Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư

"Ta có thể nói ra đặc điểm của nó" Người bên ngoài trả lời như cũ
"Như vậy, nếu ta cũng có thể nói ra đặc điểm của nó, thì có phải nó là sủng vật của ta chăng .Ma thú trên xích luyện đại lục,khi không có người khế ước, chính là vô chủ"Phượng KHoảng Nguyệt vừa lật 'Đại lục lịch sử tổng quát', vừa nói với người kia
"Kia..."Người kia còn muốn nói thêm cái gì đó , đột nhiên bị một cái Tiểu hắc miêu đập tới

"Cầm đi, bổn cô nương không hiếm lạ gì " Phượng Khoảng Nguyệt nhìn trên cổ tay mình,sau khi thấy rõ ràng dấu răng , bỗng chợt phẩy tay áo, nhưng mà Tiểu hắc miêu cũng không bị cái gì .Nhân tố không thể nắm chắc như vậy,Nàng không muốn bị nó đem đến phiền toái,cho dù nàng không sợ phiền .Nhưng mà mầm móng nguy hiểm , nàng sẽ không đem theo bên người
Bởi vì, vừa nãy nàng thấy trên sách có ghi lại
Mỗi một ma thú đều hung ác, tàn bạo, nhân loại muốn sinh sống cùng nó, phải khế ước.Bằng không thì không phải nhân loại bị ma thú thương tổn , thì là nhân loại giết ma thú kiếm tiền

Còn Tiểu hắc miêu này, muốn này giúp đỡ, nhưng mà không khế ước với nàng, rõ ràng là muốn lợi dụng nàng, điều này làm nàng cảm thấy rất không vui
Nếu tiểu miêu này ngốc nghếch , có thể xem là không cẩn thận cắn nàng, nhưng mà nhìn đôi mắt khôn khéo kia, nàng không tin cái gì nó cũng không hiểu
Ngắt nhéo nó trong tay, quăng ra ngoài tựa như rác rưởi .Chẳng qua trước khi vứt ra, Phượng Khoảng Nguyệt để một ít phấn ngứa trên bộ lông nó.Mặc dù Tiểu hắc miêu không sợ dược , nhưng loại phấn ngứa này,hoàn toàn là dùng chỉnh người ,không có độc tính gì, chỉ làm ngứa toàn thân , sau đó...Làm cho lông trên địa phương bị dính đều bị rụng hết
Miêu có tâm lợi dụng nàng, nàng mới không cần đâu.Cho dù là miêu nàng thích nhất, nàng cũng không mặc cho bản thân bị lợi dụng .Tưởng tượng thời điểm khi tiểu hắc miêu một chút lông cũng không có, Phượng Khoảng Nguyệt cảm thấy vui hơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận