Quỷ Y Ngốc Hậu

Hiền phi Diệp Ngọc Vân là nghĩa nữ của Thái Phó đương triều, nhan sắc không hề thua kém Dạ Tố Tuyết lại còn nhã nhặn đoan trang. Cả hai người đều là mỹ nhân nổi danh của thành Yên Kinh, cho nên hai đóa hoa xinh đẹp này cùng tiến cung, lập tức được thánh thượng sủng ái, rất nhanh chóng được tấn phong làm Đức Phi và Hiền phi.
Tuy rằng Dạ Tố Tuyết là cháu gái ruột của Thái Hậu nhưng không biết vì sao Thái hậu đối với Diệp Ngọc Vân lại vô cùng yêu thương. Vì vậy ngoại trừ Dạ Tố Tuyết thì Diệp Ngọc Vân cũng là người có khả năng thay thế vị trí của ngốc hậu.

Váy dài màu xanh nhạt, trên cổ tay thêu những hoa mẫu đơn rực rỡ, dưới làn váy điểm thêm chút hoa văn. Theo từng bước chân nhẹ nhàng, lại toát lên vẻ phóng khoáng tao nhã không gì tả nổi. Một đôi mắt đen huyền mang theo thần thái mê hồn, vừa tiến vào trong, không khí liền thoang thoảng một mùi hương thanh nhã.

Bên trong điện, Lã chiêu nghi dẫn đầu các phi tần cùng đứng lên hành lễ, “Tham kiến Hiền phi nương nương”.

“Các muội muội không cần đa lễ, đều đứng lên cả đi.” Diệp Ngọc Vân ôn nhu nói, ngay cả thanh âm cũng hết sức động lòng người.

“Tạ Hiền phi nương nương”.

Lã Ánh Hàn cùng với mọi người đứng qua một bên, vì hậu cung cũng có cung quy nghiêm ngặt. Hiền phi còn đang đứng, tất nhiên các nàng không được phép ngồi.

Diệp Ngọc Vân không hề nhìn đến đám phi tần bên cạnh, mà đem tầm mắt hướng về phía Dạ Tố Tuyết. Con ngươi chợt chuyển động, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng khôn xiết, “Tỷ tỷ vẫn chưa khỏe sao? Đám ngự y này đang làm gì vậy?”

Sắc mặt Dạ Tố Tuyết âm u nhưng khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: “Đa tạ muội muội quan tâm. Vốn chỉ là cảm lạnh một chút, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt sẽ không sao, muội muội mau ngồi xuống đi.”


Dạ Tố Tuyết vừa dứt lời, tỳ nữ thân tín của nàng là Nguyệt Mai lập tức mang ghế dựa đến, cung kính nói, “Hiền phi nương nương, mời ngồi.”

“Ừ.” Diệp Ngọc Vân khẽ gật đầu một cái, tao nhã ngồi xuống, quay đầu lại nhìn những người đang đứng phía sau, cười nói: “Các muội muội cũng ngồi xuống đi, không cần phải xa lạ như vậy”.

“Dạ, Hiền phi nương nương”.

Lã Ánh Hàn cung kính ngồi xuống. Lúc này, những phi tần mà Diệp Ngọc Vân mang đến cũng đi tới vấn an Dạ Tố Tuyết.

“Thần thiếp và các tỷ muội xin thỉnh an Đức phi nương nương.”

Nữ tử nói chuyện là người ở Tiêu Phòng cung của Hiền phi – Chiêu viện Liễu Băng Liên, nàng ta là thiên kim của Phủ Doãn Yên Kinh.

Có câu không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, tất nhiên Dạ Tố Tuyết hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa Liễu Băng Liên cũng là cấp bậc nhị phẩm - Chiêu viện, cho nên nàng liền tươi cười, phất tay: “Các muội muội, mau ngồi xuống đi”.

“Tạ nương nương.”


Liễu Băng Liên cùng những người khác nhanh chóng ngồi xuống. Bên trong cung điện rộng lớn, muôn hồng nghìn tía, quần phương tề tụ đông đủ, trong không gian tràn ngập hương khí say đắm lòng người.

Lúc này Đức phi và Hiền phi bỗng nhiên im lặng nên những người khác cũng không dám mở lời, chỉ trầm mặc ngồi đó. Cuối cùng Hiền phi lên tiếng đánh vỡ yên lặng, nàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Dạ Tố Tuyết, nhẹ nhàng hỏi: “Tỷ tỷ, ngốc tử kia thật sự nổi điên hay sao?”

Ánh mắt Diệp Ngọc Vân hiện lên chút khó hiểu, đối với ngốc hậu này, nàng cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ biết nàng ta là một kẻ ngốc vô cùng, người khác lấy thứ gì của mình, nàng ta còn cười vui vẻ bảo người ta cứ lấy đi.

Nhưng mà hiện tại nàng nghe được lời đồn, ngốc tử kia chẳng những đánh Lan Quý nhân và bọn nô tài mà còn đẩy Đức phi xuống hồ, điều này có thể xảy ra sao?

Đôi mắt Diệp Ngọc Vân chợt lóe lên tia sắc bén, rốt cuộc đây là quỷ kế của Dạ Tố Tuyết hay thật sự là có chuyện lạ? Nói không chừng nàng ta cố tình mượn tay ngốc hậu để khiến chuyện bé xé ra to, tranh thủ sự đồng tình của Hoàng Thượng. Bởi vì từ khi nàng ta ngã bệnh, Hoàng thượng cũng đã đến thăm vài lần, không thể không hoài nghi đây là dụng tâm kín đáo của nàng ta.

Đối với sự hoài nghi của Diệp Ngọc Vân, Dạ Tố Tuyết làm sao lại không biết, ngay cả bản thân nàng cũng hồ nghi thần trí nàng có phải không được minh mẫn hay không. Ngốc tử của Vân gia không phải chỉ mới gặp lần đầu, có thể nói các nàng trưởng thành cùng nhau. Tuy rằng không ở cùng một cấp bậc nhưng ngẫu nhiên cũng vẫn gặp qua vài lần, nàng ta chẳng những ngốc nghếch mà lại còn rất nhát gan, chỉ cần hơi uy hiếp một chút, sẽ sợ tới mức ôm đầu chạy trốn, chứ đừng nói gì đến đánh người.

Nhưng chuyện ngày hôm qua chính mắt nàng nhìn thấy, ngốc tử đó quả thật đã nổi điên, nguyên nhân là do nàng giữ vòng ngọc của nó, mà Lan Quý nhân bị đánh cũng bởi vì làm gãy trâm ngọc.


“Chẳng lẽ muội muội hoài nghi tỷ?” Đức phi nheo mắt lại, lộ ra vẻ không vui, hiển nhiên lời nói của Hiền phi đã làm cho nàng không hài lòng.

Mọi người trong tẩm cung đều cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, ai cũng không dám lên tiếng. Lúc này, Lan quý nhân bỗng đứng lên, cung kính nói, “Hiền phi nương nương, đây là chuyện tuyệt đối chính xác. Hoàng hậu chẳng những nổi điên mà khí lực còn mạnh đến nỗi dọa người, chỉ sợ bốn năm người cũng không kiềm chế được nàng ta”.

“Lợi hại như vậy sao?”

Diệp Ngọc Vân thể hiện rõ thái độ không tin, nếu như lúc trước chỉ có chút hoài nghi, hiện tại nàng đã nắm chắc vài phần. Các nàng tuy không thân quen gì với ngốc hậu nhưng đối với nàng ta đều vô cùng rõ ràng, từ nhỏ đến lớn ngốc tử của Vân phủ chính là đề tài trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, trở thành chuyện trà dư tửu hậu trong thành Yên Kinh. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dọa ngã nàng ta, vậy mà bây giờ lại nói kẻ ngốc này nổi điên còn có khí lực kinh người, làm sao nàng có thể tin được?

Hiền phi vừa dứt lời, những phi tần của Tiêu Phòng cung cũng nhỏ giọng bàn tán.

“Thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Kẻ ngốc cũng có sức mạnh của kẻ ngốc sao?”

Dạ Tố Tuyết vẫn dựa vào trên giường, cũng không ngăn cản họ nghị luận. Sắc mặt âm u khiến người ta khó lòng nắm bắt. Ánh mắt như có như không hướng về phía Lan Quý nhân, Lan Quý nhân chính là tâm phúc của nàng, cho nên đối với tâm tư của Dạ Tố Tuyết cũng hiểu rõ nhiều hơn so với người khác, bởi vậy khóe môi khẽ động, nhẹ nhàng nói, “Nếu như Hiền phi không tin thì có thể phái người đi thăm dò một chút, xem chúng ta nói có đúng hay không?”

“Được.” Diệp Ngọc Vân gật đầu một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng một chút, hai mắt tràn đầy hào quang, có vẻ như rất có hứng thú: “Đây đúng là chủ ý không tệ, vậy thì phái người đi thử đi, xem ngốc tử này có thật sự thần kỳ như tỷ tỷ và các muội muội nói hay không?”


“Được.”

Khóe môi Dạ Tố Tuyết hiện lên nụ cười tăm tối, nếu như đã có người muốn chết thì nàng cần gì phải ngăn cản nàng ta chứ. Nữ nhân này ỷ vào việc được cô mẫu sủng ái, cho nên không coi ai ra gì. Chỉ là tại sao cô mẫu lại sủng ái Diệp Ngọc Vân này như vậy? Chuyện này cho tới nay nàng nghĩ mãi vẫn không ra.

Xưa nay Diệp gia và Dạ gia không có chút nào liên quan, cho dù nàng ta có là nghĩa nữ của Thái Phó đi chăng nữa, cùng lắm chỉ xem như mượn chút thế lực mà thôi. Vì sao cô mẫu lại có thể sủng ái Diệp Ngọc Vân như vậy? So với nàng cũng không kém bao nhiêu, điều này làm Dạ Tố Tuyết thật sự buồn bực. Bấy lâu nàng vẫn luôn muốn áp chế nhuệ khí của nàng ta, hiện tại đang có cơ hội tốt thế này thì tại sao nàng lại không lợi dụng?

“Muội muội muốn tự mình đi thử hay là sẽ cho người qua đó?”

Giải thích một chút về phẩm cấp của phi tần:

– Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu: cấp bậc nhất phẩm.

– Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viện, Tu nghi, Tu dung, Tu viện, Sung nghi, Sung dung, Sung viện: cấp bậc nhị phẩm.

– Tiệp dư (tương đương tam phẩm), Mỹ nhân (tương đương tứ phẩm), Tài nhân (tương đương ngũ phẩm).

– Bảo lâm (tương đương lục phẩm), Ngự nữ (tương đương thất phẩm ), Thải nữ (tương đương bát phẩm).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận