Quân Vương

Biên tập: Mặc Nhiên

—————————————————

“Sau khi làm tất cả mọi chuyện, ngươi cho rằng cứ đơn giản ‘chết đi’ như thế là xong sao?” Phượng Vũ nhìn hắn, khẩu khí chất vấn lộ rõ tức giận.

Phượng Quân lúc này mới có phản ứng, tình tự trào dâng trong lòng bỗng nhiên hóa hết thành nụ cười buồn bã nản lòng thoái chí.

Hắn không chết nhất định là khiến Phượng Vũ thất vọng rồi… Cũng được, nếu Phượng Vũ đã tự mình truy đến đây, hắn cũng không còn lo lắng nữa, dù sao mệnh này cũng là may mắn nhặt được về.

Phượng Quân trong lòng đã chuẩn bị tốt, cho dù Phượng Vũ có yêu cầu hắn ngay lập tức tự tử tạ tội, hắn cũng không chút do dự làm theo.

Lặng yên một hồi, hắn nói, “Không nghĩ tới ngài lại tìm được ta nhanh như thế.”

Phượng Vũ mặt trầm như nước, nói, “Có phải nếu trẫm không đến tìm, ngươi vẫn sẽ tiếp tục trốn?”

Phượng Quân từ chối cho ý kiến, lén giấu tay phải ra sau lưng, đôi đồng tử đen láy bình tĩnh đến lạ thường, “Phượng Quân tác loạn phạm thượng, hoàng thượng muốn hưng thi vấn tội cũng là chuyện đương nhiên.”

Nghe vậy, Phượng Vũ tựa hồ bị chọc giận, lông mày dựng lên, nghẹn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói được một câu, “Ngươi không muốn nói gì sao?”

Phượng Quân đáp, “Phạm thượng chính là tử tội, Phượng Quân không còn lời nào để nói.”

Hắn âm thầm nghĩ, nếu có thể chết dưới kiếm của Phượng Vũ, xem như cũng không uổng phí.

Phượng Quân một lòng muốn chết, lại không biết có người vì thái độ “chuyện không liên quan mình” của hắn mà tức giận đến tột độ.


Dưới cơn thịnh nộ, Phượng Vũ lại đột nhiên lạnh lùng cười, ra lệnh, “Tốt lắm, đem tội trạng của ngươi kể rõ từng cái một cho trẫm.”

Phượng Quân lúc này quỳ xuống, tự xem mình như phạm nhân, nói, “Giả bộ đồng ý đi Thanh Long quốc hòa thân, đây là tội thứ nhất; bịa đặt thánh chỉ tuyên chiến cùng Thanh Long quốc, đây là tội thứ hai, hạ dược với ngài, mạo phạm thiên uy, đây là tội thứ ba; vì tư dục của bản thân lạm sát hậu cung vô tội, đây là tội thứ tư; phạm tội bỏ trốn, đây là tội thứ năm.” Dứt lời, hắn giương mắt nhìn Phượng Vũ, sau đó nói tiếp, “Bất cứ tội nào trong năm tội đều đủ để chém đầu, hoàng thượng muốn đích thân động thủ, hay muốn ta tự tay giải quyết?”

Phượng Vũ phẫn nộ trừng hắn, “Những tội này tạm thời không nói đến, trẫm hỏi ngươi, đã biết là tử tội, vì sao còn cố làm?”

“Vì sao?” Khóe môi Phượng Quân khẽ cong lên, ba phần kinh rẻ bảy phần cuồng ngạo, “Người sống ở đời, hiển nhiên mưu cầu quyết thế địa vị, khi phát hiện mình không phải thân sinh cốt nhục của ngài, ta đành phải chọn con đường khác để lên ngôi hoàng đế.”

“Ý của ngươi là, ngươi làm mọi chuyện, thậm chí nguy hại tính mạng, chỉ là vị ngai vàng của trẫm?” Phượng Vũ nhíu chặt mày.

Phượng Quân cười tự giễu, “Không thì còn gì đáng để ta làm nhiều như vậy?”

“Ngươi muốn trẫm ban cho ngươi cái chết?” Phượng Vũ nghiêm nghị hỏi hắn.

“Chỉ cần hoàng thượng không ngại bẩn tay mình.” Phượng Quân nghiêm túc trả lời.

Phượng Vũ sắc mặt tái xanh, vung tay, một vật gì đó nhẹ nhàng chao lượn trước mặt Phượng Quân.

Rơi trên mặt đất là một phong tín hàm rất bình thường.

Phượng Quân nghi hoặc nhìn phong thư, nửa ngày cũng không đưa tay nhặt.

“Cầm lên!”


Thẳng đến lúc Phượng Vũ ra lệnh, hắn mới chậm rãi vươn tay trái, không cần phải xem nội dung, vừa thấy chữ viết trên phong thư hắn đã biết, đây chính là tín hàm giấu trong ngăn bí mật của hộp gỗ mà hắn giao cho Phượng Vũ.

“Ngươi vì quyền thế không từ thủ đoạn, vậy sao còn ngu ngốc đến độ đem hết tất cả kế hoạch viết ra thư giao cho trẫm?” Phượng Vũ cực kỳ tức giận, Phượng Quân tính toán thật tốt, đem y xoay vòng đùa giỡn.

Phượng Quân im lặng không nói.

“Ngươi là đang đánh cược, xem trẫm có phát hiện trước thời gian hay không.” Phượng Vũ ngữ khí đầy chắc chắn.

Trong triều, y vì muốn chừa chút mặt mũi cho Phượng Quân, không có tại chỗ mở hộp ra xác nhận. Sau đó, y lại lo nghĩ chuyện hòa thân, không hơi đâu bận tâm chuyện hộp gỗ. Sau khi Phượng Quân ly khai, y cảm giác phẫn hận, tâm thần bất định nên cũng không để ý đến hộp gỗ. Đến khi mọi chuyện đã bại lộ, y tỉ mỉ kiểm tra lại một lần mới phát hiện trong đó có giấu huyền cơ.

Phượng Quân vẫn như cũ lặng yên.

“Ngươi dự định cái gì cũng không nói sao? Được, vậy trẫm nói!” Phượng Vũ không kìm được tức giận, mắng, “Không sai, kế hoạch của ngươi xác thực khiến Thanh Long quốc không kịp trở tay, cũng khiến trẫm không kịp trở tay, ngươi cư nhiên dám lừa gạt cả vua một nước! Sao ngươi dám tự cho là đúng, tự mình chủ trương như thế chứ? Ngươi cho rằng chỉ cần vì nghĩa hy sinh chính mình là có thể đổi được sự tha thứ của trẫm sao?”

Phượng Quân cười khổ, hắn không có hy vọng xa vời như vậy. Trận chiến giữa Hỏa Phượng – Thanh Long sớm hay muộn cũng phải diễn ra, hắn chỉ là muốn nhân lúc mình còn có đủ năng lực, nhanh chóng giúp Phượng Vũ quét sạch địch nhân.

Thế nhưng, đối mặt chất vấn, hắn cũng không hề tự biện giải cho mình một câu nào. Hắn chỉ nói.

“Vô luận thế nào đều là Phượng Quân làm chuyện có lỗi với ngài, ngài muốn trừng trị thế nào, Phượng Quân cũng không có nửa câu oán hận.”

“Ngươi!” Phượng Quân quật cường không sợ chết lần thứ hai khiến Phượng Vũ tức điên lên, y cười lạnh nói, “Được được được!” Liên tiếp nghiến răng nói ra ba chữ “được”, y rút bên hông ra một thanh chủy thủ sắc bén.

Lưỡi dao băng lãnh kề ngay động mạch cổ, Phượng Quân phối hợp ngẩng đầu lên, cảm thụ được hàn ý trên cổ sắp đoạt mạng mình, hắn không sợ hãi mà trái lại còn có một chút chờ mong.


Khóe môi bất giác họa xuất ra một độ cong dễ nhìn, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi một đao trí mạng.

Nhưng đợi một lúc lâu, Phượng Quân cũng không nghe được thanh âm yết hầu bị cắt vỡ, máu văng tung tóe, mà là thanh âm chủy thủ rơi xuống đất.

Hắn nghe được Phượng Vũ nói với hắn, “Trẫm sẽ không giết ngươi.”

Hắn khựng người một chút, tựa như đang cố lý giải ý tứ của đối phương, sau đó nhặt chủy thủ lên, nhắm ngay ngực mình đâm xuống. Tuy nhiên, hắn chưa kịp đâm thì đã bị một bàn tay tinh tế nhưng cực kỳ hữu lực giữ lại.

“Ngươi đang làm gì?” Phượng Vũ vừa vội vừa tức.

“Ngài không muốn tự mình động thủ, vậy ta làm.” Phượng Quân nhìn hắn, không giải thích được mình làm thế là có gì sai.

“Trẫm muốn mạng ngươi bao giờ? Đừng lúc nào cũng tự cho là đúng!” Phượng Vũ đoạt chủy thủ, tựa như muốn phát tiết lửa giận mà ném nó ra xa, sau đó tức giận quay sang nhìn Phượng Quân, “Từ lúc ngươi rơi xuống vực không rõ sống chết, trẫm xem như ngươi đã chết.”

Phượng Quân ngạc nhiên nhìn y, lại nghe y nói thêm một câu, “Trẫm coi như Phượng Quân trước kia đã chết rồi, tất cả ân oán đều tan thành mây khói…”

Tan thành mây khói? Ý nói là y đã không còn hận hắn nữa?

Ánh mắt Phượng Vũ rơi xuống bàn tay hắn vẫn giấu sau lưng, nhãn thần sầu lo, nói, “Thương thế nơi tay phải của ngươi, trẫm nhất định sẽ tìm danh y trị liệu.”

Phượng Quân nghe vậy không khỏi bật cười, nguyên lai là như vậy, nguyên lai y đã biết tay mình tàn tật!

“Không cần, ân tình của hoàng thượng, Phượng Quân đảm đương không nổi!” Hắn tuyệt đối không muốn đối phương thương hại mình!

“Trẫm vạn dặm xa xôi tìm đến đây cũng không phải để nghe ngươi nói lời cự tuyệt!” Mắng xong, Phượng Vũ bất đắc dĩ thở dài, trong giọng nói cũng không giấu được thương yêu. “Theo trẫm về cung, được không?”

“Cái… cái gì?” Phượng Quân cực kỳ hoài nghi phải chăng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.


Phượng Vũ có chút hối hận, than thở, “Trẫm già rồi, tại cung điện to như vậy ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, trẫm cảm thấy cô đơn cực kỳ, ngươi giải tán hậu cung của trẫm, bản thân lại không chịu trở về, như vậy là muốn trẫm nửa đời còn lại phải sống trong cô độc hay sao?”

Lúc mất đi Phượng Quân, Phượng Vũ mới chợt hiểu ra, Phượng Quân đã là một phần không thể bỏ đi được trên thân thể y. Bất luận bọn họ có quan hệ huyết thống hay không, cho dù có cừu hận cỡ nào cũng không thể hoàn toàn phá hủy tình cảm thâm sâu nhiều năm tích tụ kia được. Ban đầu là do y nhất thời bị hận ý che mắt mới có thể đối đãi với Phượng Quân tàn nhẫn vậy, mà nguyên do y mãi vẫn không thể nào hạ thủ giết chết Phượng Quân là vì từ sâu trong tâm khảm, y vẫn rất quan tâm đến Phượng Quân.

Y chỉ là không thể tiếp thu được chuyện Phượng Quân trở thành nhi tử của người khác, không chấp nhận được chuyện mình mất đi Phượng Quân.

Muốn vãn hồi mọi chuyện bây giờ vẫn còn chưa muộn, Phượng Quân của y vẫn còn sống, ngay cả lúc sắp chết vẫn toàn tâm toàn ý hướng về y, một người như vậy bảo y có thể tiếp tục hận sao?

“Quân nhi, trở về với trẫm đi, bách tính Hỏa Phượng quốc đều đang chờ anh hùng của họ trở về, trẫm cũng đang chờ nhi tử của mình trở lại.”

Phượng Quân chấn kinh đến không nói ra lời, trong phút chốc, đôi mắt trước nay đối mặt phong ba cũng không sợ hãi, lúc này lặng yên ngấn nước. Trên thế gian không lời nào có thể lay động tâm can Phượng Quân hơn những lời này của Phượng Vũ. Hắn vốn tưởng rằng mình không bao giờ có cơ hội nghe được, nhưng hiện tại, biết mình đã đợi được, hắn lại tham lam muốn có nhiều hơn.

“Ta chỉ có thể làm hoàng tử của ngài, làm anh hùng của Hỏa Phượng quốc thôi sao?” Nếu như có thể chọn, hắn thà không có những thứ danh vọng hư vô này.

Phượng Vũ mỉm cười, toát ra vẻ ôn nhu mà lâu lắm rồi Phượng Quân mới thấy được, “Trẫm còn cần một người cùng trẫm nắm tay bên nhau đến già.” Y nhẹ nhàng trấn an tay phải đang vô thức run lên của Phượng Quân, cười hỏi, “Ngươi có làm nổi không?”

Kinh ngạc trong chốc lát, Phượng Quân khôi phục tinh thần, mừng rỡ như điên gật đầu, ngay cả lệ rơi đầy mặt cũng không biết, với hắn mà nói, trên đời này không còn chuyện gì tốt hơn chuyện này!

Phượng Quân bày ra một loại tự tin xưa nay chưa từng có.

“Phượng Quân nhất định hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng!”

Chấp thủ nhất sinh, tương bạn bạch đầu.

(Suốt đời cầm tay nhau, làm bạn đến lúc bạc đầu)

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận