vai Hoseok khóc liên miên không dừng được.


-Hoseok: Minnie, đừng khóc nữa, Jung Kook chắc chắn sẽ không sao đâu, em khóc anh đau lòng lắm đấy...
Jimin gật gật đầu rồi cố gắng không khóc nữa nhưng vẫn còn tiếng nấc nho nhỏ, 1 lúc sau cậu ngủ thiếp đi trong lòng anh vì mệt.
1 tiếng, 2 tiếng rồi lại 3 tiếng, thời gian cứ trôi đi nhưng cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn không có dấu hiệu hé mở. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu không chớp mắt. Bỗng...
"Cạch" cửa phòng phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Kim Nam Joon từ trong đi ra mặt mày ướt đẫm mồ hôi, hắn nghe tiếng mở cửa lặp tức chạy lại.

-Taehyung: huyng, em ấy sao rồi?

-Nam Joon: viên đạn chỉ cách tim có 2cm, huyng đã lấy viên đạn ra, tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên chắc tầm chiều tối em ấy mới tỉnh lại. Anh mỉm cười từ tốn nói.

-Taehyung: nae, em cảm ơn huyng...rất nhiều. Nghe anh trai nói thế hắn liền thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay trong túi áo ra đưa cho anh- huyng lau đi.

-Nam Joon: cảm ơn nhóc. Cơ mà 3 đứa cũng nên đi xử lí mấy vết bầm trên mặt đi...

-TaeHope: nae...

-Nam Joon: không còn gì nữa thì huyng đi xử lí nốt công việc đây. Khi nào Jung Kook tỉnh thì kêu huyng.

-Taehyung: nae, cảm ơn huyng...

-Nam Joon: anh em 1 nhà, ơn nghĩa gì không biết, phòng hồi sức của em dâu có 2 giường lận, để Jimin ngủ ở đó cũng được, nhìn thằng bé có vẻ kiệt sức. Vậy nhé, đi đây.

-HopeTae: nae huyng...
Nói rồi Nam Joon rời đi, hắn chạy đến phòng hồi sức trước, Hoseok bế Jimin theo sau. Vào đến phòng anh nhẹ nhàng đặt Jimin xuống chiếc giường trống còn lại. Bên kia giường, hắn ngồi trên ghế, 1 tay nắm lấy bàn tay 1 tay vuốt nhẹ mái tóc cậu sang 1 bên.

-Taehyung: bảo bối, nhanh tỉnh lại nhé...
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Chiều.
Jimin ngủ 1 mạch cho đến khi cái bụng bắt đầu đánh trống thì mới dậy. Cậu chống 2 tay ngồi dậy, nhìn 1 vòng xung quang rồi dừng lại chỗ giường của Jung Kook, khi thấy Jung Kook cậu mới hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu leo xuống giường xỏ giày vào rồi đi đến bên giường Jung Kook.

-Jimin: Taehyung, Kookie thế nào rồi?

-Taehyung: phẫu thuật thành công rồi, bây giờ chỉ cần đợi em ấy tỉnh dậy nữa thôi.

-Jimin: may quá...

-ưm...Jimin vừa dứt câu thì mắt Jung Kook chuyển chuyển động và cậu chậm rãi mở mắt ra.

-Kookie...thấy cậu đã tỉnh TaeMin vui mừng kêu lên. Rồi hắn lấy điện thoại gọi cho Nam Joon.

-Taehyung: huyng, Kookie tỉnh rồi...

-[đợi chút, huyng đến liền...]

-Taehyung: nae...cuộc gọi kết thúc hắn đặt điện thoại sang 1 bên rồi cười tươi nắm lấy tay cậu.-Kookie, em thấy thế nào rồi?

-Jung Kook: em...không sao...giọng cậu khàn khàn mỉm cười trả lời hắn.

-oa...đồ ngốc này, cậu làm tớ sợ chết đi được...Jimin không kiềm được òa khóc lên.

-Min Min...sao lại khóc? Tớ không sao rồi mà...đừng khóc nữa...Jung Kook chầm chậm đưa tay lên lau nước mắt cho Jimin.

"Cạch" cánh cửa phòng bệnh mở ra, Nam Joon cùng Hoseok đi nhanh vào trong, Nam Joon đi đến bên giường kiểm tra 1 tí rồi mỉm cười gật gật đầu.

-Nam Joon: hiện tại thì đã ổn rồi, tạm thời đừng tiếp xúc với nước trong vài ngày, cũng đừng cử động nhiều, khoảng 3 tuần là em có thể xuất viện.


-Jung Kook: 3 tuần luôn sao ạ? Thế thì chán chết...cậu thở dài nói.

Nam Joon nghe xong bật cười không nói gì.

-Hoseok: 3 tuần là nhanh rồi đó...

-Jimin: tớ sẽ đến chơi với Kookie thường xuyên... 

-Jung Kook: hưm~

-Nam Joon: chuyện này tạm thời huyng sẽ không nói với pama, nếu họ hỏi thì cứ nói đang đi du lịch.

-TaeKook: nae...

"Cạch" cánh cửa đột nhiên mở ra, 1 chàng trai siêu cấp đẹp trai khoác áo blouse bước vào, chiều cao gần bằng Nam Joon.

-Joon...chàng trai đó gọi tên Nam Joon 1 cách thân mật, toàn bộ ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chàng trai đó.

-Nam Joon: Jin, tìm anh có chuyện gì sao? Anh cười tươi roi rói khi thấy chàng trai tên Jin đó.

-Jin: em nghe nói người nhà anh bị thương nên đến xem thử...là cậu nhóc này sao? Jin chỉ về phía Jung Koo hỏi.

-Nam Joon: uhm...em ấy là Jung Kook em dâu anh, bên phải là em trai anh – Taehyung, còn 2 đứa kia đứa lùn là Jimin, đứa cao là Hoseok. anh chỉ vào từng người giới thiệu.

-Taehyung: huyng, đây là...

-Nam Joon: đây là Seok Jin, người yêu của anh...

-OHHH...Nam Joon vừa dứt câu, 4 người bọn hắn đồng loạt ồ lên, Jin nhìn có chút ngại ngùng.

-Hoseok: 2 huyng quen nhau từ khi nào thế?

-Seok Jin: mới từ hôm thứ 3 thôi...

-Jung Kook: nói vậy thì 2 người chỉ mới quen nhau có 2 ngày thôi sao?

-Nam Joon: uhm...

-Jimin: thế ai tỏ tình ai vậy Seok Jin hyung?

-Seok Jin: tất nhiên là anh ta rồi. Anh ta theo huyng suốt mấy tháng liền luôn đó...

-OHHH...cả 4 1 lần nữa ồ lên khin nghe Seok Jin nói thế.

-Taehyung: pama biết chưa huyng?

-Nam Joon: chưa, huyng định cuối tuần này đưa em ấy về ra mắt...

-Seok Jin: hả?? Sao nhanh vậy? Em còn chưa sẵn sàng gì hết. Nghe Nam Joon nói Seok Jin liền kinh ngạc nói.

-Jimin: không sao đâu Jin huyng, gia đình 2 người này dễ lắm, họ sẽ chấp nhận ngay và luôn cho xem...

-Seok Jin: thật sao?

-TaeKookHopeMin: 100%...

-Seok Jin: hưm~nghe cả 4 nói thế cũng cảm thấy đỡ lo lắng phần nào, Nam Joon không nói gì chì mỉm cười nhìn người yêu mình.
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Nhà hàng The King.
-thư kí Na, mang các lẵng hoa đặt phía trước đi...

-vâng, chủ tịch...

-cậu Kang, cô Lee mang rượu với ly ra sắp xếp lên bàn đi.

-vâng thưa chủ tịch...

-cậu Han cẩn thận với tấm ảnh đấy...


-vâng ạ...
Bên trong nhà hàng náo nhiệt, người người đi qua đi lại, ai ai cũng bận rộn, baba Jeon cùng baba Kim mặc vest đen sang trọng đứng hướng dẫn cho các nhân viên của mình làm việc. Hôm nay là 1 ngày đặc biệt quan trọng, 1 ngày trọng đại của 2 nhà Kim-Jeon không gì khác chính là lễ thành hôn của quý tử 2 nhà-Kim Taehyung và Jeon Jung Kook. Buổi tiệc gần đến giờ bắt đầu nên tất cả mọi người đều phải tăng tốc độ làm việc lên để kịp thời gian.

Phòng cô dâu.

Bên trong phòng, Jung Kookie đang yên vị trên ghế để nhân viên trang điểm.

-Jeon thiếu, cậu thật sự rất đẹp cho nên không cần phải trang điểm nhiều tôi sẽ chỉ dánh 1 lớp kem nhẹ sau đó tô thêm tí son nữa là hoàn hảo.

-nae, cảm ơn cô...cậu nghe cô nhân viên nói thế thì ngại ngùng cười.

Thế là cô nhân viên tiến hành các bước như đã nói, rất nhanh liền hoàn thành xong, sau đó đưa cho cậu bộ vest trắng, cậu mỉm cười nhận lấy rồi đi vào trong phòng thay đồ. Thay xong cậu lại ghế ngồi tiếp để làm nốt đầu tóc nữa là xong,

"Cạch" cánh cửa phòng mở ra, Jimin, Baekhyun, Jin cùng 2 mama đi vào, ai cũng đứng hình 5s trước vẻ đẹp tuyệt trần của Jung Kook.

-Jimin: chà...bạn thân tôi sao mà xinh dữ vậy ta~

-Jung Kook: mọi người...

-Baekhyun: anh dâu, toẹt vời...cậu bé giơ 2 ngón cái ra cười tít mắt nói.

-Jung Kook: Baekkie...2 má cậu ửng hồng thẹn thùng nói.

-Jeon mama: quả nhiên cục cưng vẫn giống mami hơn baba, so~beautiful~

-Jung Kook: mama...đừng nói nữa, con ngại chết mất...

-hahahaha... cả căn phòng tràn ngập tràng trong những tiếng cười nói rộn rã.
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Lễ cưới chính thức bắt đầu, khách khứa đông cực kì, cả lễ đường ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên ắng khi MC bước lên.

-kính chào các vị khách quý, quan viên 2 họ, sau đây xin kính mời chú rể tiến vào lễ đường...MC vừa dứt câu, cả lễ đường đồng loạt vỗ tay, cánh cửa mở ra, chú rể siêu cấp soái ca bước vào, trên môi nở 1 nụ cười.

-và tiếp theo, chúng ta cùng chào đón cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay...

Cánh cửa 1 lần nữa mở ra, cô dâu xinh đẹp tựa tiên tử khoác tay baba mình đi vào, các khách khứa ai cũng trầm trồ trước vẻ đẹp của cậu. Jeon baba dẫn cậu đến chỗ hắn, rồi mỉm cười trao tay cậu cho hắn.

-con rể Kim, Kookie nhà ta giao cho con. Hãy chắc chắn rằng con phải mang lại thật nhiều hạnh phúc cho thằng bé. Nếu có chuyện gì, ta sẽ lấy lại thằng bé, con hiểu chứ?

-vâng thưa ba vợ, con chắc chắn sẽ biến em ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian này...

-tốt lắm...nói rồi Jeon baba trở về vị trí ngồi của mình, TaeKook nắm tay nhau xoay người về phía cha xứ.

Kể từ đó 2 người chính thức về chung 1 nhà, khép đôi mi chung 1 chiếc giường, đôi khi mơ cùng 1 giấc, thức giấc chung 1 giờ ~ là lá la~

Đảo Jeju.

Đây chính là địa điểm mà cả 2 chọn làm địa điểm đi tuần trăng mật. Buổi chiều mát mẻ, cả 2 nắm tay nhau cùng ra biển ngắm mặt trời lặn, cậu tựa vào vai hắn cười 1 nụ cười hạnh phúc, tay cả 2 vẫn đan xen vào nhau, người đẹp cảnh cũng đẹp, mọi thứ trở nên quá hoàn mỹ.

-thích thật...

-bảo bối, cảm ơn em vì đã đến bên anh, cảm ơn em vì đã cho anh viết cảm giác yêu là như thế nào, cảm ơn em...vì tất cả. Anh yêu em, vợ nhỏ của anh.

-em cũng vậy, chồng bự của em...

-bảo bối...

-hửm?

-hay là...chúng ta sinh vài nhóc cho vui hà vui cửa đi...

-cái gì? Không...bỏ em xuống, Kim Taehyung...

-muộn rồi bà xã...

-YAHH...KIM TAEHYUNGG...
🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚🔚
THE END.
thế là bộ fic đã đi đến hồi kết. Mấy chế chơi lễ vui hem? Ta đây đang vùi đầu vào đống đề cương để chuẩn bị thi. Chúc những ai chuẩn bị thi sẽ thật thành công, đạt được kết quả mà mọi người mong đợi. Và cũng xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ fic của ta. Thank you very much~see you again...annhong~~🤗🤗


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận