Quân Tử Có Cửu Tư

Dịch: Minovan

Dường như, Trần Mộ Bạch không hề hài lòng chút nào đối với sự im lặng này của Cố Cửu Tư, anh liên tiếng chế giễu, “Trong mắt tôi, Cố Cửu Tư vẫn luôn là người khinh thường việc phải giả vờ ngây thơ trước mặt người khác. Nói mau, em nhất định đã nghĩ đến rồi.”

Cô thừa nhận, cô đúng là đã nghĩ qua, hơn nữa còn là vô số lần.

“Tôi sẽ đi tìm Trần Minh Mặc và làm một cuộc giao dịch, nói chuyện tập đoàn Lập Thăng và ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi.”

Trần Mộ Bạch gật đầu, vẻ mặt đầy ý tán thưởng, tiếp đó vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng khó hiểu, “Thực ra, nếu làm như vậy có khi còn nhanh hơn, sao em không trực tiếp tìm Trần Minh Mặc? Em không nghĩ đến việc sẽ đắc tội với tôi, sợ tôi sẽ báo thù lại em, hay em cũng thực lòng muốn giúp tôi giấu nhẹm chuyện này? Hoặc cũng có thể là người em muốn tìm không quan trọng đến mức khiến em phải dùng tin tức này để đổi lấy?”

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng phức tạp, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh, “Mộ thiếu nghĩ sao? Sẽ là kiểu nào?”

“Tôi nghĩ…” Anh ngừng một lát, “Là khả năng đầu tiên?”

Cô mỉm cười, nhìn ánh mắt dao động của anh, “Đêm tuyết ngày hôm đó, trên mặt hồ băng tại Hoa viên Vương phủ, Mộ thiếu nói cho tôi chuyện này như một ân huệ, không phải là để sau này tôi có thể sử dụng sao? Lẽ nào anh vẫn mong tôi có thể giúp anh giữ kín bí mật này?”

Anh cong cong khóe môi, Cố Cửu Tư nhìn anh, trong đáy mắt chợt hiện lên một chút hồi hộp, căng thẳng khó có thể nhận ra.

Mãi một lúc sau mới thấy anh mở miệng, “Chưa từng mong như vậy.”

Cô bình tĩnh mà thở ra một hơi, “Nếu như không mong vậy, sao lại có khả năng tôi sẽ sợ đắc tội anh chứ?”

Anh nháy mắt hỏi, “Là khả năng thứ ba?”

Cô lắc đầu, mỉm cười, “Là khả năng đầu tiên, tuy rằng chuyện này là do anh chủ động nói ra, thế nhưng từ trước đến nay Mộ thiếu vẫn nổi tiếng là người vui giận bất thường. Lúc làm việc, anh khiến người khác không thể nào suy đoán được, không chừng anh lại thẹn quá hóa giận, báo thù tôi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tôi vẫn thích những phương thức ổn định hơn.”

Anh liếc nhìn cô một cái, “Em lại đang… khen tôi?”

Cô mím miệng, “Coi là vậy đi.”


Anh tiếp tục hỏi, ” Tôi có thể hỏi em không, từ lúc nào em đã bắt đầu tính kế tôi?”

Cô rất thẳng thẳn trả lời câu hỏi của anh, “Từ lúc rời khỏi chỗ của Trần Mộ Chiêu, cũng có thể là từ lúc tôi vô tình nói gì đó khiến anh ta hiểu lầm rằng Trần Minh Mặc sai tôi đến gặp anh ta, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt.”

“Đúng là một cơ hội tốt.” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạ thường, “Chỉ có điều, tôi vốn ghét nhất việc bị người khác ép buộc và bày mưu tính kế, em không biết sao?”

Cô cũng không có lời nào để biện minh, đương nhiên cô biết nhưng lại không còn cách nào khác.

Một lúc sau, anh mới mở miệng lần nữa, “Tuy nhiên lần này tôi có thể bỏ qua cho em.”

Cô ngẩng đầu nhìn về hướng anh, vẻ mặt vô cùng mong đợi, “Vậy là anh đồng ý rồi?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt tĩnh lặng sâu xa, từ từ nói, “Ừm.”

Anh vừa dứt lời, cả tòa biệt thự liền lập tức chìm vào bóng đêm.

Trong lòng cô đột nhiên hốt hoảng, điều đầu tiên nghĩ đến là phải túm được một cái gì đó, mãi cho tới khi chạm được vào một vật thể ấm áp liền lập tức nắm chặt.

Mà vật thể ấm áp nào đó vốn đang định động đậy liền trở nên yên tĩnh hẳn, để cô tùy ý bám lấy.

Bên tai rất nhanh truyền tới giọng điệu chế giễu của anh, “Em xem, tôi đã nói là không nên đồng ý mà, gặp báo ứng rồi, đột nhiên tối mịt.”

Cô không biết nói gì cả, “Mộ thiếu không thể nói không giữ lời.”

Anh hừ lạnh một tiếng, “Không biết lúc nãy ai còn nói tôi vui giận thất thường.”

Cô mím chặt môi, duy trì sự im lặng này, tiếng gõ cửa nhanh chóng đến cứu giúp cô.

Ở ngoài cửa truyền tới tiếng của người bảo vệ, “Anh Trần, tuyết lớn quá làm đường điện bị đứt luôn rồi, tôi đi tìm nến, anh chờ một chút.”


Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, hai người họ đứng im một chỗ không động đậy.

“Cũng tốt.”

Trong bóng đêm, câu nói không đầu không cuối của Trần Mộ Bạch làm cô chẳng hiểu gì cả, “Cái gì mà cũng tốt?”

Giọng nói của anh lại một lần nữa cất lên, trong bóng đêm này không nghe ra được cảm xúc nào khác, “Cũng tốt, giữa tôi và em cũng chỉ là một cuộc giao dịch, tôi sợ em chỉ đơn thuần vì tôi mà liều lĩnh làm thế.”

Mãi lúc sau, cô cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp mà nở nụ cười, “Mộ thiếu nghĩ nhiều rồi.”

Giọng nói của anh cũng mang theo ý cười, “Vậy thì cũng tốt, em nói như vậy, tôi cũng yên tâm.”

Đêm đó hai người họ mỗi người đều mong mỏi dò xét đối phương, ai cũng không dám cúi đầu trước, ai cũng không dám nói lời thật lòng. Mãi sau này, những gì xảy ra ngày hôm nay đều khiến bọn họ vừa hối hận vừa vui mừng.

Ngay sau đó đã có người cầm theo nến, gõ cửa vào trong, “Anh Trần, đồ ăn đã chuẩn bị xong, anh muốn ăn ở đâu.”

Anh phất tay, “Không ăn nữa, tối om như thế này làm gì còn tâm tình, tôi đi ngủ đây.”

Sau đó anh ám chỉ cho Cố Cửu Tư vẫn còn đang cứng ngắc đứng đó nhìn về phía cổ tay anh, vẻ mặt hờ hững nói, “Bỏ tay.”

Lúc này cô mới chợt nhận ra, lập tức buông tay, cảm thấy ngại ngùng mà liếc về chỗ khác.

“Tôi nói này…” Vẻ mặt anh khó chịu nhìn về phía cánh tay mình, “Em từ bên ngoài về đã rửa tay chưa?”

Cô cảm thấy bệnh cuồng sạch sẽ của anh bắt đầu lên cơn rồi, quay đầu đi, có chút vô lại mở miệng, “Đúng đó, chưa rửa đâu, nếu như Mộ thiếu không chịu được thì chặt đứt tay mình đi! Dao trong nhà bếp đó tự mà lấy.”

Lần này thì đến lượt khóe môi anh co giật không ngừng, nhìn về phía cô lên tiếng, “Sáng sớm ngày mai cùng về.”


Cô quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, “Về đâu?”

Anh vừa bẻ lại ống tay áo, vừa chậm rãi trả lời, “Tiểu Khang mỗi ngày đều hỏi những ba lần bao giờ em trở lại, em còn không về thì cậu ta no đến chết đấy, ăn nhiều như thế cơ mà, no đến chết cũng đúng.”

Cô quay người, cúi đầu cười rồi lên lầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người họ cùng rời đi, tuyết rơi khiến đường trở nên trơn chợt, vốn dĩ hành trình chỉ cần một tiếng thôi đã đến nơi nhưng hai người họ phải đi mất cả một buổi sáng mới về đến thành phố.

Cố Cửu Tư không nghĩ rằng cô vừa mới trở về đã có người đến tìm cô, cô nghe điện thoại xong liền vội vàng bỏ đi.

Tại một quán cà phê, Cố Cửu Tư nhìn vào mấy tấm hình trong tay, trong lòng lại than thở, chỉ có mấy thứ này thôi đúng là làm lãng phí sự lo lắng của cô, cô con tưởng rằng Trần Mộ Bạch lại gây nên chuyện gì nữa chứ.

Đối diện cô lúc này là vị phóng viên của tờ báo giải trí nào đó đang vô cùng đắc ý, “Cô nói xem, mấy tấm ảnh này nếu như Lão Trần nhìn thấy, sẽ có kết quả như thế nào?”

Cô nhấp một ngụm cà phê mới bình tĩnh mở miệng, “Hậu quả chính là…. chắc tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu trên thế giới này nữa.”

Đúng là người mới, những thứ mà người khác nhìn thấy còn tránh không kịp, giả vờ như không biết cậu ta lại còn cố tình chụp lại, lại còn dám mặt dày tới đây uy hiếp đòi tiền?

Vẻ mặt của vị phóng viên kia vô cùng ngạc nhiên, “Cô nói vậy là có ý gì?”

Cô cảm thấy không nhịn được nữa mà ám chỉ cho cậu ta, “Ý là… hôm nay tôi chưa thấy gì hết, cậu cũng không chụp được gì hết.”

Cậu ta lạnh lùng cười, “Xem ra cô Cửu không định bỏ tiền rồi, vậy thì đành phải đem về tòa soạn cho tổng biên tập xem thôi.”

Vẻ mặt cô tỏ ra vô cùng thương tiếc mà lắc đầu, “Tùy cậu.”

Vị phóng viên đó đùng đùng nổi giận rời đi, lúc này cô mới từ từ đứng lên chuẩn bị đi về, còn chưa về đến nhà đã nhận được điện thoại từ vị tổng biên tập của tờ báo đó, khom lưng cúi đầu nhận tội, liền biểu thị rằng đã cắt chức tên phóng viên kia và không bao giờ tuyển lại nữa.

Cố Cửu Tư cúp máy, mới nghe thấy Trần Tĩnh Khang bảo cô nhìn bên đường.

Cố Cửu Tư không ngờ mình sẽ lại gặp Mạnh Lai vào hoàn cảnh như thế này, cô ta đang chầm chậm bước đi bên đường, vẻ mặt vô cùng đau thương, tư thế đi trên đường cũng vô cùng cứng ngắc.

Trần Tĩnh Khang giảm tốc độ xe lại, “Có cần để cô ta đi nhờ một đoạn?”


Cô lắc đầu ý bảo cậu đi nhanh lên, “Thôi, cô ấy chắc cũng không mong bị chúng ta nhận ra.”

Xem ra chuyện giữa Mạnh Lai và Trần Mộ Bạch, Trần Minh Mặc cuối cùng vẫn biết, sao ông ta có thể cho phép sự việc này xảy ra chứ, ông ta đương nhiên sẽ không đụng đến con trai mình, thế nhưng người khác thì không được may mắn như thế. Thế nhưng Cố Cửu Tư không nghĩ đến việc ông ta sẽ đánh cô gái này, không biết liệu có phải Trần Minh Mặc tự ra tay hay không.

Sau khi tham gia cuộc họp cả một ngày, khi Đoàn Cảnh Hi quay trở lại phòng làm việc thì sắc trời đã tốt đen, anh mệt mỏi ngồi xuống sofa, anh kéo chiếc cà vạt rồi cởi ra một nút áo, thở phào một hơi, thư ký liền đưa cho anh cả hai chiếc điện thoại.

Đoàn Cảnh Hi nhận lấy bắt đầu xem các nhật ký cuộc gọi trong chiếc điện thoại dùng cho công việc, sau khi thư ký thuật lại những người gọi đến và những việc cần biết, liền nhắc Đoàn Cảnh Hi xem điện thoại cá nhân, “Bà Thư có gọi điện hai lần tìm anh, bảo rằng khi nào họp xong thì gọi lại”

Đoàn Cảnh Hi gật đầu, rồi gọi điện, thư ký cũng hiểu chuyện liền lui ra ngoài.

“Alo, chị à.” Đoàn Cảnh Hi vừa mới mở miệng liền phát hiện mình mất giọng.

Đoàn Cảnh Hi là con trai út nhà họ Đoàn, Đoàn Cảnh Trân là chị cả, tình cảm anh em giữa họ vô cùng tốt thế nên chị lập tức lo lắng dặn dò anh, “Sao lại mất giọng thế, cũng biết công việc của em bận, thế nhưng cũng nên để ý sức khỏe của mình, đừng cậy mình còn trẻ mà không chịu để tâm.”

Đoàn Cảnh Hi hắng giọng, “Ừm, em biết rồi, chị tìm em có chuyện gì?”

Đoàn Cảnh Trân cũng xuất thân gia đình có truyền thống làm ngoại giao, mọi hành vi cử chỉ đều khiến người khác không thể nào bới móc. Từ lúc gả vào Thư gia cho đến nay, phong thái của chị càng ngày càng trầm ổn lại cộng thêm phong thái vốn có của một tiểu thư đài các được giáo dục vô cùng tốt. Đoàn Cảnh Hi biết chắc chắn chị ấy có chuyện tìm anh, nếu không thì đã không gọi tới những hai cuộc, hơn nữa những lời chị ấy muốn nói anh gần như có thể đoán được hết.

Quả nhiên Đoàn Cảnh Trân chợt nở nụ cười khẽ, “Cũng không phải chuyện lớn gì, em cũng coi như là tận mắt thấy Thư Họa lớn lên, bây giờ con bé lớn rồi, lời của chị với anh rể nó cũng không thèm nghe, cũng may lời của cậu, nó còn để vào lòng, em để ý nó hộ chị.”

Đoàn Cảnh Hi nghe vậy cũng không có tiếp lời, chỉ dựa vào sofa nhắm mắt im lặng. Đoàn Cảnh Trân cũng im lặng chờ đợi, người em trai này tui rằng nhỏ tuổi hơn chị rất nhiều, thế nhưng dù gì cũng là người thừa kế do một tay cha ruột mình chọn, một tay nuôi dạy, mấy năm gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện, dù là kiến thức hay là tâm tư của anh, chị cũng không thể nào có thể suy đoán được nữa.

Rất lâu sau, Đoàn Cảnh Hi mới nhẹ giọng nói, nhưng lại là nói chuyện khác, “Trước khi đi họp em có qua nhà, ba và em đã nói chuyện rất lâu.”

Đoàn Cảnh Trân đợi rất lâu mà không thấy gì liền hiểu rõ thái độ của anh, ngập ngừng một lát mới mở miệng giải thích, dường như vô cùng khó xử, “Hai năm nay, Thư gia càng lúc càng bị thụt lại, anh rể em cũng già rồi, từ lần ngã bất ngờ năm đó cũng không vực lại được nữa, hiện tại cũng chỉ coi như cố gắng chống đỡ mà thôi. Anh chị đã đến tuổi này cũng không cần cái gì, thế nhưng Thư Mặc và Thư Kỳ còn có một con đường dài phía trước phải đi, phận làm cha mẹ không thể nào không suy nghĩ thay cho con cái. Mà trong số những người đàn ông xấp xỉ tuổi với Thư Họa, Trần Mộ Bạch cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất. Đối với Thư Họa mà nói, Trần Mộ Bạch là một lựa chọn cực tốt.”

Đoàn Cảnh Hi ngồi im lìm trong bóng đêm nơi phòng làm việc, giọng điệu cũng không hề mang theo một chút ấm áp, không còn thấy thân thiết khi đối mặt với người thân lúc nãy nữa, dường như lại quay về với dáng vẻ lúc ngồi trên bàn đàm phán hơn nữa còn mang theo một chút hờ hững, lạnh nhạt, “Việc Trần Mộ Bạch có phải lựa chọn tốt hay không có thể tạm thời không nói đến, Trần gia là nơi như thế nào lẽ nào chị không biết, Thư Họa gả vào nhà họ có phải là một lựa chọn tốt không? Chị đã biết Thư gia đã đi đến bước đường này, thì cũng nên biết rõ Trần Minh Mặc liên hôn với Thư gia vì cái gì.”

Giọng điệu của Đoàn Cảnh Trân trở nên uy nghiêm vài phần, “Thư Họa, cúp điện thoại xuống, người lớn nói chuyện không được nghe lén, không có quy tắc gì hết!”

Thư Họa dường như bị dọa cho giật mình, kêu lên một tiếng rồi hậm hực cúp điện thoại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận