Quan Hệ Thân Mật


Cảnh Tư vẫn luôn nghĩ răng, từ lúc ở buổi họp mặt gia tộc của Cảnh gia, nàng công khai mối quan hệ giữa mình và Tiêu Linh, thì những ngày sau này các trưởng bối Cảnh gia nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ấy vậy mà đám chú bác của nàng lại vẫn lặng thinh ngoài dự đoán, chẳng những không tỏ thái độ, thậm chí không hề có bất cứ động thái nào.

Các trưởng bối Cảnh gia cũng chẳng tốt lành gì, nhưng việc không bình thường này thì đúng kỳ quặc, dù vậy Cảnh Tư cũng tự hiểu tất cả chuyện này nhất định không thể nào không liên quan đến Tiêu Linh.

Cảnh Tư biết, rồi lại vờ như không biết, ít nhất nàng cũng không muốn có quá nhiều truy vấn đến Tiêu Linh.

Tiêu Linh từng nói cô sẽ xử lý, vậy thì mặc kệ dùng cách gì, ít nhiều thủ đoạn trong bóng tối, thậm chí cho dù kết quả có là gì, nếu lúc trước Cảnh Tư không phản đối, vậy bây giờ nàng cũng sẽ không hỏi dù chỉ một câu.

Phương thức ở chung như thế phảng phất từ rất lâu thì đã bắt đầu.

Trước kia Cảnh Tư tự nhận mình sống được rất thanh tỉnh, nàng cũng không cho phép trong cuộc sống của mình tồn tại bất cứ sự nghi ngờ gì, cho dù gặp phải chuyện nào không rõ, nàng cũng sẽ tìm mọi cách tra ra, nhưng Tiêu Linh trước nay luôn là trường hợp đặc biệt.

Ngay từ đầu, đối mặt với tình cảm dần dần chuyển biến trong lòng mình, Cảnh Tư liền lựa chọn dùng phương thức lừa mình dối người một cách tiêu cực để đối diện với nó, dần dần, đối với vấn đề thuộc về Tiêu Linh, Cảnh Tư đã có quá nhiều nghi hoặc về thứ tình cảm mà nàng không thể nào nắm chắc, không nghĩ đến, cũng không dám đối diện với nó, nàng tình nguyện để Tiêu Linh dần dần sinh sôi nảy nở thành một vết sẹo lặng im bên trong trái tim nàng, còn hơn việc Tiêu Linh đã đi qua đời nàng một cách oanh oanh liệt liệt, rồi không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Một mình đứng bên cửa sổ văn phòng suy nghĩ xuất thần, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cảnh Tư hoàn hồn ngồi trở lại trước bàn làm việc, lên tiếng: "Vào đi."
Tiêu Linh từ bên ngoài đi vào trong nháy mắt, Cảnh Tư rõ ràng ngẩn người, vì che dấu cảm xúc lúc nãy của mình, đón bước chân Tiêu Linh đi đến, Cảnh Tư cúi đầu tự nhiên lật văn kiện đang mở sẵn trên bàn.


"Đang bận?" Tiêu Linh thấy vừa nãy Cảnh Tư rõ ràng còn thất thần, nhưng cô cũng không nói ra, mà chỉ duỗi tay khép lại văn kiện Cảnh Tư đang giả vờ xem, dịu dàng nói: "Không định nhìn tôi một cái sao?"
Theo động tác của Tiêu Linh mà ngẩng đầu, đôi mắt đạm mạc vẫn không lay động mà nhìn Tiêu Linh, Cảnh Tư nhìn dáng người quyến rũ ấy đang đứng tựa vào bàn, nàng khoanh tay trước ngực, lời nói vẫn lạnh nhạt như biểu hiện của nàng.

"Sao cô trở lại rồi?"
Dù trước nay Tiêu Linh đối với Cảnh Tư tốt tính đến thế nào đi nữa, cũng không nhịn được mà nhíu mày lộ nụ cười khổ, nhún vai nói: "Cảnh Tư, hôm nay là lễ tình nhân."
"Tôi chưa từng có thói quen mừng lễ." Đây là lời nói thật.

Trời sinh Cảnh Tư không thích náo nhiệt, thế nên tự nhiên cũng không thích không khí ngày lễ, thậm chí sinh nhật nàng mà nàng còn quên, thì lễ tình nhân là gì.

Cái lễ mà chỉ nghe tên thôi là thấy không hợp với nàng.

"Vậy coi như cùng tôi qua lễ đi." Tiêu Linh đứng thẳng người nói, đem lễ vật trong tay đưa đến trước mặt Cảnh Tư, cuối cùng còn dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng, động tác tuỳ tiện lại lộ ra một chút ý vị khiêu khích không thể nói bằng lời.

"Nói ra thì, đây cũng xem như là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta."
Lễ tình nhân đầu tiên.

Dư vị lời Tiêu Linh nói còn đó, Cảnh Tư không mở món quà được đóng gói tinh xảo trước mắt, mà vẫn bất động nhìn Tiêu Linh, đang không ngừng băn khoăn dao động giữa đồng ý và từ chối.

Cảnh Tư không lên tiếng, Tiêu Linh liền bất động, dường như đang kiên nhẫn chờ đợi Cảnh Tư quyết định, khoé miệng cô cong lên trông rất yêu dã, lại mang theo sự dịu dàng.


Lại một lần nữa Tiêu Linh cười vì bại trận, Cảnh Tư hơi khẽ thở dài, nàng nhận lấy lễ vật, vì che dấu sự lúng túng của mình lúc này, nàng buông ánh mắt nhìn xuống chiếc hộp, lên tiếng hỏi: "Muốn đi đâu đây?"
Tiêu Linh cúi người chống tay hai bên sườn ghế của Cảnh Tư, tiến đến trước mặt nàng, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng cọ qua gò má nàng, cuối cùng ngừng ở bên tai, khẽ cười nói: "Đi thì chẳng phải sẽ biết sao."
Tiêu Linh đột nhiên mang hơi thở đến gần khiến Cảnh Tư run lên, nàng nhận ra giây phút này ở tận đáy lòng nàng chẳng biết phải làm sao, Cảnh Tư vội duỗi tay đẩy Tiêu Linh ra, không đợi cô kịp phản ứng, nàng đã đứng dậy đi ra khỏi văn phòng trước luôn rồi.

Cảnh Tư chưa tùng một lần chân chính mừng lễ tình nhân một cách đúng nghĩa, cho nên đối với nàng, cái ngày lễ này đại khái chính là các đôi tình nhân cùng nhau ăn cơm dạo phố xem phim mang danh lễ tình nhân, thật ra cũng không làm gì khác so với bình thường hẹn hò.

Nếu có khác, thì chắc là người trên đường gia tăng đột biến, hàng quán lên giá, đẩy mạnh xúc tiến mọi người tiêu tiền.

Ngồi bên ghế phụ, Cảnh Tư nhìn bên ngoài những con phố với ánh đèn neon nối tiếp nhau không dừng, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Linh một cái, chỉ cảm thấy ánh đèn bên ngoài cửa sổ ấm áp tươi đẹp đang chiếu lên sườn mặt Tiêu Linh làm nó trở nên ôn nhu hơn.

Đáy lòng hơi rung động, cùng với âm nhạc du dương vang lên trong xe, Cảnh Tư bỗng nhiên cảm thấy thật bình yên, dường như con đường phía trước sâu xa không có điểm dừng nhưng nàng lại không hề thấy hoảng loạn.

Tiêu Linh đưa Cảnh Tư đến một căn biệt thự bên bờ sông, Cảnh Tư yên lặng ngây người đứng trước giang cảnh biệt thự, nghe tiếng cửa xe đóng lại phía sau, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Linh với đôi mắt lộ ra nghi hoặc khó hiểu.

Đối với nơi này đương nhiên Cảnh Tư sẽ không xa lạ, lúc xưa khi nàng còn ở bên Tiêu Linh, cô thường xuyên đưa nàng đến đây, cũng không hề nói lời ngọt ngào âu yếm, thậm chí không có hành động phá lệ thân mật nào cả, hai người cứ vậy mà an tĩnh đứng bên cạnh nhau, sau đó Tiêu Linh không hề băn khoăn mà hôn môi nàng, hôn rất bá đạo, như muốn trói Cảnh Tư bên người mình mãi mãi, trọn đời trọn kiếp không cho rời đi.

"Tiêu Linh." Từ hồi ức xuất thần trở lại, Cảnh Tư nghiêng đầu nhìn Tiêu Linh ở bên cạnh nàng, khẽ nhíu mày hỏi: "Tại sao đưa tôi đến đây?"
Chậm rãi dắt tay nàng, lòng bàn tay chạm vào một cảm giác lạnh lẽo, Tiêu Linh càng nắm chặt tay Cảnh Tư, dắt nàng đi vào nhà, một đường thẳng đi đến ben ngoài ban công trên lầu, nơi này có thế nhìn ra xa khắp cảnh sông, gió đêm phất động, mặt sông phản chiếu ánh đèn nơi xa, tạo nên một vùng sóng nước óng ánh, toàn bộ thế giới như phảng phất chút gì đó rất an tĩnh.


Ôm chặt Cảnh Tư từ phía sau, Tiêu Linh ở bên tai nàng khẽ nở nụ cười thật nhẹ nhàng, "Tôi đã từng nghĩ sẽ tặng nơi này cho em, nhưng vẫn luôn không có cơ hội mở miệng." Lời nói dịu dàng, mang theo âm sắc gợi cảm chỉ thuộc về một mình cô, như một chiếc lưới lớn vô hình khiến Cảnh Tư không chỗ trốn thoát.

"Món quà này đến đã đến muộn suốt mười năm, chỉ mong không phải quá muộn."
Cảnh Tư không cử động, nàng chỉ cúi đầu nhìn đôi tay đang vòng lấy nàng, trái tim nàng giây phút này mềm mại đến nỗi nàng cảm thấy xa lạ, nhưng nàng lại không thể nào kháng cự.

Cảnh Tư ngơ ngẩng nhìn hình bóng đổ trên mặt đất, thấy dàng vẻ nàng cùng Tiêu Linh đang ôm nhau, hô hấp hơi chậm, trong đầu dần trở nên trống rỗng.

"Cảnh Tư," đôi tay ôm lấy Cảnh Tư kia càng thêm siết chặt, Tiêu Linh thấp giọng cười khẽ bên tai nàng, "Em có muốn dọn đến đây ở cùng tôi không?"
Cổ họng nàng không chịu nổi mà phát sáp, nàng hít sâu một hơi, mới có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của chính mình, không để Tiêu Linh phát hiện đáy lòng nàng đang dao động dữ dội, và lý trí cùng với sự tự kiềm chế cũng dần dần sắp như quân lính tan rã.

Cảm xúc từ từ mất khống chế như vậy, trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ đêm hôm đó Tiêu Linh cầu hôn nàng ra, thì đây là lần thứ hai nàng cảm thụ được điều này.

"Tôi không thích tình cảm quá mức thân mật," lời nói tối nghĩa đến nỗi bản thân nàng nghe vào cũng cảm thấy xa lạ, nàng đem ánh mắt từ trên mặt đất dần dần nâng lên, dừng ở phương xa.

"Cũng không biết làm sao xử lý, tôi cũng không tin tưởng bản thân mình còn thể làm tốt nó."
Tiêu Linh duỗi tay xoay người Cảnh Tư lại, tầm mắt hai người cứ vậy không hề phòng bị mà chạm vào nhau, Cảnh Tư vẫn chưa kịp thu lại sự dao động và mê mang trong ánh mắt, nó đã bại lộ tất cả ở trước mặt Tiêu Linh, dùng đầu ngón tay nâng lên cằm Cảnh Tư đang rũ xuống, nụ hôn của Tiêu Linh liền dừng ở đôi môi mảnh khảnh của nàng.

"Nếu em không tin tưởng được chính mình, vậy em có thể thử tin tôi."
Tầm mắt đều bị khuôn mặt Tiêu Linh chiếm lấy, Cảnh Tử bị động mà đáp lại nụ hôn đang từng bước ép sát của Tiêu Linh, toàn bộ tinh thần vẫn luôn bị lời nói vừa rồi của cô chiếm cứ.

"Cũng giống như lời thề khi kết hôn của chúng ta, từ nay về sau, tôi dành cả cuộc đời chỉ yêu một mình em, sẽ vĩnh viễn không rời bỏ em, đến chết không phai."

Lời nói của Tiêu Linh tựa như độc dược trí mạng, trước nay Cảnh Tư không hề tin những lời thề đường hoàng như vậy, nhưng cố tình nó lại từ trong miệng Tiêu Linh nói ra, nàng căn bản không cách nào cự tuyệt.

Tầm mắt dần dần có mông lung hơi nước, Cảnh Tư từ từ nhắm mắt, cảm thụ được hơi thở như che trời lấp đất đánh tới, nàng mới đáp lại nụ hôn này, rốt cuộc không thể suy tư được gì nữa.

Hôm sau tỉnh lại, Cảnh Tư theo thói quen mở tròn mắt tìm hình bóng Tiêu Linh, phát giác cô đã sớm không ở trên giường, thấy Tiêu Linh tròng một chiếc áo sơ mi to rộng, trên tay kẹp thuốc lá, đang tựa bên cửa sổ nhìn về phương xa.

Sáng sớm ánh dương quang ấm áp chiếu lên người cô, mạ ra một vầng sáng mờ ảo, Cảnh Tư yên lặng ngắm nhìn, lại cảm thấy hình ảnh này tốt đẹp đến nỗi đáng giá khiến người thoả mãn.

"Làm sao không ngủ thêm chút nữa?" Nhận thấy được động tĩnh, Tiêu Linh nghiêng đầu nhìn lại đây, phát hiện Cảnh Tư thức dậy, cô tuỳ tay dập tắt thuốc vào chiếc gạt tàn, bước vài bước đến, vươn tay thay nàng vén lên sợi tóc phủ trên trán, cô sủng nịch cười nói: "Hay là tôi đánh thức em?"
Đầu ngón tay Tiêu Linh có hương vị của thuốc lá, Cảnh Tư đẩy tay cô ra, chậm rãi ngồi dậy, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Linh, cổ họng hơi run rẩy, không biết đã do dự bao lâu, mới rốt cuộc nói ra quyết định chôn dấu tận đáy lòng.

"Tiêu Linh, tôi muốn vì cô sinh một đứa bé."
"Hả?" Bị lời nói bất ngờ của Cảnh Tư làm ngây người, Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn người đối diện nói ra lời này với sắc mặt không hề thay đổi, hoàn toàn ngốc.

Dường như Cảnh Tư không nhận ra biến hoá trong vẻ mặt Tiêu Linh, nàng nghiêm trang nói: "Một đứa bé của Tiêu gia."
Lần này, Tiêu Linh triệt triệt để để ngốc, cô đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Tư nghiêm túc đến căn bản không giống đang nói dối, đầu óc lập tức muốn nổ tung, nhíu mày hỏi: "Are you kidding me?"
........................................
Tác giả viết chương này vào ngày 14.2.2017
Chương trước đăng ngày 28.4.2016
Và đến hiện tại 2020 bả vẫn đăng chương mới, chắc mỗi năm bả viết 2 chương:))
Mình cũng khá bất ngờ vì nhiều bạn vẫn còn follow bộ này, tg còn vài chương nữa, có cặp Nhiễm x Ngư nữa, từ từ tui đăng ha!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận