Quản Lý Tieba



Từ khi tới New York, Kỷ Trạch đã cảm thấy ngày lễ Halloween đậm chất phương tây này tràn ngập ma tính, khiến cậu vừa yêu vừa hận.

Yêu ở chỗ nó cho cậu quang minh chính đại mặc mấy bộ quần áo lố lăng, đi trên phố lớn ngõ nhỏ khoe khoang diện mạo oai phong hùng tráng và khí chất ung dung phóng khoáng của mình, thỉnh thoảng lộ ra một hàm răng trắng, thưởng cho những người liên tục quay đầu quỳ mọp dưới quần tây của cậu một nụ cười sáng lạn, sau đó phất ống tay áo, thuận tay lấy một ít kẹo.

Nhưng mà, khi cậu phải nộp đống kẹo lấy được cho mấy đứa nhóc tới nhà gõ cửa đòi kẹo, cậu nổi giận, cảm thấy lễ Halloween căn bản là ngày quốc tế thiếu nhi cho bọn nít ranh.

Nhìn Kỷ Trạch bực dọc đóng cửa đi tới phòng khách, Lục Thiên Húc mới từ trên lầu đi xuống, vừa thắt cà vạt vừa hỏi: “Sao vậy?”

Kỷ Trạch hậm hực, lười nhác ngồi trên sô pha, tay trái nâng trán, tay phải che ngực, vẻ mặt vô cùng sầu não: “Mấy năm trước em cũng là nít ranh ngây thơ.”

Nhìn kẹo trên bàn ít đi, Lục Thiên Húc đã hiểu, tên này lại đang nhỏ mọn vì kẹo của mình bị mấy đứa nhóc đến đây “không cho kẹo sẽ quậy (trick or treat)” cuỗm mất, hắn sửa sang âu phục, bốc một nhúm kẹo, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Trạch, chìa tay ra: “Mấy tuổi rồi, còn như con nít vậy.”

“Anh không hiểu đâu,” Đôi mắt nhỏ của Kỷ Trạch trông cũng rất buồn tủi,cậu không tình nguyện nhận kẹo xong mới nói, “Anh không hiểu cảm giác rõ ràng mười mấy năm trước mình vẫn là nít ranh mà hôm nay lại phải đưa kẹo do bị trói buộc bởi thông lệ của ngày lễ quái đản này nó nói cho em biết mình đã trở thành loài người không có sức phản kháng phải hai tay dâng kẹo cho bọn nít ranh.”

Kỷ Trạch nói rất chi là lưu loát, miệng không méo, lời cũng không sai, chỉ là đống oán khí này không hợp lý tí nào, may là Lục Thiên Húc đã quen với mấy lời càu nhàu vô nghĩa của Kỷ Trạch, cho nên chỉ thở dài, “Em định ở đây tiếp tục bực bội hay là quyết định đi lên thay quần áo theo anh ra ngoài?”

Kỷ Trạch giật mình, có chút đắn đo, cậu nhìn một ít kẹo trong tay, rồi lại nhìn sang Lục Thiên Húc trông như mặt không biểu cảm nhưng thật ra đang nói “nếu em không lên thay quần áo thì chờ chết đi”, cậu bất đắc dĩ đứng dậy, cằn nhằn cải nhải: “Nể tình anh cần em như thế, em quyết định tạm tha cho bọn nít ranh kia.”

Lục Thiên Húc bắt chéo hai chân, ngồi một cách tao nhã: “Anh không hiểu hai cái này có mối quan hệ logic gì.”

Kỷ Trạch sửng sốt, cậu cảm thấy Lục Thiên Húc đang bóng gió khinh bỉ chỉ số thông minh của mình, cậu bức xúc, rút lại cái chân vừa định bước lên cầu thang, xoay người đi tới cửa, lúc này Kỷ Bát đã 8 tuổi đang nằm sấp trên giường chó, chán nản lè lưỡi, dùng ánh mắt “bố làm gì thế, đừng tới đây, bố phiền lắm” giao lưu với Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch rất có trình độ bỏ qua ác ý của Kỷ Bát, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Kỷ Bát, đột nhiên cất cao giọng, ra lệnh một tiếng: “Đi thôi Kati Bát!! Quyết định dùng con!! Lốc xoáy lửa!!!”

Kỷ Bát nhếch khóe miệng bên trái, lộ ra răng chó hung dữ, vẻ mặt khinh thường nhìn bố mình: đồ ngốc.

“Bạn nhỏ Kỷ Bát, bố cảm thấy thái độ này của con…”

“Cho em 5 giây lên lầu.” Kỷ Trạch còn chưa nói hết câu, Lục Thiên Húc đã chịu hết nổi, hắn làm sao không biết trong bụng Kỷ Trạch đang suy tính cái gì, đơn giản là định dùng trò điên kéo dài thời gian thay quần áo mà thôi.

“Cái gì? Anh nói 50 giây?”

“5.”

“Hình như là 15 giây.”

“4.”

“Anh chờ chút, để em tính lại…”

“3.”

“Đậu má!”

“2…”

“Được rồi được rồi, dừng lại coi.”


Kỷ Trạch cứ thế dùng cả tay lẫn chân bò lên cầu thang, cậu phải thừa nhận, vừa rồi cậu thật sự chỉ định câu giờ, muốn cho Lục Thiên Húc thêm thời gian để cải tà quy chánh, dẹp bỏ ý nghĩ “Kỷ Trạch cần mặc đồng phục” vô cùng bất lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của não bộ, đáng tiếc nghị lực của kẻ địch quá mạnh mẽ, cậu không thể nào công phá đại bản doanh của đối phương, trái lại còn bị năng lượng hùng mạnh kia cắn trả, tăng nhanh thời gian thay quần áo.

Như ban nãy đã nói, hôm nay là Halloween, là lễ Halloween thứ 8 của hai người, dựa theo thông lệ của mấy đợt lễ trước, Kỷ Trạch đều mặc mấy bộ trang phục mà chính cậu cảm thấy vô cùng sành điệu, còn người khác cảm thấy vô cùng quái gở không thể nào nhìn thẳng, trước tiên đến nhà Quý Bảo Phàm, mở tiệc, chém gió với các đồng bọn, chơi vài trò hù dọa.

Thế nhưng năm nay, không biết có phải Lục Thiên Húc viết lập trình quá lâu nên bị nhiễm virus máy tính hay không, thế mà lại bắt Kỷ Trạch mặc bộ quân phục xanh biếc do hắn chọn —— quân phục sĩ quan, trước ngực trái còn viết thật to ba chữ “mời thao tôi” đậm phong cách phương Tây.

Thật ra Kỷ Trạch cũng không ghét bỏ bộ quần áo này, trái lại cậu cảm thấy, ngoại trừ không phù hợp với khí chất trạch nam sáng sủa của mình ra, bộ đồ này trông vẫn ngầu lắm, quả thật chính là vũ khí lợi hại có thể dùng để ra vẻ.

Nhưng đối với ý nghĩa ẩn sâu trong đó, Kỷ Trạch vừa nghĩ là thấy rùng cả mình. Mấy năm gần đây, bản lĩnh đùa giỡn trên giường của Lục Thiên Húc phải nói là… biến đổi từng ngày, ban đầu cậu còn có thể rên a thoải mái quá a yamete a kimochi, thế nhưng càng về sau, cậu càng ngày càng không đỡ nổi độ vô sỉ này, còng tay nhỏ nến thỉnh thoảng chơi một chút thì không sao, chẳng qua sau khi Lục Thiên Húc bắt đầu mê mẩn các kiểu chơi đồng phục, số lần cậu bị “thao lật trời” theo nghĩa đen ngày càng tăng, cậu cảm thấy điều này làm mình mất hết mặt mũi.

Tính đến hôm nay, Kỷ Trạch đã mặc qua trang phục hầu nữ và cô gái thỏ, cộng thêm một bộ đồ Nhuận Thổ, à, đó là cái kiểu tục xưng trước ngực chỉ phủ một cái yếm đỏ kèm theo dây đỏ rất đậm mùi chơi bắt trói, vào những lúc như thế, Kỷ Trạch lại cảm giác được kình thiên trụ của Lục Thiên Húc nảy lên theo từng nhịp tim của mình, tươi sống tràn trề sinh lực.

Nhuận Thổ là một nhân vật trong truyện ngắn Cố Hương của Lỗ Tấn lớp 9 bên mình có học Nhuận Thổ là con trai người làm mướn cho gia đình tác giả

*Nhuận Thổ là một nhân vật trong truyện ngắn Cố Hương của Lỗ Tấn (lớp 9 bên mình có học:)) Nhuận Thổ là con trai người làm mướn cho gia đình tác giả.

Tuy rằng trong lòng rất là hưởng thụ, nhưng Lục Thiên Húc vừa đứng dậy một cái là điên cuồng đâm vào giống như không muốn sống nữa, thao cậu bắn hai lần liên tục còn chưa tính, thiếu điều miệng sùi bọt mép nói không ra hơi nữa thôi, đúng là muốn mạng của cậu mà.

Cửu Nhật đại đại bị ma nhập rồi…

Kỷ Trạch vừa thay quần áo vừa nghĩ như thế.

Tuy nhiên cậu không thể phản kháng chính sách đàn áp của Lục Thiên Húc, bởi vì từ lần trước bị cậu so sánh với một anh đô con nào đó, Lục Thiên Húc ngày nào cũng chạy đến phòng tập thể hình, qua một năm nay…

Kỷ Trạch nghĩ tới nghĩ lui, cậu đưa hai tay lên che mặt, bắt chước cái biểu cảm: (*/ω\*).

Qua một năm nay, bắp thịt ngày càng săn chắc, mỗi lần làm chuyện ấy, Kỷ Trạch cứ phải sờ cơ ngực của Lục Thiên Húc trước tiên, giống như sờ ti vậy, hòng thỏa mãn cảm giác mà mình thèm nhỏ dãi bấy lâu, nói hoa mỹ một chút là: mát xa ngực, sau đó dùng sinh mạng của Kỷ tiểu cúc để trả phí, trao ra hy sinh tương ứng.

Khi cậu thay xong bộ đồ màu mè, bước từng bước xuống lầu, tầm mắt của Lục Thiên Húc cứ nhìn cậu chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên thấu qua người cậu vậy.

Thấy Lục Thiên Húc ngơ ngẩn, Kỷ Trạch rất hài lòng.

“Em biết em đẹp rồi,” Cậu chẳng khiêm tốn gì nói, tiếp theo tâm trạng xuống dốc không phanh, sắc mặt lập tức xụ xuống, “Đồng thời, em cũng dự cảm được Kỷ tiểu cúc nguy cơ trùng trùng.”

Lục Thiên Húc không để ý đến Kỷ Trạch, không phải hắn không muốn, mà là hắn thật sự bị ma nhập, bây giờ ai nói gì hắn cũng nghe không vào, bởi vì Kỷ Trạch trước mắt khiến hắn khí huyết sôi trào, ngoại trừ thị giác thì mất sạch bốn giác quan còn lại.

Áo sơmi màu xanh lục quân đội hơi ố vàng, cà vạt màu trắng, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác bó sát, trên đầu cậu Kỷ Trạch còn đội thêm chiếc mũ sĩ quan cho đủ bộ.

Bộ đồ này thoạt nhìn cũng xoàng thôi, thế nhưng mặc lên người Kỷ Trạch, hai bên hỗ trợ lẫn nhau làm nó bắt mắt một cách khó tả, lúc này Kỷ Trạch trông có chút rầu rĩ, mặt mày bí xị nhìn Lục Thiên Húc, ánh mắt như đang liên tục truyền tin “em rất lo lắng cho an nguy của Kỷ tiểu cúc”.

Nếu quen thân mới biết, trong mắt Lục Thiên Húc, ánh mắt như thế quyến rũ vô cùng.

Lục Thiên Húc động tình, hắn đứng dậy, hơi thở bắt đầu dồn dập, không điều khiển được tăng nhanh cước bộ đi đến bên Kỷ Trạch, nhìn cậu một cách tham lam.

“Em cho anh biết Lục Thiên Húc, tuy rằng chúng ta đã lĩnh giấy chứng nhận nhưng mà cưỡng… A!” hiếp trong hôn nhân vẫn không được pháp luật cho phép đâu!!

Lục Thiên Húc lanh trí chặn lại nửa câu sau của Kỷ Trạch, hắn ôm chặt Kỷ Trạch, hai tay thèm khát rờ rẫm sau lưng cậu, hô hấp ngắn ngủi mà nặng nề, đầu gối hơi cong lên, thuận tiện dùng thân dưới cọ cọ đùi Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch bị nụ hôn vội vã bất ngờ của Lục Thiên Húc làm cho thở không nổi, ngay lúc đầu lưỡi bị cuốn lấy, cậu vô thức hút lấy không khí trong miệng Lục Thiên Húc, tăng chút hơi mát giữa môi lưỡi nóng bỏng của hai người, cảm giác như thế khiến cho cả hai đều chìm đắm giữa môi lưỡi giao nhau.


Một lúc lâu sau, Lục Thiên Húc rốt cuộc nhịn không được, hắn bắt đầu đưa tay cởi dây nịt của Kỷ Trạch, kết quả Kỷ Trạch đè tay hắn lại, tách miệng ra, thở hổn hển hai hơi, cùng Lục Thiên Húc trán kề trán, nói: “Hôm nay chúng ta play cái gì?”

Lục Thiên Húc đang hưng phấn, giọng nói trầm thấp khản đặc, hắn thở phì phò, dâm loạn nói: “Âu phục vs. quân phục, hôm nay làm đến khi em mang thai mới thôi.” Nói xong, hắn còn đưa lưỡi liếm những gì còn sót lại bên môi Kỷ Trạch.

“Ha ha, núi không còn góc cạnh đất trời hòa làm một cũng phải thao thao thao.” Kỷ Trạch nhếch miệng nở nụ cười, giọng nói trong trẻo đủ lực bình thường vào giờ phút này nghe trống rỗng mà tràn ngập ma lực, khiến cho Lục Thiên Húc không kiểm soát mình được nữa, tay phải nắm ót Kỷ Trạch, hung hăng áp môi mình xuống, cắn một cái.

“Ui da,” Kỷ Trạch nhíu mày, “Chó.”

“Chó cái.”

“Đậu má.”

Lục Thiên Húc muốn tiếp tục cởi dây nịt, hắn nhịn hết nổi rồi, nơi nào đó đang kêu gào thèm muốn độ ấm của Kỷ Trạch, muốn xâm chiếm cậu ấy, làm cậu ấy đến bật khóc mới thôi, giao hòa linh hồn của hai người một lần nữa, an ủi lẫn nhau, khao khát hơi ấm trên người đối phương đến cực điểm, hệt như chỉ cần một chút là đủ để rọi sáng thế giới của mình.

“Chờ chút,” Kỷ Trạch ngăn lại, “Kỷ Bát.”

Kỷ Trạch chỉ chỉ Kỷ Bát đang trợn mắt nhìn hai người, nó đang lè lưỡi thở hổn hển, vẻ mặt như đang nói “hai người đang làm gì vậy” “bố, daddy, chơi chung đi” “hu hu hu cho con chơi với”.

Lục Thiên Húc hếch mặt nói: “Mặc kệ nó.”

“Nó rất thông minh, học là biết ngay, lỡ như nó làm chó mẹ mang thai, em biết ăn nói thế nào với 2B!!”

“Nó buộc garô rồi.”

*hình như là thắt ống dẫn tinh hay sao ấy…nói chung là không có khả năng làm giới cái mang thai nữa.

“Cái gì?! Chuyện khi nào!! Anh tên súc sinh này!! Lục Thiên Húc anh dám lén đưa con trai đi buộc garô? Anh là đồ khốn, em phải liều mạng với anh…” Kỷ Trạch bắt đầu giãy dụa.

Lục Thiên Húc đen mặt: “Em nói anh nghe xem bây giờ em đang tăng tình thú hay là thật sự muốn gây với anh.”

Kỷ Trạch dừng lại động tác giãy dụa, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi anh kích động hôn em, em có ngỡ ngàng cỡ nào cũng hùa theo anh đấy thôi, mất đi lạc thú chơi cưỡng gian, bây giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội, anh có thể nào phối hợp một chút không? Qua đây, lại lần nữa.”

Kỷ Trạch lại bắt đầu giả bộ giãy dụa, “Anh buông ra!! Đồ khốn khiếp!!! Anh giết tôi cũng được, nhưng không thể làm nhục tôi…”

Lục Thiên Húc: Đm

Kỷ Trạch: ……

Sắc mặt Lục Thiên Húc ngày càng đen, hành động của Kỷ Trạch thoạt  nhìn chẳng khác gì con thiêu thân thiếu não, thế nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết, cậu nhất định là cố ý. Qua vài năm chung sống, không chỉ Lục Thiên Húc nắm rõ Kỷ Trạch, Kỷ Trạch càng nắm rõ tính nết của Lục Thiên Húc, cậu biết chỉ cần lúc này làm trò một phen, Lục Thiên Húc ắt hẳn sẽ xìu ngay, sau đó cậu có thể vui vẻ ra cửa, đến nhà Quý Bảo Phàm tị nạn. Không phải cậu không muốn làm, mà là cậu phát hiện tối nay Lục Thiên Húc thật sự bị ma nhập, nếu như chiều theo anh ta, Kỷ tiểu cúc không chết cũng phải đi lĩnh giấy chứng nhận tàn phế.

Thế nhưng không biết hôm nay trúng tà gì, Lục Thiên Húc chẳng chịu xìu, trái lại Kỷ Trạch mặc quân trang làm trò khiến hắn càng thêm hưng phấn, đột nhiên nghĩ đến một ý định.

Lục Thiên Húc lôi Kỷ Trạch vào phòng bếp, đặt Kỷ Trạch lên quầy rượu, sau đó chộp lấy cây kéo cắt đồ ăn, nâng quần Kỷ Trạch, nhắm ngay chỗ mông cắt một mẩu, trên quần lập tức xuất hiện một cái lỗ hình quả trứng, quần lót CK của Kỷ Trạch cũng lộ ra một mẩu, Lục Thiên Húc lại kéo quần lót lên, cắt thêm cái nữa, cúc của Kỷ Trạch lọt ra ngoài ngay.

“Đậu má! Anh lại chơi cái trò này!!” Cảm giác hoa cúc mát lạnh, sắc mặt Kỷ Trạch lập tức thay đổi.


“Cưỡng gian chơi chán rồi, chơi chút trò ít người biết đi.” Lục Thiên Húc vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, mở ra chức năng ghi hình, để nó tựa vào cái ly, camera vừa lúc nhắm ngay mặt Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch có chút sợ hãi, cậu vội vàng với tay túm lấy di động: “Đừng đừng đừng! Quý ngài uy mãnh anh tin em đi cái này không có ít người biết tí nào hết đó, em sai rồi em sai rồi, em sẽ cho anh thao đến khi núi không còn góc cạnh trời đất hòa làm một không bao giờ lộn xộn nữa moa moa moa.”

Lục Thiên Húc không hề dao động, đưa tay “bốp” một tiếng đánh vào mông Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch lập tức ngoan ngoãn, quay đầu, hai mắt rưng rưng nhìn người nào đó: “Vậy anh nhẹ thôi.”

Lục Thiên Húc bấy giờ mới gật đầu, lấy ra gel bôi trơn trong tủ chén.

“Móa! Anh cất một chai hung khí ở đây hồi nào vậy!!”

Lục Thiên Húc không để ý đến cậu, chỉ lo nặn gel bôi trơn, bôi lên hoa cúc lộ ra của Kỷ Trạch.

“A ~” Kỷ Trạch nhộn nhạo rên một tiếng, hoa cúc sít chặt.

Lục Thiên Húc chậm rãi đút ngón trỏ vào. Vừa đi vào, thành thịt cực nóng của Kỷ Trạch khiến hắn hơi hoảng hồn, hắn tăng nhanh tốc độ rồi trực tiếp đút vào ngón thứ hai, đổi đủ cách xoáy đảo bên trong.

“Hừm, ưm…” Kỷ Trạch có cảm giác, bắt đầu rên hừ hừ.

“Anh muốn vào.”

Lục Thiên Húc kéo khóa quần, móc ra vật nóng hổi của mình, sau khi bôi loạn một ít gel bôi trơn, hắn bắt đầu đảo quanh, mài cạ, vẽ vòng tròn ngay trước cửa cúc của Kỷ Trạch, đoạn cầm lấy vật sưng tấy của mình, vỗ hai cái lên mông Kỷ Trạch, nói: “Gọi.”

“Hả?” Kỷ Trạch không hiểu gì.

“Gọi.”

“Ông xã, quý ngài uy mãnh, anh yêu, darling… A! Má!”

Lục Thiên Húc cắm mạnh vào, hai tay của hắn siết lấy cánh tay của Kỷ Trạch, mượn lực từ nó, bắt đầu đâm rút mãnh liệt.

“A… a… anh, anh cũng gọi cho em!”

“Bà xã, quán quân đẹp trai, hoàng tử nhỏ thiếu thao.” Lục Thiên Húc tăng tốc.

“Không phải… cái này… a…”

Lục Thiên Húc thúc mạnh một cái, đẩy ngược lời Kỷ Trạch muốn nói, lúc này hắn mới buông cánh tay Kỷ Trạch ra, ôm lấy cậu từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Gâu, gâu gâu.”

Kỷ Trạch lập tức run rẩy, hoa cúc kẹp chặt Lục Thiên Húc, dâm đãng rên: “Ừm… thao em, ông xã thao em đi, kình thiên trụ thật là lớn, oa ~”

Lục Thiên Húc bị Kỷ Trạch kẹp thoải mái muốn chết, suýt chút nữa nhịn không được, hoãn lại một lát mới khẽ cười nói: “Được, kình thiên trụ rất thích thao Megatron.” Ngực hắn rời khỏi lưng Kỷ Trạch, hắn đứng thẳng người dậy, nắm eo Kỷ Trạch, lại thúc mạnh một cái, sau đó bắt đầu đưa đẩy có quy luật.

“Ư… ư… a…” Kỷ Trạch kêu một cách phóng đãng, lúc này cậu chẳng ngại có camera ở trước mặt ghi lại lịch sử buông thả của mình, bởi vì cậu đã bị thao quên trời quên đất, bị Lục Thiên Húc làm cho mất sạch lý trí, trong đầu chỉ còn kình thiên trụ và cơ ngực cường tráng của Lục Thiên Húc mà thôi.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi quần áo của hai người đều nhăn nhúm không chịu nổi, chiến trường tình ái này rốt cuộc cũng chấm dứt, Lục Thiên Húc khẽ rên một tiếng, lật người Kỷ Trạch lại, để cho mặt Kỷ Trạch đối diện với gậy th*t của mình, hắn di động lên xuống vài cái, bắn.

Kỷ Trạch còn chưa kịp tỉnh lại từ cao trào, chờ cậu phát hiện, cậu đã bị Lục Thiên Húc bắn lên mặt. Cậu ngơ ngác lấy tay lau vết tích trên mặt, còn dùng lưỡi liếm liếm, ngây ngô nói với Lục Thiên Húc: “Muốn nữa.”

Lục Thiên Húc: “……”

Kỷ Trạch chép miệng: “Không cho kẹo sẽ quậy.”

Lục Thiên Húc lập tức lôi Kỷ Trạch lên lầu, tiếp tục xử Kỷ Trạch.

Đây chắc chắn là tự tìm đường chết, không thể không nói, Kỷ Trạch quả là một vật thể đầy mâu thuẫn.


***************

Ngày hôm sau, Kỷ Trạch khó khăn mở mắt, muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau âm ỉ.

Cậu đờ ra trong chốc lát, dường như nghe được tiếng xào rau ở dưới lầu…

“Ôi trời ơi.” Kỷ Trạch nhận mệnh đấm đấm chăn.

Cậu khóc không ra nước mắt không phải là vì hoa cúc tan nát, mà là vì vua nấu ăn bóng đêm Lục Thiên Húc thế mà lại xuống bếp, nhưng hành vi của Lục Thiên Húc không thể gọi là tìm đường chết, nói đúng hơn là muốn giết chết cậu, bởi vì mỗi lần nghĩ tới món cà tím nướng khét lẹt của Lục Thiên Húc, cậu đã cảm thấy ớn lạnh cả người, hình ảnh đó quá ảo diệu, Kỷ Trạch không dám hồi tưởng.

Lục Thiên Húc sở hữu cây kỹ năng trăm hoa đua nở, nhưng vĩnh viễn không thể nở ra kỹ năng “bếp núc”, bởi vì đụng đến khói dầu là hắn ghét bỏ rồi.

Nghĩ như thế, Kỷ Trạch vẫn có chút vui mừng, cho dù là vậy, Lục Thiên Húc vẫn tự nguyện xuống bếp vì mình, cậu cảm thấy bạn trai mình giỏi quá.

Nhưng mà, quý ngài uy mãnh à, anh thật sự không thể gọi đồ ăn bên ngoài sao.

_ (:з “∠)_

Thừa dịp Lục Thiên Húc chuẩn bị bữa sáng, Kỷ Trạch thân xác úa tàn nhưng ý chí kiên cường khổ sở đứng dậy, bụm cúc đi vào phòng sách, mở máy tính của Lục Thiên Húc, nhập vào mật mã “caofanjize”, ở sâu trong ổ đĩa H, quả nhiên cậu trông thấy một video mới tên “Ngày 31 tháng 10 năm 20XX – quân phục”, cậu run rẩy bấm mở, mang tinh thần học hỏi ngắm nghía dáng vẻ dâm đãng vô cùng đáng xấu hổ của mình, còn âm thầm bấm một like cho kiểu thở gấp mất hồn và ánh mắt mê ly nọ, sau đó nghiên cứu xem lần sau có nên sơn màu lên người để gia tăng tình thú hay không.

*Ji Ze là Kỷ Trạch, cao fan là thao lật => thao lật Kỷ Trạch (kiểu như thao dữ dội ấy =))

Thuận tiện gửi cho Quý Bảo Phàm một tin nhắn: Ngại quá anh ạ, hôm qua bị quý ngài uy mãnh thao chết đi sống lại, không ghé qua chơi được.

Chỉ chốc lát sau, Quý Bảo Phàm hồi âm: Ồ không sao cả, em có qua cũng vướng tay vướng chân thôi.

Kỷ Trạch: Đậu má, anh còn bày đặt ghét bỏ em

Quý Bảo Phàm: Đừng có cố chọc anh giận, bằng không đợi anh có thể xuống giường, anh sẽ trút hết tức giận lên đầu em.

Kỷ Trạch: … Em hiểu rồi, chúc Quý đại cúc sớm ngày bình phục.

Quý Bảo Phàm: Đại cúc gửi lời hỏi thăm thân thiết đến Kỷ tiểu cúc.

Lúc bấy giờ, Lục Thiên Húc trong phòng bếp cũng đang cầm di động gửi tin nhắn cho người nào đó.

Lục Thiên Húc: Cái này cần thêm bao nhiêu muối?

Nguyễn Nguyên Nhạc: Cậu tự xem mà làm.

Lục Thiên Húc: Xì dầu nhạt màu hay sẫm màu?

Nguyễn Nguyên Nhạc: Cậu đoán đi.

Lục Thiên Húc: Cần cho bột nêm không?

Nguyễn Nguyên Nhạc: Cậu đoán tiếp đi.

Lục Thiên Húc: Tôi đoán hiện giờ tâm trạng anh không được tốt, nguyên nhân là bị Quý Bảo Phàm nhốt ở ngoài cửa.

Nguyễn Nguyên Nhạc: Đ*t cả nhà cậu.

Lục Thiên Húc: Ha ha.

【 Phiên ngoại hoàn 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận