Quỳnh Châu Toái Viên

Triệu Hi nhịn không được mà nhìn về phía Bồ Hâm, người này trên bạch bào còn thêu hoa văn rả rích rất nhiều, xem ra chỉ hai mươi tuổi, cho dù là ai cũng không thể nghĩ ra, một người trẻ tuổi như vậy có thể làm chủ được Vân Tụ sơn trang! không đúng, Úy Oản mới vừa rồi gọi hắn là sư huynh, chẳng lẽ người này còn lớn hơn Uý Oản sao? Nhịn không được lại nhìn về phía Uý Oản, người này trong giang hồ cũng từng được đồn đại, tư thế tuyệt mỹ, bộ mặt tuấn lệ, nhìn thế nào cũng chỉ vừa hai mươi! Hay là người ở Vân Tụ không giống những kẻ khác, phong thái như vậy thì phàm nhân làm sao có thể có đây!

Úy Oản mắt nhìn vẻ mặt có chút không tin của Triệu Hi, nhẹ nhàng cười, mở miệng nói: “Triệu đại nhân công phu thật tốt!”

Triệu Hi chắp tay nói: “Thái Phó chê cười, không biết Thái Phó có hái được Vạn Nhuỵ Hoa kia không?”

Úy Oản mỉm cười lấy từ trong ngực ra, mọi người chỉ thấy hai mắt toả sáng nhìn trong tay Uý Oản là một đoá như ngọc tiểu hoa, ánh sáng thật sự trong suốt, từng cánh hoa trùng trùng điệp điệp, dưới ánh trăng bàn tay Uý Oản như mềm nhẹ dịu dàng. Thái tử trừng mắt càng lúc càng lớn, kinh hỉ kêu lên: “Lão sư, đây là Vạn Nhuỵ Hoa sao?”

Úy Oản gật gật đầu: “Không sai. Hoa này hạt giống gieo xuống, sau trăm năm mới nảy mầm rồi một ngàn năm trường diệp, Vạn Niên Thành Hoa, ngoài Long Cốc Sơn thì không còn chỗ nào có thể sinh trưởng!”

Triệu Hi thở dài: “Không thể tưởng được thế gian lại có kỳ vật này!” Úy Oản cười cười: “Thế gian kỳ vật đều có, đông như kiến cỏ, chỉ là phàm nhân chúng ta không có duyên để thấy được đó thôi.” Triệu Hi lại đột nhiên nhớ đến Bích Linh Châu có thể khiến nam tử cải biến thể chất, như có suy nghĩ gì gật gật đầu.

Chợt nghe ngoài đình truyền tới tiếng bước chân vội vàng, người ngẩng đầu vừa nhìn thì thấy Tô Bình đang chạy đến.

Triệu Hi đề khí nhảy ra ngoài đình, hỏi: “Bình, ngươi tới làm gì?” Tô Bình bất chấp hành lễ, một phen kéo lấy ống tay áo Triệu Hi: “Mau trở về, công tử tìm ngươi!”

Triệu Hi hoảng sợ, cước bộ nhanh như bay: “Thân thể hắn không khoẻ chỗ nào sao?” Tô Bình nhíu mày: “Công tử dường như đang lo lắng ngươi cùng tên họ Vân kia sẽ tranh chấp.” Triệu hi ngẩn người, thở dài: “Thì ra là hắn không yên lòng.” Người đã tới trong viện, đẩy cửa vén rèm bước vào trong.

Thu Tử Ngộ nhắm mắt lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thập phần mệt mỏi, chợt nghe được ngoài cửa có động tĩnh thì mới chậm rãi mở mắt, nhìn Triệu Hi đi đến bên giường, cúi đầu hô: “Triệu Hi…”

Triệu Hi thương tiếc vuốt ve tóc mai của hắn, thanh âm phóng ra cũng nhẹ nhàng vô cùng: “Sao lại không nghỉ ngơi?”

Thu Tử Ngộ cười cười, trong mắt lại mang vài phần lo âu, dường như không có sức lực để nói, giọng cũng mềm mại: “Ngươi cùng vân tướng quân…”

Triệu Hi thấy hắn cố hết sức liền cắt lời: “Ngươi yên tâm, không có việc gì, hắn đã trở về. Tử ngộ, không cần lo lắng, cứ an tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, việc này ta sẽ xử lý, nhất định sẽ không khiến ngươi khó xử!”

Thu Tử Ngộ cúi đầu thở dài: “Mong rằng y có thể hiểu rõ, từ nay về sau sống thật tốt! Chỉ tiếc cho vân phu nhân…”


Lời còn chưa dứt, cửa truyền đến tiếng leng keng thanh thuý từ bức rềm, thái tử niên khinh thanh âm trong trẻo truyền vào: “Ngươi thật tốt bụng! Nữ nhân đó tàn độc như vậy thì chết là đáng, phiền lòng vì nàng làm gì?”‘

Vừa nói, trong phòng xuất hiện ba người, hai người áo trắng kia nhìn tựa tiên, một người thì cười hì hì, ý xấu ẩn trong ánh mắt nhìn tới lui trên người Tử Ngộ.

Thu Tử Ngộ cùng Triệu Hi liếc nhau một cái, nhẹ giọng kêu: “Điện hạ!” Thái tử vài bước nhảy đến trước giường, vui vẻ ra mặt: “Tử ngộ, lão sư đã tìm được Vạn Nhuỵ Hoa, có thể giải độc cho ngươi được rồi đó!”

Thu Tử Ngộ ánh mắt chậm rãi chuyển động, trong phòng hai gã Bạch y nhân, một người phong thái phi phàm, vẻ mặt kiêu căng, nhìn liền biến là thượng nhân, còn một người ôn hoà tuấn tú, phảng phất như tiên gia nhưng vẻ mặt thì quen quen đến vài phần, nhưng lại không thể nhớ rốt cục đã gặp ở đâu, sau đó hắn quay qua nhìn Triệu Hi một cái.

Triệu Hi rõ ý của hắn, giới thiệu nói: “Ngươi sợ là nhớ không được, này chính là Uý Thái Phó đại nhân của đương triều thái tử, ngày ấy chính nhờ Uý đại nhân đã tìm ra ngươi còn đem ngươi cứu ra, bên cạnh là Bồ đại hiệp, sư huynh của Uý Thái Phó, ngươi có biết Vân Tụ sơn trang không?”

Tử ngộ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, chậm rãi gật gật đầu, Triệu Hi tiếp tục nói: “Bồ đại hiệp cùng úy Thái Phó đều là người của Vân Tụ sơn trang, Bồ đại hiệp chính là trang chủ!”

Tử ngộ chậm chậm quay đầu lại, ngữ khí khách khí hữu lễ: “Bồ trang chủ, úy Thái Phó, tại hạ thất lễ!”

Bồ Hâm khẽ gật đầu xem như tiếp nhận. Uý Oản đi tới nhìn sắc mặt của hắn rồi nắm một tay lên bắt mạch, cau mày nói: “Gần đây ngươi có tâm sự không thể nói được sao? Cảm xuống lên xuống chênh lệch rất nhiều khiến cho tính khí suy giảm!”

Triệu Hi trong lòng chợt nảy, nhịn không được nhìn về phía Tử Ngộ, tử ngộ mỉm cười: “Thái Phó y thuật cao minh, tử ngộ thập phần bội phục!” Lời này tuy rằng thừa nhận mình quả thật có tâm sự nhưng lại rất khéo kéo che dấu lý do vì sao.

Úy Oản mắt chăm chú nhìn Tử Ngộ, trong ánh mắt có thay đổi nhưng chỉ trong một lát lại nói: “Căn do sinh lòng, cũng sinh cũng diệt, Thu công tử, ta khuyên ngươi dù bất cứ chuyện gì cũng hãy nói ra, đừng để trong lòng tơ tình khó dứt.” Gã quay đầu lại nhìn Triệu Hi: “Ngươi nhìn người trước mắt đi, có lẽ vẫn không đủ nhưng chân tình của ngươi là thật sự. Nhân sinh trên đời, quý nhất là klẻ tri kỷ, Thu công tử mặc dù gặp nhấp nhô, lại có thể tuyệt xử phùng sanh, có được một người tốt thì tại sao phải phiền chính mình, buồn bực không vui rồi đả thương bản thân. Huống chi…” Uý Oản nhìn tiểu anh nhi bên cạnh Tử Ngộ: “Ngươi còn có một đứa nhỏ đáng yêu như thế, nên nhớ, người vui thì nhà vui, gia vui mới có thể mọi sự câu vui. Đứa nhỏ này, ngươi có thể vứt bỏ được không?”

Thu Tử Ngộ ánh mắt chuyển hướng nhin Triệu Hi, thấy Triệu Hi ánh mắt ôn hoà nhìn mình thì tron glòng cực kỳ cảm động: Trong lao ngục thì yêu thương chiếu cố, bệnh nặng được chở che sủng ái…Người thường nói, liền là vợ chồng thì lúc đại nạn có đến cũng tự bay đi, người này đã hy sinh cho mình nhiều nhất, thời gian chật vật lúc nào cũng kề bên, bất ly bất khí, tuy rằng từng có lừa dối nhưng dù sao cũng yêu mình thật lòng. Hiện tại…đứa nhỏ này ngủ say xưa bên cạnh, Uý Thái Phó đã nói đúng, vì đứa nhỏ, có chuyện gì mà không thể bỏ xuống cơ chứ? Người cũng đã chết rồi, người sống còn tại thế thì giãy dụa cầu sinh, chính mình sao lại vì người chết mà gây sức ép cho người sống được? Trước mắt, trân trọng người bên cạnh, so với tất cả vẫn là quan trọng hơn.

Ánh mắt của hắn dần dần nhu tình như nước, ấm áp như xuân, lẳng lặng chăm chú nhìn Triệu Hi, chậm rãi hủy diệt những bất an lo lắng: Không cần lo nữa,ngươi đối đãi với ta như thế, Thu Tử Ngộ không phải người vô tình, từ nay về sau từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi lần nữa!

Úy Oản nắn lấy cổ tay của hắn, cảm giác mạch đập kia dần dần vững vàng, không khỏi thở dài: cuối cùng cũng nghĩ thông suốt! Ôn hoà nhã nhặn mới có thể vụ lợi giải độc.

Triệu Hi nhìn thấy ánh mắt Thu Tử Ngộ, chợt thấy trong mắt nóng lên, khó khăn lắm mới giấu nghẹn vào trong được, trong giây phút này, chính mình đã rõ ràng tâm ý của Tử Ngộ, thì ra hai tâm hồn cùng vui vẻ cảm giác lại hạnh phúc như thế. Hắn nhịn không được mà đưa tay để lên khuôn mặt của Tử Ngộ, nhẹ giọng nói: “Mệt chưa? Úy Thái Phó đã tìm được Vạn Nhuỵ Hoa cũng đã có thể giải độc cho ngươi rồi. Tử Ngộ, Triệu Hi đời này kiếp này vĩnh viễn sẽ không phụ ngươi, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốy, chúng ta phải cùng nhau nuôi nấng Vô Cữu, đem nó trở thành một người tài giỏi!”


Thu Tử Ngộ trong mắt lệ như chực trào, im lặng một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Hi…” Triệu Hi mừng rỡ: Khi Tử Ngộ mất trí nhớ lúc nào cũng gọi hắn là Triệu đại ca, tuy rằng thân thiết nhưng đó là yêu cầu Tử Ngộ xưng hô như vậy, hoàn toàn không phải chủ động. Nhưng lúc này, một tiếng thân mật đơn độc mà hô lên, chỉ cảm thấy ánh nến trong phòng càng sáng thêm vài phân, vui mừng khôn xiếc.

Tô Bình đứng ở một bên, nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nhẹ nhàng khi hỉ: Đại nhân cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện, Thu công tử… Đại nhân, ngươi sau này nhất định phải hảo hảo chờ đợi công tử, đừng khiến cho tâm hắn phiền não nữa! Yên lặng thở dài.

Uý Oản nhìn hai người đầu giường ánh mắt giao nhau liền hiểu ý cười cười, liếc thái tử đứng một bên nhìn thấy y trừng to mắt nhìn, trên mặt có ngạc nhiên nhưng không có vẻ không hài lòng, không khỏi nhíu mày: Y rốt cục đang nghĩ gì vậy? Thấy người trong lòng lưỡng tình tương duyệt, lại không vui sao? Chẳng lẽ… Là ta nghĩ lầm rồi sao?

Đầu giường tiểu anh nhi hơi hơi vặn vẹo, tay nhỏ bé vung lên, miệng phát ra tiếng “Ưhm ưhm”, Tử Ngộ đẩy Triệu Hi ra, Triệu Hi hồi phục tinh thần ôm lấy nhi tử, đưa thay sờ sờ: “Ôi, đi tiểu.” Giải quyết tiểu chăn bông, cởi khố tử và tả đã trở nên ẩm ước, sau đó cầm quần tã sạch sẽ đầu giường rồi mặc vào cho nhi tử.

Một mực yên lặng cho đến khi Bồ Hâm “A” Một tiếng sau đó đi đến trước giường, gã sờ sờ cái đầu nhỏ nhỏ của Vô Cữu, trong mắt đột nhiên xẹt qua một nét vui mừng.

Úy Oản quan sát từng chút rồi cũng hiểu rõ ý tử của sư huynh: “Sư huynh, có phải đã cảm thấy được căn cốt?”

Bồ Hâm trầm ngâm nói: “Căn cốt này so với người khác rất không giống nhau, cốt chất thanh kỳ phiêu dật, nếu tu tập phái võ học của ta nhất đinh là nhân tài.”

Úy Oản cười khẽ: “Không sai, ngày ấy ta ôm chặt nó vì bắt được cốt mạch so với ngời khác không giống nhau, nhưng mấy ngày qua thì quên nói cho ngươi mất, nhưng không ngờ giữa đường gặp được ngươi sau đó mới dứt khoát mang ngươi đến đây, cho ngươi nhìn một cái!”

Bồ Hâm gật gật đầu, chuyển hướng Triệu Hi: “Triệu đại nhân, lệnh công tử cốt mạch phi phàm, nếu để nó tu luyện võ công nhất định là thiên chất trời sinh. Không biết Triệu đại nhân có thể đồng ý nhường lệnh công tử cho môn phái, làm đệ tử Bồ Hâm được không?”

Triệu Hi giật mình sau đó nhìn Thu Tử Ngộ một cái, hai người trong mắt đồng thời lộ ra ý mừng, tử ngộ khẽ gật đầu, Triệu Hi chắp tay: “Khuyển tử được Bồ trang chủ coi trọng thì thật sự rất may mắn, sao có thể từ chối được?”

Bồ hâm khuôn mặt vốn dĩ băng lạnh nhưng lúc này mới lộ ra mỉm cười: “Như thế rất tốt, đợi khi nó ba tuổi ta sẽ đến đón nó vào trang học nghệ.” Nghĩ nghĩ một chút sau đó từ tron glòng lấy ra một bình ngọc: “Đây là Quỳnh Chi Lộ trăm năm, các ngươi nhớ cho kỹ, mỗi ngày cho hắn ăn một viên, có thể uống với nước!” Triệu Hi biết trong bình kia hẳn là bảo vật của Vân Tụ sơn trang nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, vội vnàg nói cảm tạ rồi đưa hai tay nhận lấy, bỏ vào trong túi áo.

Uý Oản yên lặng nhìn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vân tụ sơn trang chọn đồ quá mức nghiêm, nhất là trang chủ. Nếu là tìm được kỳ tài, liền chỉ có thể thu làm đệ tử, đem lên dốc núi Tươngư Thụ; Nếu không tìm được sẽ không thu đồ đệ, từ môn hạ đệ tử chọn ra người kế vị. Tiểu bảo bảo a, ngày sau, ngươi cần phải hảo hảo tu luyện, không được cô phụ sư huynh của ta một phen kỳ vọng a!” Cuối cùng một câu đó chính là nói với tiểu anh nhi đang gào khóc kia.

Bồ Hâm nhìn Uý Oản chậm thở dài: “Nếu là ta chưa từng tìm được lương tài, vị trí trang chủ này sẽ truyền cho ngươi…” Úy Oản cắt đứt lời của hắn, ngẩng đầu nhìn thái tử một bên, thanh âm kiên định: “Ta sẽ không tiếp nhận nó, sư huynh, ngươi hãy hiểu cho ta!” Bồ hâm không nói.


Triệu Hi sau khi đã thay tả cho đứa nhỏ sạch sẽ mới dùng một tiểu chăn bông bao lại, đặt bên người Tử Ngộ, còn hắn cúi đầu nhìn xem, tiểu Vô Cữu trên mặt nụ cười ngọt ngào như mật, lông mi thật dài khẽ run lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi hơi hé mở thỉnh thoảng còn ‘ba ba’ mấy tiếng, không khỏi khiến người khác dở khóc dở cười: Rốt cục đã nằm mơ ăn phải cái gì sao?

Úy Oản đứng dậy, từ trong lòng lấy ra Vạn Nhuỵ Hoa, nhất thời trong phòng sáng như ban ngày. Triệu Hi vui vẻ nói: “Cái này là giải độc sao?” Úy Oản gật đầu: “Cửu Kính Thảo chi độc ở trong cơ thể hắn chung quy không nên để quá lâu, hơn nữa thân thể đã suy yếu thì sớm phải giải độc, cũng may mà hắn đã hảo hảo điều dưỡng. Phiền ngươi xốc chăn lên rồi lui sang một bên đi!”

Triệu Hi vội vàng xốc chăn Thu Tử Ngộ sau đó né đi, Uý Oản đột nhiên xiết chặt bàn tay, Hoa Nhị tản ta, chân khí bạo xuất, vạn cánh hoa nhụy di động trên không trung, kim quang lóe sáng, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng chói kì lạ, vạn cánh hoa kia lả lướt chậm rãi rơi trên người Tử Ngộ, trong lúc mọi người còn kinh ngạc thì đoá hoa giống như có sinh khí, từ từ mà thấm vào thân thể Thu Tử Ngộ, toàn thân hắn bỗng chốc loé sáng, chỉ lát sau đã toàn bộ thấm vào, hào quang cũng dần dần tiêu tán.

Triệu Hi vui không tả siết, đang muốn nói chuyện, lại nghe Thu Tử Ngộ kêu lên một tiếng đau đớn, một luồng tơ máu tràn xuống môi dưới, Triệu Hi nhất thời hoảng sợ liền chạy qua ôm lấy hắn: “Tử Ngộ, ngươi sao vậy?”

Thu Tử Ngộ chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như đang bị một thứ gì đó đâm xuyên qua, ngược đau đớn mãnh liệt, từ trong bụng khí huyết xông thẳng lên, nhịn không được hắn liền hé miệng phun ra một búng máu, trước mắt bỗng chốc tối đen như mực, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Triệu Hi vẻ mặt hoảng sợ, một tay ôm lấy Tử Ngộ run giọng hô: “Tử Ngộ, Tử Ngộ…” Đôi mắt thất thố nhìn về phía Uý Oản.

Uý Oản cúi người xem đống máu Thu Tử Ngộ vừa phun ra, đột nhiên mỉm cười: “Cửu Kính Thảo độc dịch quả nhiên không giống bình thường, có thể từ bên trong cơ thể người tạo thành huyết độc, Vạn Nhuỵ Hoa cũng kì diệu vô cùng, chỉ chốc lát đã nôn hết mấy chất đó ra.”

Bồ Hâm nhăn mày: “Xem bộ dáng của hắn dường như từ trước cơ thể đã có kịch độc, Cửu Kính Thảo độc mặc dù rõ ràng là quá mãnh liệt, bên trong còn có độc tố.” Úy Oản nâng người lên, nhìn thấy Triệu Hi vẻ mặt kinh hãi liền trấn an: “Đừng lo lắng, chỉ là độc tố, phun ra là tốt rồi.”

Triệu Hi ôm Thu Tử Ngộ nửa tinh nửa ngờ: “Đã nôn ra thì sao bộ dáng hắn lại thành ra như thế này?”

Uý Oản hai tay chụp lại, một loại kim châm từ trong áo rơi xuống lòng bàn tay, ý bảo Trriệu Hi đem Tử Ngộ nằm ngang lại, giải thích nói: “Đó là bởi vì Cửu Kính Thảo bài xuất chất độc của Không Tước mật, không sao cả, chờ ta dùng kim châm thay hắn bài xuất mấy thứ đó ra là xong.” Hai tay lay nhẹ, bóng trắng tần thiểm, kim châm phút chốc đã chắm vào mấy đại huyệt trên thân thể Tử Ngộ.

Uý Oản hai tay linh hoạt, ngăn tâm khẩu của Tử Ngộ sau đó mới lặng lẽ vận huyền công, bất quá chỉ sau một lát, từ chỗ kim châm máu đen đã chậm rãi tràn ra ngoài, thoáng chốc chảy khắp toàn thân, Tử Ngộ cúi đầu mê man bất tỉnh bỗng rên rỉ, thân thể đột nhiên chấn động, phun ra một ngụm máu đen thật lớn sau đó sắc mặt mới dần trở nên hồng nhuận một chút.

Ước chừng qua một nén hương máu đen tràn ra từ trong miệng Tử Ngộ mới dần dần chuyển hồng, úy Oản mỉm cười, đề khí thu chưởng, cực kì nhanh chóng thu lại kim châm, thở dài: “Tốt rồi!” Sắc mặt trong nháy mắt có chút tái nhợt.

Bồ Hâm liếc nhìn Uý Oản một cái, cau mày nói: “Ngươi tại sao lại dùng thứ phương pháp phế thần như vậy, thật hao tổn nguyên khí.” Nâng tay để ở ngực hắn, chân khí phân tán khắp mơi, trên đỉnh đầu Uý Oản dần dần xuất ra một tầng sương trắng sau đó sắc mặt mới dần hồng hào trở lại. Thái tử sớm đã đứng bên cạnh Uý Oản, y cầm tay của hắn, nhẹ giọng hô: “Lão sư.” Ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Bồ Hâm thu tay về, nhìn thái tử lại giống như đang nhìn đồ đệ của mình, trong mắt lướt qua một vẻ minh bạch. Uý Oản vỗ nhẹ sau lưng thái tử: “Không sao!”

Triệu Hi cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch vết máu đen trên khoé môi Tử Ngộ, mắt thấy Thu Tử Ngộ hơi hơi động đậy sau đó chậm rãi mở hai mắt, vội hỏi: “Ngươi cảm thấy sao rồi?” Thu Tử Ngộ nhẹ nhàng cười, gật gật đầu: “Không cần lo lắng, ta rất khỏe! Đa tạ úy Thái Phó cứu giúp!” Cuối cùng một câu cũng đối Uý Oản mà nói.

Triệu Hi chậm rãi thở dài, xoay người khấu đầu với Uý Oản thật lâu: “Đa tạ Thái Phó!” Úy Oản cười đến ôn hòa: “Không cần khách khí! Độc của hắn mặt dù đã được giải quyết nhưng thương thế trước kia cũng rất nặng, cần phải điều dưỡng cho thật tốt mới có thể sống lâu!” Triệu Hi vội vàng gật đầu: “Tại hạ hiểu, đa tạ Thái Phó bày vẻ.”


Úy Oản quay đầu hướng thái tử cười nói: “Ngươi có trở về cũng hay không?” Thái Tử nhìn Thu Tử Ngộ nằm một bên sau đó nhìn Triệu Hi rồi mới rũ đầu xuống, có điểm không nhanh nhẹn: “Hồi cung!”

Úy Oản ánh mắt phút chốc tối sầm lại rồi mau chóng khôi phục như thường lệ, quay người hướng Bồ Hâm nói: “Sư huynh cũng cùng ta vào cung đi!” Bồ Hâm nói sau cũng được, gã dặn dò Triệu Hi mỗi ngày phải cho Vô Cữu phao táo rồi mới cùng hai người kia cáo từ hồi cung.

Triệu Hi đi theo đưa tiễn quý nhân sau đó mới trở về phòng, nhìn thấy Thu Tử Ngộ ngồi ở trên giường, Hoạ Phiến hầu một bên, vẻ mặt vô cùng vui mừng hẳn là đã biết độc tính trong cơ thể kia đã được giải hết, vui không tả siết. Nhưng Tô Bình lại không thấy bóng dáng đâu, nhịn không được hỏi: “Bình đâu? Hắn đi đâu rồi? Sao ngươi không lo nghỉ ngơi hả?’

Thu Tử Ngộ cười cười: “Ngươi nhìn bộ dáng này của ta thì phải nghỉ ngơi như thế nào? Tô quản gia đi phân phó phòng bến đem nước ấm cho ta tắm rửa rồi.”

Triệu Hi bây giờ mới để ý, y phục của hắn tất cả đều dính máu đen, trên cổ còn sót lại vài vết máu cho đến hai tay cũng không mấy sạch sẽ khiến Triệu Hi thương tiếc không thôi: “Ngươi chịu khổ rồi, đừng lộn xộn, để ta giúp ngươi tắm nha.”

Khuôn mặt trắng nõn của Thu Tử Ngộ bỗng nhiên ửng đỏ, khoé mắt nhìn về phía Hoạ Phiến, nàng liền cười trộm: “Thiếu gia, ngươi không cần ngượng ngùng, ta đây tự đi ra là được chứ gì!” Nói xong, nàng che miệng cười cười đi khỏi, Tử Ngộ nhất thời đỏ mặt tới bên tai.

Rèm cửa lay động, đã thấy Tô Bình dẫn người hầu bưng hai chậu nước ấm đi đến, Triệu Hi phân phó: “Các ngươi ra ngoài cả đi!” Bình nhẹ nhàng cười, mang theo hạ nhân đồng loạt đi ra, còn tỉ mỉ khoá cửa phòng lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tử Ngộ cẩn thận đem đứa nhỏ đang ngủ ngon đặt vào giữa chiếc giường, Triệu Hi đến gần hắn thay hắn cởi y phục đầy máu đen trên người ra, vắt khăn cẩn thận chà rửa, Tử Ngộ có chút thẹn thùng liền nghiêng đầu sang một bên.

Chỉ chốc lát lau chùi đến gần bụng miệng vết thương, vết thương kia dường như đã kết sạo, vết sẹo đỏ rực sưng phồng lên. Triệu Hi cảm thấy một sự ngại ngùng bỗng nhiên nổi lên, nhịn không được nâng tay khẽ vuốt, Tử Ngộ nhìn vào ánh mắt của người đối diện, cười nói: “Lạnh chết đi được! Ngươi nghĩ ta không thể lộn xộn sao?”

Triệu Hi ngẩng đầu cười, cẩn thận lau qua miệng vết thương, tẩy sạch thân thể, thay hắn thay quần áo sạch sau đó mới dùng chăn bông bao lại thân thể hắn, ôm người trong lòng đến một chiếc ghế, rồi lại ôm đứa nhỏ trên giường, thay chăn đệm sạch sẽ rồi mới đem đứa nhỏ đặt vào bên trong, vừa định ôm Tử Ngộ trở lại, bỗng nhiên hắn lên tiếng cười nhẹ: “Ta muốn tắm một chút, mà ngươi cũng thật sơ ý, quên rửa tay cho ta.”

Triệu Hi vắt khăn đi đến, Tử Ngộ lại nói: “Đem chậu lại đâu, ta muốn tự mình làm!” Triệu Hi hì hì bưng chậu nước đi tới: “Sao vậy, muốn nghịch nước hả?” Thu Tử Ngộ cúi đầu thở dài: “Mấy năm nay, ta luôn luôn sinh bệnh rồi lại bị thương, làm liên luỵ đến ngươi!” Triệu Hi ánh mắt trừng lên: “Nói cái gì vậy? Ngươi là con con dâu của phụ thân ta, ta sao lại không chăm sóc ngươi cho được?”

Thu Tử Ngộ miết mắt nhìn Triệu Hi, trên mặt lại bắt đầu đỏ lên, để hắn bưng chậu nước tới cho mình rửa tay, Triệu Hi nhìn bàn tay mềm mại nhiễm máu bỗng chốc lộ ra vốn trắng nõn như cũ, mặt nước lướt qua lòng bàn tau nhu nhuận, bọt nước tung toé, trong lòng đột nhiên khẽ động, nhẹ nhàng nói: “Bàn tay trong chậu rẽ sóng nước, quỳnh châu vỡ vụn lại vẹn nguyên. Tử Ngộ, ngươi cũng giống như thuỷ châu vậy, mặc dù đã vỡ nát nhưng cũng có thể hoá ra vô vàn mỹ mãn tràn ngập sức sống, tinh khôi như hạt nước không ngừng nảy sinh.”

(thuỷ châu: Nước)

Thu Tử Ngộ mỉm cười rung động, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hi liền bắt gặp một ánh mắt nhu tình như nước, tình ý sâu đậm chân thành cứ như vậy mà chăm chú dõi theo, đột nhiên một sự cảm động dị thường dâng trào: Nhân sinh này có thể tìm ra được một người tri kỷ, cũng đã quá đủ rồi!

——————-

~[Hoàn]~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận