Quân Tử Có Cửu Tư

Dịch: Minovan

Trần Mộ Bạch lúc mới thức giấc rất dễ nổi cáu, không biết rốt cuộc là tên nhóc nào không có mắt, mới sáng sớm ra đã đi chọc giận anh.

Chú Phương đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ với Cố Cửu Tư, giọng điệu còn mang theo một chút cưng chiều đối với đứa trẻ đang vô lý gây sự kia, “Vì một chiếc áo sơ mi…”

Chú Phương tên thật là Trần Phương, là bố ruột của Trần Tĩnh Khang, vốn là quản gia của nhà họ Trần, thế nhưng từ lúc Trần Mộ Bạch chuyển ra khỏi Trần gia, ông cũng liền đi theo anh.

Cố Cửu Tư gật đầu với chú Phương ,tỏ rằng mình đã hiểu, ngay lập tức đi lên lầu liền nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang khoác áo choàng tắm đứng ở trong phòng ngủ hét to, “Cố Cửu Tư đâu? Cố Cửu Tư đâu rồi? Cố Cửu Tư đi đâu rồi?”

Giọng nói run run của Trần Tĩnh Khang từ trong phòng thay đồ vang lên, “Sáng sớm nay đã không thấy đâu…”

Trần Mộ Bạch nghe xong dường như càng tức hơn, “Đồ ngốc nghếch này, sao vẫn chưa tìm được!”

Trần Tĩnh Khang ở bên trong tìm một lúc lâu, cậu ôm một xấp áo sơ mi trong lòng, tìm ra một chiếc áo nào đó liền cầm lấy chạy ra ngoài, “Thiếu gia, có phải là chiếc này không?”

Trần Mộ Bạch liếc mắt một cái, “Không phải! Tìm tiếp! Chiếc áo đó không có họa tiết tối màu! Không có gì cả!”

Cố Cửu Tư thở dài một cái, bước lên phía trước hỏi, “Mộ thiếu, đang tìm gì vậy?”

Trần Tĩnh Khang nghe thấy giọng nói của cô, mặt mày liền rạng rỡ hẳn lên, “Chị Cố, chị về rồi ư? Tốt qua rồi! Chị có thấy chiếc áo lần trước cô Thẩm tặng cho Mộ Thiếu không, chiếc sơ mi trắng ấy?”

Cố Cửu Tư nhìn kỹ đống quần áo trong tay của cậu, rồi lại nhìn vẻ mặt của Trần Mộ Bạch, không nói lấy một câu nào liền đi vào trong phòng thay đồ.

Phòng thay đồ lớn như vậy mà lúc này lại vô cùng bừa bộn, khắp nơi đều là quần áo, Trần Tĩnh Khang chỉ biết ảo não đứng ngay đằng sau.

Cô nhỏ tiếng hỏi, “Chiếc áo sơ mi mà cô Thẩm tặng không phải là sau khi anh ta nhận xong vừa xoay người đã vứt đi rồi sao?”


Đang lúc cô không biết phải giải quyết như thế nào thì Trần Mộ Bạch đã bước vào bên trong, thuận tay nhấc lên một chiếc áo không có hoa văn tối màu, một chiếc áo sơ mi màu trắng cực kỳ giản dị, “Ồ, không phải nó đây sao? Hai người bốn cái mắt mà cũng không thấy à?”

Cố Cửu Tư nhìn thấy chiếc áo sơ mi trong tay anh liền cau mày, chiếc áo này nào có phải của cô gái họ Thẩm tặng, rõ ràng là chiếc áo mà Giáng sinh năm ngoái cô thuận tay xách về, sao anh có thể tùy tiện nói bừa như vậy chứ.

Nhắc tới chuyện này thì quả thật thỉnh thoảng tính tình của Trần Mộ Bạch sẽ giống hệt như một đứa trẻ, ví dụ như ,mỗi một ngày lễ anh đều muốn người khác tặng quà cho mình, thế nhưng người ngoài tặng anh đều coi thường, người của Trần gia tặng ngay đến cả nhận anh cũng khinh thường không thèm nhận, chỉ có quà của cô, Trần Tĩnh Khang và chú Phương, anh mới vui vẻ như một đứa trẻ mà nhận lấy.

Từ trước đến nay, Trần Tĩnh Khang vẫn luôn là một kẻ nịnh bợ, không có lập trường, không có nguyên tắc, anh vừa dứt lời đã ngay lập tức hùa theo anh, cười đến mức như hoa nở xuân về, “Đúng đúng đúng, em nhớ ra rồi, đúng là chiếc áo này! Đúng là Mộ Thiếu ánh mắt nhanh nhạy, trí nhớ lại tốt!”

Trần Mộ Bạch đương nhiên không thèm quan tâm tới lời khen của cậu, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, sau đó không hiểu vì sao lại quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Cô biết sắc mặt mình không được tốt lắm, thế nhưng cũng không phải do Trần Mộ Bạch gây nên. Ngấm tuyết cả một buổi sáng, thân thể lạnh cóng, bây giờ nhiệt độ trong phòng lại hơi cao, cả người cô liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn phải đứng cả một buổi sáng, chân cô đang đau đến tê dại, thế nên muốn cười một cái cho có thôi cũng thật khó.

“Trần Tĩnh Khang, đến nhà bếp mang một bát canh lên đây.” Trần Mộ Bạch đột nhiên mở miệng.

Trần Tĩnh Khang lập tức chạy chầm chậm xuống phòng bếp dưới lầu, rất nhanh đã bưng lên một bát sứ đưa cho Trần Mộ Bạch.

Trần Mộ Bạch nhận lấy rồi chỉ liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên đưa đến trước mặt cô, nhàn nhạt mở miệng, “Tự nhiên tôi không muốn uống nữa, em thay tôi uống đi.”

Cô trợn mắt, kỳ quái nhìn Trần Mộ Bạch, không phải mỗi một buổi sáng một bát canh là thói quen sinh hoạt hàng ngày không thể nào thay đổi được của Trần Mộ Bạch sao, hôm nay anh đột nhiên làm sao vậy?

Trần Mộ Bạch nhìn cô vẫn chần chừ không nhận, liền mất kiên nhẫn lại đưa qua lần nữa, “Bảo uống thì uống đi.”

Quả nhiên, uống xong bát canh, cả người ấm lên, cô mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy.

Trần Mộ Bạch ngồi trên sofa híp mắt nhìn cô uống hết bát canh mới bắt đầu xét hỏi, “Đi đâu?”


Cô cũng không vội vàng, đặt bát xuống mới trả lời, “Sáng dậy rất sớm, thấy ngoài trời tuyết rơi liền đi dạo một lát.”

Trần Tĩnh Khang bưng chiếc bát trống không kia, chớp chớp mắt nhìn hai người bọn họ, từng bước từng bước nhỏ dịch chuyển về phía cầu thang.

Mặc dù, bề ngoài thì Trần Mộ Bạch là ông chủ, Cố Cửu Tư là trợ lý, thế nhưng đại boss lớn nhất đằng sau Cố Cửu Tư lại là Trần Minh Mặc. Hai người họ lúc nào cũng tỏ ra hòa hợp thế nhưng một người thì tính tình quái gở dọa chết người, một người lúc lạnh lùng thì lạnh đến mức đông chết người, tình hình đối chọi gay gắt như vậy cũng không ít lần xảy ra, cậu đương nhiên không muốn bị vạ lây, dính máu tại trận.

Trần Mộ Bạch buồn cười liền hừ một tiếng, “Đi đến mức cả người đều ướt mới biết phải quay trở lại?”

Cố Cửu Tư cũng đột nhiên nở nụ cười, thành thật nhìn anh, “Anh đã không tin, có nhất thiết phải hỏi không?”

Anh đương nhiên cũng không hề giận, cười cười nhấc tay lên ý bảo cô tiếp tục, “Tin, em tiếp tục sáng tác, việc kể chuyện này đâu cần nghiên cứu nó có thật hay không, nếu như em thật lòng bịa, tôi cũng thật lòng nghe.”

Cô suy nghĩ rất nhanh rồi nói tiếp, “Bất tri bất giác đi hơi xa, lúc quay về tuyết rơi nhiều, không gọi được xe.”

Trần Mộ Bạch nhìn người con gái xinh đẹp đang đứng trước mắt mình, chỉ có điều tính cách của cô quá lạnh lùng, từ trước đến nay lại không biết ăn diện. Ngoài lúc đi làm ra thì phần lớn thời gian cô đều không trang điểm gì, thế nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thoải mái, trong sạch thoát tục, lúc nói chuyện lúc nào cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự thật lòng của cô. Nghĩ mãi một lúc, trong lòng anh chợt buồn cười, tiểu hồ ly này, đáng nhẽ anh không nên mềm lòng với cô để cô hồi phục bình thường trở lại, vừa mới lấy lại bình tĩnh, cô đã có thể đối chọi với anh ngay được.

Trong lòng suy nghĩ như vậy thế nhưng vẻ mặt anh đương nhiên không hề biểu hiện bất cứ thứ gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó dò chợt cười lên một cái, làm người ta không rét mà run.

“Đúng vậy, Trần gia nơi đó quả thật không dễ bắt xe, cô Cửu vất vả rồi.” Trần Mộ Bạch vứt lại câu này liền đứng dậy xuống dưới lầu.

Cố Cửu Tư cũng hùa theo anh, “Mộ thiếu lại khách sáo rồi.”

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của anh biến mất nơi chân cầu thang, cô mới vuốt lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình, lúc bây giờ mới thở phào một cái.


Đúng vậy, có lẽ anh đã biết, có chuyện nào có thể giấu qua nổi mắt anh đây? Thế nhưng cô không hiểu, nếu đã như vậy vì sao anh vẫn còn giữ cô lại bên cạnh? Dựa vào năng lực của Trần Mộ Bạch anh, muốn một người biến mất không phải là một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn sao?

Cô chậm chạp sắp xếp gọn lại phòng thay đồ rồi mới xuống lầu, lúc này Trần Mộ Bạch đang ngồi trước bàn ăn sáng, chú Phương lén lén lút lút giơ ngón tay cái về phía cô.

Trong lòng cô chợt than nhẹ một tiếng, người khác đều nói chỉ có cô mới dỗ được Trần Mộ Bạch khi anh đang tức giận, nhưng có ai biết khi Trần Mộ Bạch nổi cáu, đa phần đều là do cô gây nên, nói tóm lại, cô đúng là số khổ mà không thể nói ra.

Một hồi sóng gió về vấn đề quần áo cũng đã được giải quyết, sau khi ăn xong Trần Mộ Bạch liền đi làm, nghe Cố Cửu Tư báo cáo hết lịch trình sắp xếp của ngày hôm nay liền bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Cô nhẩm tính thời gian, cô còn phải đi giúp Trần Mộ Bạch xử lý “Quần áo cũ” nữa.

Tại một quán cà phê vô cùng tao nhã, Cố Cửu Tư ngồi trong một góc nhìn cô gái đang khóc lóc ở trước mặt mình, vẻ mặt cô không có chút biểu cảm nào rất kịp thời đưa giấy ăn ra, vô cùng kiên nhẫn đợi cô ta ngừng khóc.

“Chị Cửu, huhu…. chị nói xem, tại sao Mộ thiếu không thích tôi?”

Cố Cửu Tư cố gắng hồi lâu cũng không biết nên tỏ thái độ như thế nào, chỉ đành tiếp tục bày ra vẻ mặt không cảm xúc.

Nói thật lòng, Cố Cửu Tư rất muốn nói với cô ta rằng, Trần Mộ Bạch anh ta căn bản không có thích cô, người đàn ông này có dã tâm có thủ đoạn, cuộc sống của anh ta sao có thể để một người phụ nữ khống chế. Cô nhìn thấy nụ cười ấm áp như mùa xuân của anh ta, thế nhưng cô đâu thấy được sự lạnh lẽo của anh ta từ trong xương tủy, máu của anh ta cũng thật lạnh, hoặc có lẽ đã từng rất nóng, thế nhưng kể từ ngày mẹ anh qua đời, thì nó hoàn toàn lạnh rồi, không ai có thể làm nóng trái tim của anh ta nữa, không có ai nữa.

Sự im lặng của Cố Cửu Tư lại càng làm cho đối phương càng đau lòng mà rơi lệ, cả gương mặt cũng tràn ngập vẻ ủy khuất, “Nói ra có thể chị không tin, Mộ thiếu đến một đầu ngón tay cũng không chạm vào tôi… những người đàn ông giống anh ấy bây giờ quả thực không còn nhiều nữa…”

Cái này thì cô tin, thế nhưng đương nhiên không phải vì Trần Mộ Bạch là quân tử, mà bởi vì anh ta mắc bệnh cuồng sạch sẽ. Tuy rằng anh ta không hề thiếu phụ nữ, thế nhưng cực ít khi tiếp xúc tay chân với bọn họ. Cô gái ngồi trước mặt cô đây cuối cùng cũng nói đúng một câu rồi, hiện giờ người giống như Trần Mộ Bạch mắc bệnh cuồng sạch sẽ đến mức cả người lẫn thần đều phẫn nộ đúng là đã không còn nhiều nữa.

Cố Cửu Tư giúp Trần Mộ Bạch xử lý những chuyện như thế này đã nhiều không đếm xuể, đối với những tình cảnh như thế này cô đã sớm không còn cảm xúc,. Cô nhấc tay nhìn một chút, cảm thấy thời gian cũng sắp hết rồi, cô người mẫu này khóc cũng mệt rồi, mới chầm chậm dùng tay trái đẩy chiếc chi phiếu qua.

Cô người mẫu nhìn một cái, giống như là kinh ngạc mà sợ hãi kêu lên, “Tôi không phải vì tiền.”

Nghe xong câu này Cố Cửu Tư mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người đang ngồi đối diện mình, cô chỉ cảm thấy thật vô vị

Mỗi một người sống trên thế giới này đều có một mục đích muốn theo đuổi, có người là vì tiền, có người là vì lợi ích, cũng có người vì sắc. Đương nhiên việc thích tiền không phải là chuyện xấu hổ đến mức không thể gặp người khác, thế nhưng rõ ràng thích lại nói là không thích, hành vi giả dối đến vậy mà cũng làm được thì quả thật là ngốc nghếch.


Nếu như Trần Mộ Bạch không phải Trần Mộ Bạch, chỉ là một chàng trai vô cùng bình thường, thì cái người phụ nữ vừa to tiếng “Không phải vì tiền” sẽ nhìn đến anh sao?

Đáp án đương nhiên sẽ là không.

Một người thông minh, tỉnh táo như Trần Mộ Bạch, đạo lý này làm sao anh không hiểu?

Cố Cửu Tư uống một ngụm nước suối để cho nhuận giọng, “Cô thật sự không xem con số trên đó à?:

Rất nhanh sau đó, Cố Cửu Tư liền nhìn thấy cô người mẫu nào lúc này vẫn còn khóc lóc ỉ ôi, bây giờ đã cầm tờ chi phiếu vui mừng hớn hở mà rời đi, chắc là con số ở trên đó cũng rất hợp với ý của cô ta. Cố Cửu Tư vẫn ngồi tại nơi đó không động đậy, không khinh thường cũng không giễu cợt, dù sao việc được đền bù như mong muốn cũng là một chuyện tốt. Có lúc cô cũng sẽ nghĩ, nếu như thứ mà bản thân cô muốn cũng có thể dễ dàng mà có được thì tốt biết bao.

Cố Cửu Tư giơ tay gọi phục vụ dọn dẹp cốc nước ngọt ở trên bàn bởi vì cô vẫn còn một vị nữa cần đợi.

Cô gái lần này rõ ràng là không có dễ đuổi như người trước, tâm tình không khống chế được mà nhảy dựng lên, nhấc cốc nước ở trên bàn hất về phía mặt cô sau đó liền bắt đầu mở miệng mắng người.

“Cố Cửu Tư cô là cái thá gì chứ, cô cũng chỉ là một con chó ở bên cạnh Trần Mộ Bạch thôi! Còn là một con chó ăn cháo đá bát! Dựa vào đâu mà cô bảo tôi đi tôi sẽ phải đi! Tôi muốn gặp Trần Mộ Bạch!”

Đối với loại người không biết lượng sức mình như thế này, Cố Cửu Tư cũng không hề tức giận, cô chỉ im lặng ngồi nghe, vẻ mặt không cảm xúc mà nhận lấy chiếc khăn sạch từ tay người phục vụ vốn đang hoảng loạn, lau thật sạch nước trên mặt, đợi đối phương mắng chửi xong mới đưa một tập tài liệu qua.

Cái người lúc nãy vẫn còn hung hăng sau khi nhìn thấy liền lập tức ỉu xìu, lại vẫn kiên quyết giả vờ bình tĩnh, “Cô có ý gì đây?”

Giọng nói của Cố Cửu Tư vẫn ôn hòa như trước mà trả lời, “Không có ý gì, cô Chu, cô hiểu mà, gặp được thì yêu, dễ hợp dễ tan, đâu nhất thiết phải loạn đến mức khó xử như vậy, cô nói xem? Cô sau này còn cả một con đường dài cần đi, không nên vì một vài việc, một vài người mà làm lỡ chính mình”

Cô gái trước mặt rất nhanh liền ảo não rời đi.

Sau khi giải quyết xong xuôi, cô xoa đầu lông mày, quyết định đứng dậy rời đi, lúc ngang qua một cái bàn gần đó liền đập lên vai một người đang ngồi, “Dọn dẹp đi.”

Trần Tĩnh Khang lập tức vứt tạp chí đứng dậy, vẫn không quên nịnh hót, “Chị Cố, hiệu suất làm việc càng ngày càng cao rồi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận