Quy Phục

Mùa hè đi qua, kỳ nghỉ hè của Trần Diệc Trăn cũng kết thúc.

Hiện giờ nó đang học lớp mẫu giáo lớn, sáng sớm được tài xế đưa đi, chiều lại đón về. Hôm nào Chung Diệc Tâm không bận, cô sẽ tự đến trường đón thằng bé, mà đích thị ngày đó là ngày mà thằng bé vui nhất. Nó sẽ vội vàng chạy về phía Chung Diệc Tâm, sau đó nhào vào lòng cô.

Hôm nay, đi đến trước cửa, Chung Diệc Tâm đeo ba lô lên vai Tiểu Diệc Trăn, sau đó thằng bé liền hôn chụt một cái thật kêu lên má mẹ, “Con đi học đây mẹ ơi!”

“Đi đi!”

“Chiều nay mẹ có đến đón con không?”

Chung Diệc Tâm còn chưa lên tiếng, người đàn ông đang mặc quần âu áo sơmi thẳng thớm ngồi trước bàn ăn đã trả lời thay cô: “Không, chiều nay bà ngoại đón con, tối con sang nhà bà ngoại ngủ, con phải ngoan đấy, không được quấy đâu.”

Tiểu Diệc Trăn tỏ vẻ không phục, “Tại sao ạ? Con không muốn sang nhà bà ngoại ngủ, con muốn mẹ ru con ngủ.”

Trần Hiêu trầm mặc liếc thằng bé một cái, rồi lại nhìn sang Chung Diệc Tâm, ý là: Nhìn gì vậy, đến lượt em lên sân khấu rồi đấy.

Việc dỗ dành thằng bé, vẫn là Chung Diệc Tâm giỏi hơn.

Cô ngồi xổm xuống, vừa cười vừa xoa má nó, “Chẳng phải tối qua nói với mẹ là con nhớ ông bà ngoại sao? Ông bà ngoại cũng nhớ con, đưa con sang đấy ở một hôm thôi, mai lại về, mẹ cũng không đi đâu.”

Tiểu Diệc Trăn ngẫm nghĩ một lát, nó tóm lấy góc áo Chung Diệc Tâm rồi phụng phịu hỏi: “Không đi thật không ạ?”

“Không đi.”

“Thế mai mẹ đến đón con về à?”, nó mở to đôi mắt tròn xoe, nhè nhè làm nũng với mẹ.

“Mai bố đến đón con.”, mai cô phải đi có việc, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Trần Hiêu.

Với sự sắp xếp của Chung Diệc Tâm, hiển nhiên là Tiểu Diệc Trăn không quá hài lòng. Nó cắn ngón tay, con ngươi đảo một vòng sang chỗ bố, nhìn từ ống quần thẳng thớm của bố, rồi tới cái áo sơmi xanh nhạt, lên trên nữa là gương mặt không chút cảm xúc. “Mẹ…”, thằng bé ngả vào lòng mẹ, dụi tới dụi lui, mái tóc mềm mại cọ vào cổ Chung Diệc Tâm khiến cô mềm lòng.

Thằng bé lại nũng nịu thêm một lát nữa. Sợ Chung Diệc Tâm thay đổi lập trường, Trần Hiêu kịp thời ra tay hành động, một tay bế Tiểu Diệc Trăn lên, sau đó nhét thằng bé vào trong xe.

Hoàn toàn không để ý đến hai dòng nước mắt của nó.

Đợi xe đi khuất, anh trở vào nhà, Chung Diệc Tâm lập tức trừng mắt bất mãn với anh, “Anh dữ với con thế hả!”

“Em chiều con quá, anh phải trung hòa lại.”, anh không cho là đúng.

Chung Diệc Tâm rất không vừa ý, học dáng vẻ của Tiểu Diệc Trăn, cô bạnh quai hàm, nhìn cực kỳ giống, “Em có chiều thằng bé đâu! Trần Hiêu hư, Trần Hiêu không phải là người tốt, em muốn tố cáo, em không thèm để ý đến Trần Hiêu nữa.”


Gằn giọng để nói, chính cô cũng cảm thấy quái đản, cô ngã vào lòng Trần Hiêu cười như nắc nẻ, mãi một lúc sau mới dừng lại được.

“Anh thấy em mới là trẻ con đấy.”, anh khẽ véo má cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, bàn tay không nỡ buông ra.

Chung Diệc Tâm thuận nước đẩy thuyền, “Đúng, em là đứa trẻ của anh, anh nhất định phải nhường nhịn em, bằng không em sẽ đuổi anh xuống khỏi giường, cho anh ngủ ngoài ban công.”

Ngày trước, lúc vẫn chưa sinh Tiểu Diệc Trăn thì cô còn đuổi anh xuống ngủ sô pha, giờ đến cả sô pha cũng không còn, đuổi thẳng cổ ra ban công, địa vị trong gia đình bị giảm sút một cách nghiêm trọng.

“Hôm nay anh không đi làm, nghĩ xem muốn làm gì nào.”, anh ôm lấy cô, ngồi xuống sô pha, “Hôm nay mình có nguyên một ngày, không ai quấy rầy.”

Bát đĩa trên bàn vẫn chưa dọn dẹp, Chung Diệc Tâm liếc mắt về phía đó một cái, nhưng Trần Hiêu lại nhanh chóng che mắt cô, hạ môi xuống trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.

Hai người về nước định cư đã được một tháng. Trong một tháng này, cả hai đều phải tự điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cả đồng hồ sinh học nữa, họ cần phải nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ngày ngày đều có ba người trong nhà.

Tiểu Diệc Trăn cực kỳ bám người, buổi tối nhất định phải ngủ trong phòng bố mẹ. Từ đầu, Chung Diệc Tâm định kê cho nó một cái giường nhỏ cạnh giường của hai vợ chồng, nhưng Tiểu Diệc Trăn không chịu, nó cứ phải ôm mẹ mới chịu ngủ.

Nghĩ đến đó, Chung Diệc Tâm mới phát hiện ra là cô thật sự rất chiều thằng bé.

Như Trần Hiêu nói, ngộ nhỡ chiều chuộng thằng bé thành một tên bám váy mẹ, không cưới được vợ là một chuyện, ngộ nhỡ thành một tên ăn chơi trác táng, chuyên đi gây chuyện thị phi, vậy thì đó là lỗi tại cô rồi.

“Phải chia giường ngủ.”, cô hạ quyết tâm, cắn môi dưới, nhưng lại không đành lòng, “Nhưng mà làm từ từ thôi, tiến hành theo mục tiêu chất lượng, đầu tiên cứ kê cho thằng bé một cái giường nhỏ trong phòng mình, chờ con nó quen rồi thì chuyển sang phòng bên cạnh.”

“Phiền phức thế, làm như anh bảo đi, chuyển luôn sang.”, Trần Hiêu “chậc” một tiếng.

Chung Diệc Tâm tóm cổ áo anh, nhỏ giọng phản bác, “Thằng bé sẽ khóc đấy.”

“Cho nó khóc, khóc mấy lần không có ai để ý là ổn ngay, trẻ con không thể chiều được, cứ làm thế đi.”

“Anh lại luyên thuyên đấy. Hồi nhỏ anh cũng thế chắc?”

Trần Hiêu nắm tay cô, như đang giúp cô thả lỏng, “Đúng, hồi nhỏ anh cũng thế, vô cùng kiên cường.”

Chung Diệc Tâm rời khỏi vòng tay anh, cực kỳ không khách sáo mà nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, “Em thấy anh hồi nhỏ cũng là một tên bám váy mẹ rồi, đừng có mà ngồi đây mèo khen mèo dài đuôi, hôm nào em đi hỏi cô.”

Anh bật cười, trước mặt Chung Diệc Tâm, bất luận anh có “chém gió” thế nào, tới cuối cùng cũng sẽ bị cô vùi dập. Anh kéo cô ngồi lại ghế, rồi đứng dậy đi thu dọn bát đĩa, sau đó xếp hết vào máy rửa bát.

Lúc anh đang làm, Chung Diệc Tâm liền chạy đến một bên kệ bếp, chống cằm nhìn anh.


Tính toán một chút, kết hôn đã năm năm, khoảng cách đến “bảy năm ngứa ngáy[1]” chỉ còn có hai năm nữa, nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy lo sợ. Nếu nói hôn nhân là một tòa thành, vậy thì cô và anh cùng bước vào, sau đó chẳng muốn ra.

Bất luận phong cảnh bên ngoài tòa thành có ra sao.

Cô đã có được điều tốt đẹp nhất rồi.

Lẳng lặng đi đến phía sau Trần Hiêu, ôm thắt lưng anh, Chung Diệc Tâm quyến luyến dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, nghe tiếng bát đĩa chạm vào nhau canh cách, cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đến khi anh thu dọn xong thì vẫn chưa hết buổi sáng, hai người làm tổ trên sô pha, bàn xem nên đi đâu giết thời gian.

Đã lâu rồi họ không được ở riêng như thế này, lúc nào bên cạnh cũng có một thằng nhóc giỏi bám dính, lúc nào đi ra ngoài chơi cũng là hoạt động gia đình, không phải là Disneyland thì là Legoland, thế nên bất chợt họ chẳng nghĩ ra được chỗ hợp cho cả hai.

“Xem phim không? Dạo này đang có mấy phim hot đấy.”, Trần Hiêu đề nghị.

Chung Diệc Tâm liếc nhìn màn hình di động của anh, có vẻ chẳng mấy hứng thú, “Không xem, kiểu phim thế này chẳng có gì hay ho cả, bùm bùm chíu chíu, cuối cùng nhân vật chính thì giải cứu cả thế giới, nhân vật phản diện thì chết hết, nhạt nhẽo.”

Trần Hiêu nhếch môi cười, vừa khéo, anh cũng không thích xem thể loại này, có điều, lại phải nghĩ kế hoạch khác.

“Muốn đi ăn gì không? Ăn thứ em thích. Lẩu nhé?”

Hai mắt Chung Diệc Tâm sáng lên, đang định nói “được” thì lại sực nhớ ra chuyện cũ, cô bĩu môi, lắc đầu nói: “Không được.”

“Sao lại không được?”, Trần Hiêu nhíu mày hỏi.

“Anh quên rồi à? Lần anh đi ăn lẩu chín ngăn với em ấy, cay đến mức đau dạ dày, hại em suýt nữa bị cô anh dạy cho một bài…”

“Cuối cùng vẫn không dạy được đấy thôi! Anh giúp em cản hết còn gì.”

Nói tới đây, Chung Diệc Tâm bỗng nũng nịu dựa vào lòng Trần Hiêu, dáng vẻ y hệt Tiểu Diệc Trăn, cô ngượng nghịu nói: “Anh biết không, lần đấy anh bảo vệ em, em vui cực kỳ, vui đến mức muốn hét lên ấy, lại còn vô cùng muốn hôn anh.”

Trần Hiêu không nhịn nổi liền phì cười, tiện tay véo má cô, “Chỉ biết nói mồm, chưa bao giờ thấy em hành động cả. Hồi đấy bọn mình ngày nào cũng ngủ chung trên một cái giường, được cái chưa bao giờ quên đá anh, lợi hại như thế, sao không dám hôn?”

Chung Diệc Tâm cười đến mức gục vào vai anh, cô xoay người ngồi lên đùi anh, hai tay bưng mặt anh lên rồi hùng hồn nói: “Hôn thì hôn! Ai sợ người đấy là chó!”

Trần Hiêu phối hợp nhắm mắt lại.

Đúng là không được ngày, anh còn chưa đợi được nụ hôn của Chung Diệc Tâm thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Anh liếc nhìn màn hình của thiết bị theo dõi ở cửa, thì ra là bảo vệ của biệt thự.


Chung Diệc Tâm đẩy anh đi mở cửa.

“Em còn nợ anh đấy, đừng có quên.”, Trần Hiêu hờ hững đứng dậy. Lúc quay lại, trong tay anh cầm một hộp bưu kiện không lớn không nhỏ, là hàng từ nước ngoài chuyển về, người gửi là cô bạn cô quen ở Mỹ, Cynthia.

Trước đó không lâu, Cynthia và bạn trai cô ấy tổ chức lễ cưới ở Mỹ, Chung Diệc Tâm bận không đi được, chỉ có thể gửi quà sang thay lời chúc mừng.

Sau đó, Cynthia nói với cô, cô ấy đã gửi một phần quà đáp lễ, lại tỏ vẻ thần bí mà nói, món quà này chắc chắn sẽ là một điều bất ngờ, nhất định cô sẽ thích.

Hỏi cô ấy là cái gì, cô ấy cũng không nói, chỉ đặc biệt dặn, nếu hài lòng, nhất định phải nói cho cô ấy biết.

Chắc là món quà này rồi.

Chung Diệc Tâm lắc thử hộp bưu kiện, nghe được tiếng lạch cạch ở trong, hình như có thứ gì đó nho nhỏ. Cô không đoán ra, còn nghĩ, Cynthia mê trang điểm, có lẽ nào cô ấy gửi tặng cô mĩ phẩm hay không?

Cô chạy đi lấy dao, Trần Hiêu nhận lấy rồi mở hộp giúp cô, đập vào mắt là một túi đựng quần áo, và mấy hộp nhỏ nữa.

Cô tạm thời không để ý đến mấy cái hộp nhỏ, chỉ cảm thấy hứng thú với quần áo. Mở túi, lôi thứ ở trong ra, chất liệu trơn trượt, suýt chút nữa cô đánh rơi, đợi đến khi nhìn rõ kiểu dáng của nó, cô lập tức sợ hết hồn.

Vải lụa màu nude, điểm thêm ren, những chỗ quan trọng đều trong suốt gần như không che nổi, còn có đai đeo liền với tất chân.

Cái này…

Quả thật Cynthia đã cho cô một điều bất ngờ vô cùng… hết hồn.

Tay Chung Diệc Tâm run lên, không hiểu sao, bộ đồ đó bay đến đầu Trần Hiêu. Anh lấy xuống, quan sát tỉ mỉ, sau đó nhìn về phía Chung Diệc Tâm.

“Giải thích một chút nào?”

“Em, em không biết! Cái này là do bạn em gửi đến, chắc là trêu em thôi, ha ha, anh đừng nóng, em gọi điện sang mắng cô ấy một trận, mắng cho cô ấy không dám hành động bậy bạ nữa thì thôi!”

Chung Diệc Tâm ngoảnh bên nọ ngoảnh bên kia tìm điện thoại. Trần Hiêu tóm tay cô, hơi thở hỗn loạn, “Anh thấy món quà này không tồi, em gọi điện sang đấy, nhớ cảm ơn người ta.”

Cô cúi đầu, vùi mặt vào vai Trần Hiêu, mãi lâu sau mới hạ quyết tâm, thỏ thẻ hỏi: “Anh thích không?”

“Không biết, mặc vào anh mới biết được.”

Chung Diệc Tâm không nói nổi lời từ chối, lâu quá rồi không tặng anh chút ngọt ngào, huống chi ở với nhau từng ấy năm, cô cũng chưa từng để ý đến việc tận hưởng sự tươi mới, cũng không đơn thuần là muốn lấy lòng anh.

Lần đầu tiên mặc loại quần áo này, cô không quá thoải mái. Sau khi mặc xong, cô xấu hổ yêu cầu Trần Hiêu kéo rèm rồi tắt hết đèn đi, chỉ để chừa một ngọn đèn mờ mờ.

Mờ mờ nhạt nhạt, không chiếu rõ gì cả, nhưng cô lại có thể nhìn thấy đốm sáng trong mắt Trần Hiêu, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp vô cùng.

Anh ôm lấy cô, khó có thể nhịn được mà buông tha cho cô. Không để ý đến cái giãy giụa khe khẽ của cô, anh cúi người, hết sức dịu dàng săn sóc mọi cảm quan của cô.


Muốn hét lên, nhưng đến cuối cùng, ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra nổi, cô như một nàng mĩ nhân ngư bị hất lên bờ, chơi vơi giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, trong những ảo ảnh chớp lên trước mắt, chỉ có sự tồn tại của anh là cô còn cảm thấy chân thật.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng không hiểu sao lại có pháo hoa bay lên, sáng bừng đến lóa mắt, vòm trần nhà bắt đầu xoay tròn.

Làm mấy lần, anh mới thỏa mãn, đưa cô đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ cho cô. Còn cô thì mệt đến mức không buồn nhúc nhích, mí mắt khép hờ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Đã đến giữa trưa, thật hoang đường, nhưng đây lại là thời gian lãng mạn nhất trong những ngày tháng cô bỏ phí hoài.

“Trần Hiêu, em đói, em muốn ăn.”, cô hất cằm sai khiến.

“Sao em cứ suốt ngày gọi cả họ cả tên anh thế, gọi một câu ông xã không được à?”, anh vừa được thỏa mãn, nói chuyện phóng khoáng hơn bình thường nhiều.

Chung Diệc Tâm lẩm bẩm, “Em không quen.”

Trần Hiêu cười ồ một tiếng, giọng điệu như loáng thoáng sự lưu manh, “Vừa nãy rõ ràng là chủ động gọi to thế cơ mà.”

Cô giả vờ không hiểu anh đang nói gì, vùi đầu vào trong chăn, để lấp liếm sự ngượng ngùng, cô không ngừng nói. “Em đói, em đói, muốn ăn cơm, muốn ăn cơm…”

Trần Hiêu không chịu nổi bộ dạng này của cô, vừa mặc quần áo vừa cốc đầu cô, “Anh cho em một cái bát, em ra ngoài đường xin một lúc là được.”

Chung Diệc Tâm cười, vùi mình vào chăn, lười nhác như một con mèo mới tỉnh lại ban trưa.

“Muốn ăn gì, anh đi nấu cho em?”, anh cài nốt cúc áo cuối cùng, lại nghiêm túc trở lại, che hết đi những dấu vết khiến người khác đỏ mặt.

Đều là vết cô cào.

Cô cảm thấy mình cần khẩn cấp bổ sung năng lượng, bữa sáng vốn đã không ăn nhiều rồi. Bụng rỗng tuếch, lại chẳng muốn ăn thứ gì quá đậm đà, hiện giờ cô chỉ muốn ăn cháo trắng với rau, nếu có thêm một quả trứng muối thì càng tuyệt hơn.

Nghe cô nói xong, Trần Hiêu nhướng mày, “Cái này thì lại dễ quá rồi, em nằm chờ đi, ngủ một giấc, anh xuống bếp, làm xong anh gọi em dậy ăn.”

Nói xong, anh đang định đi ra khỏi phòng thì Chung Diệc Tâm chợt gọi anh lại.

Cô xốc chăn lên, nhảy tót lên người anh như một con sóc.

“Ông xã, anh tuyệt quá.”

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ học làm quen với cách gọi này.

— HẾT—

***

[1] “Bảy năm ngứa ngáy” là tên 1 bộ phim Mỹ có sự tham gia của nữ diễn viên Marilyn Monroe với hình ảnh chiếc váy trắng bị thổi tung nổi tiếng. Ý nói ở đây là tình yêu không thể kéo dài mãi được, cảm xúc sẽ giảm dần trong khoảng từ năm đến bảy năm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận