Đêm giáng sinh, Phong Dương và Tang Nhuế gọi Dịch Tân và Tân Hành qua tụ tập.
Dịch Tân có việc nên nói tối về sẽ đón Tân Hành cùng qua. Nhưng lúc xế chiều, Tang Nhuế đã tự lái xe qua đón Tân Hành.
Trước đó không lâu, Tang Nhuế gặp chuyện bất bình chẳng tha mà trong lúc bắt trộm đã làm chân bị thương, còn phải bó thạch cao. Bây giờ vừa tháo thạch cao xong đã tự mình đến đón cô. Ban đầu Tân Hành định chờ Dịch Tân, nhưng thấy Tang Nhuế nhiệt tình thế thì không tiện từ chối nên chỉ đành đáp ứng.
Cô gọi điện cho Dịch Tân bảo anh lát nữa không cần về đón cô.
Trong điện thoại, Dịch Tân cười khẽ, nhắc nhở cô: “Đừng trách anh không nhắc em, không có chuyện gì mà ân cần (chẳng phải trộm cướp cũng phường gian manh), từ sau khi Tang Nhuế bị thương, lúc nào Phong Dương cũng cung phụng cô ấy như thái hậu nương nương, bây giờ vừa khỏi đã tự mình đến đón em, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Lúc đó Tân Hành nghe thế còn chép miệng, cười cho qua chuyện: “Lúc nào anh cũng nghĩ xấu cho người khác.”
Dịch Tân không nói thêm mà chỉ cười bảo cô tự bảo trọng.
Vì vậy Tân Hành đã rất an tâm đi cùng Tang Nhuế, thậm chí còn thấy cô ấy bị thương mà có lòng tốt lái xe giúp.
Ai ngờ sau khi đến nhà họ Phong, Tân Hành ngay lập tức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Quả nhiên, bạo quân đúng là có khả năng nhìn xa trông rộng…
Tân Hành nhớ rằng cô được mời tới nhà họ Phong làm khách cơ mà, sao vừa đến chưa ngồi được 5 phút đã bị Tang Nhuế dẫn vào nhà bếp là sao?
Tang Nhuế dùng cả người chặn cửa, có lẽ cũng đã nhìn ra ý định muốn chạy của Tân Hành nên làm vậy để vô tình mà hữu ý cản cô lại, rồi cười nịnh nọt: “Tân Hành à, có thể giúp tớ chuẩn bị bữa tối được không?”
Tân Hành nhìn cửa phòng bếp sau lưng Tang Nhuế, trong lòng đang tính toán xem chạy như thế nào.
Tang Nhuế dùng cả người chặn chính giữa cửa lớn, dáng vẻ đó đã thể hiện thái độ rất rõ ràng.
Tân Hành quay đầu đã thấy ngay đủ loại sơn hào hải vị thì trong lòng liền dậy sóng bi thương.
Cô muốn Dịch Tân cơ…
Tân Hành trốn cũng không thoát, Tang Nhuế vẫn đứng kia cười không có ý tốt, hai người đang đối đầu thì Phong Dương tới.
Tân Hành thầm nghĩ ‘lương y như từ mẫu’, dù sao Phong Dương cũng là người hiểu chuyện, đang định mở miệng thì Phong Dương đã dẫn Tang Nhuế đi, hơn nữa còn vội vàng lên tiếng nói với cô trước, vẻ mặt có vẻ hơi ngại: “Tân Hành, giúp đỡ chút nhé, sau khi Tang Nhuế bị thương thì khẩu vị cũng thay đổi, lần trước ở nhà chị ăn mấy món chị làm xong vẫn nhớ mãi không quên, đầu bếp trong nhà với… Em đều không làm ra được mùi vị cô ấy thích, mấy ngày nay cô ấy cũng chẳng ăn được gì mấy.”
Sau khi bị thương, khẩu vị cũng thay đổi… Tân Hành mếu, Tang Nhuế bị thương ở chân chứ có phải đầu lưỡi đâu!
Cô còn nhìn rõ khi Phong Dương nói câu ‘mấy ngày nay cô ấy cũng chẳng ăn được gì mấy’, trong mắt
//