Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Bởi vì Mộ Linh Khê không có kiên nhẫn nhìn bọn nhỏ bị tra tấn đến chết, hơn nữa tự phụ cho rằng hài tử dưới mười tuổi không có bản lĩnh phiên thiên, cho nên hoàn toàn bỏ lỡ cảnh tượng xuất sắc sau đó.

Cảnh tượng năm đứa nhỏ bị lôi đình xé rách da tróc thịt bong, bị độc trùng Ô Nha cắn nuốt thành xương cốt cũng không có xuất hiện. Mà là một cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải hãi hùng khiếp vía.

Mộ Linh Khê rời đi sau một phút, năm đứa nhỏ bị lôi điện đánh cho tỉnh lại, thình lình đau đớn khiến bọn họ ủy khuất khóc lớn, đặc biệt là xung quanh không có một người thân để nhờ cậy, bọn nhỏ càng khóc lớn hơn nữa, hoang mang đến tột đỉnh.

"Chúng ta… đây là đang ở đâu?"

Khóc đã đời sau năm phút, Chu Lệ Na mới nghẹn ngào hỏi các vị đồng bọn.

"Không biết!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, Thạch Miểu đồng thời đáp, vẻ mặt không hiểu ra sao.

Đoạn thời gian đầu, Mạc Du Hồng còn tỉnh táo để lại ký hiệu cho mẫu thân đến cứu, nhưng có lẽ là còn quá nhỏ, cho nên nàng không thể duy trì áp lực quá lâu, cộng thêm đường dài xóc nảy, cho nên lúc sau đó Mạc Du Hồng mơ mơ hồ hồ, nửa mê nửa tỉnh. 

Nàng chỉ nghe được có một người xấu muốn hại bọn họ.

Thạch Miểu đưa mắt nhìn lôi đình mênh mông quay cuồng ở bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn nhớ rất rõ, chính là những ánh sáng tím này đánh cho đầu tóc hắn nhảy dựng, xương sống tê tê dại dại, hắn còn tưởng rằng chính mình phải bị xé rách mà chết.

Nhưng sau đó, một lực lượng ấm áp vô hình chảy xuôi toàn thân, hoàn toàn ngăn cách lực lượng bá đạo của lôi đình, đem hắn gọn ghẽ mà bảo hộ ở phía trong.

Hiển nhiên, Chu Lệ Na cũng chú ý tới chi tiết này, nàng không khỏi giơ lên sợi xích khóa ở cổ tay mình, trên sợi xích chảy xuôi một ánh sáng trắng, lấy tư thế bẻ gãy nghiền nát cùng lôi đình giằng co.

"Đây là vật gì?" Chu Lệ Na không khỏi nhìn về phía Mạc Du Hồng, tò mò hỏi.

Nàng còn nhớ rõ, ở trong hốc cây kia, trước khi bị người xấu bắt đây, chính Mạc Du Hồng đeo lên cái này cho nàng.


Mạc Du Hồng vỗ ngực, ngữ điệu tự hào mà đáp:

"Đây là Khóa Đồng Tâm do mẫu thân ta luyện chế, chỉ cần chúng ta gặp phải nguy hiểm, nó sẽ tự động phản kích, hóa giải phần nào nguy cơ. Như thế nào, mẫu thân của ta lợi hại lắm có phải hay không?"

Thạch Miểu và Chu Lệ Na đồng thời sáng mắt, vẻ mặt sùng bái đáp:

"A di quá lợi hại!"

Đúng lúc này, Mạc Vân Long mới chú ý tới Âu Dương Nhược Lan ngoại trừ lúc ban đầu kêu rên một tiếng, sau đó không nói lời nào, hơn nữa gục đầu xuống, thần sắc có chút quỷ dị.

"Âu Dương Nhược Lan, ngươi làm sao vậy?"

Nữ hài không đáp lời, sắc mặt xanh xao một cách bất thường, hai mắt nhắm nghiền, tựa như là vật chết không có hơi thở.

Mắt thấy nước hồ dâng lên tới cằm, Âu Dương Nhược Lan sắp sửa chìm xuống dưới, Mạc Vân Long lanh tay lẹ mắt mà kéo nàng một phen, quan tâm hỏi han.

Ba người Mạc Du Hồng, Chu Lệ Na, Thạch Miểu thấy vậy, cũng xúm lại hỏi han ân cần:

"Tiểu Lan Lan, ngươi mau tỉnh lại, đừng ngủ! Chúng ta hiện tại đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm!''

"Tiểu Lan Lan, ngươi làm sao thế?"

"Tiểu Lan Lan, ngươi mau tỉnh tỉnh, đừng làm chúng ta sợ nha!"


Mấy đứa nhỏ mồm năm miệng mồm, làm đủ mọi cách từ nhéo má, bóp mũi, giựt tóc mai hòng làm cho Âu Dương Nhược Lan tỉnh lại, nhưng nữ hài vẫn là không chút phản ứng.

Bọn họ còn quá nhỏ, không thể phán đoán chính xác Âu Dương Nhược Lan đang gặp phải tình huống gì, chỉ có thể ngây thơ hồn nhiên, dùng tri thức hữu hạn của chính mình nỗ lực cứu trợ đồng bọn.

Nhưng qua vài phút, Âu Dương Nhược Lan vẫn không tỉnh lại. Mấy đứa nhỏ bắt đầu mờ mịt vô thố, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mạc Du Hồng nhéo ống tay áo Mạc Vân Long, mếu máo nói:

"Ca ca, ngày thường ngươi có chủ ý nhiều nhất, ngươi mau nghĩ cách cứu tiểu Lan Lan đi!"

Mạc Vân Long vò đầu bứt tai, vẻ mặt mộng bức nói:

"Ta không biết làm sao để cứu nàng! Đúng rồi, chỉ có Vân dì! Y thuật của dì ấy lợi hại như vậy, hẳn là có thể cứu tiểu Lan Lan. Chúng ta chạy đi tìm dì ấy đi!"

"Nhưng chúng ta không biết đây là nơi này? Làm sao mà chạy ra được nha?" Mạc Du Hồng nhăn mày, khó xử hỏi.

Đúng lúc này, Chu Lệ Na cùng Thạch Miểu đồng thời hét lên một tiếng:

"Các ngươi mau xem, ở dưới đáy hồ có cái gì đang bơi đi lên!"

"Không tốt! Năng lượng trên Đồng Tâm Khóa đang dần yếu bớt, chúng ta phải nhanh lên rời khỏi nơi quái quỷ này.''

Nghe vậy, hai huynh muội đồng thời biến sắc, quả nhiên năng lượng trên Đồng Tâm Khóa ở trải qua lôi đình cọ rửa mà bắt đầu có xu hướng yếu bớt, nếu không có tầng bảo hộ của Đồng Tâm Khóa, e là năm người bọn họ sẽ bị lôi đình phách cho tan xương nát thịt.


Mà càng giậu đổ bìm leo hơn là, vô số bóng đen nghìn nghịt dưới đáy hồ bắt đầu bơi lên và vây quanh bọn họ, vô số độc trùng Ô Nha hé mở hàm răng sắc nhọn cắn về phía bọn họ, bất quá bởi vì có Đồng Tâm Khóa dâng lên một tầng bảo hộ, cho nên chúng nó tạm thời không thể thương đến bọn họ mảy may.

Nhưng ở song trọng lôi điện và độc trùng công kích, Đồng Tâm Khóa không thể chống đỡ được bao lâu.

Năm đứa nhỏ nghĩ tới việc bơi lên bờ tránh nạn, nhưng bọn họ thân ở giữa hồ, xung quanh lại có độc trùng Ô Nha vây quanh, không thể di chuyển một bước.

Chu Lệ Na, Thạch Miểu bắt đầu sợ hãi, run lập cập mà gào khóc. Một người thất trí kêu gào ông ngoại tới cứu, còn một người lẩm nhẩm lầm nhầm, tâm sự với lão cha thợ săn rằng bọn họ sắp gặp nhau ở cửu tuyền.

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cũng gấp như con kiến bò trên chảo nóng. Nhưng bọn họ đi theo mẫu thân gặp qua không ít đại trường hợp, mẫu thân luôn dặn dò bọn họ càng là nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh, bình tĩnh tìm đến một đường sinh cơ.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Bỗng chốc, hai huynh muội như nghĩ đến cái gì, tâm linh tương thông mà nhìn nhau, thấy được sự hưng phấn trong mắt của đối phương.

"Nếu không, chúng ta thử một lần!?'' Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đồng thời mở miệng, ăn ý hỏi cùng một câu hỏi.

Mạc Du Hồng nhìn vô số bóng đen dưới đáy hồ, ánh mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử, giọng điệu hơi hơi nhảy nhót nói:

"Ca ca, muội sẽ giải quyết nguy cơ phía dưới!''

Mạc Vân Long cũng nhìn lôi đình đan chéo xung quanh, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn nói:

"Tiểu Hồng yên tâm, phía trên giao cho ta!''

Bộp!


Hai huynh muội đập tay vào nhau vang lên một tiếng, ánh mắt cùng biểu tình, quả thật giống nhau như đúc.

Chu Lệ Na dừng lại gào khóc, trơ mắt nhìn hai huynh muội nhà nào đó khí tràng toàn bộ khai hỏa, phảng phất chuẩn bị đi đánh lộn ba trăm hiệp, nàng vừa nấc cục vừa hỏi:

"Các ngươi… các ngươi định làm gì?"

Thạch Miểu cũng nhìn về phía hai huynh muội bằng ánh mắt khiếp sợ:

"Chúng ta hiện tại chạy nhanh còn kịp lúc! Các ngươi không cần làm việc ngốc!"

Mạc Vân Long bản khuôn mặt nhỏ, bình tĩnh móc ra một thanh que cời lửa màu đen ngòm, một bên đem que cời lửa chọt ra phía ngoài tầng bảo hộ của Đồng Tâm Khóa, một bên nói:

"Chạy là chạy không còn kịp rồi! Chi bằng thử thời vận một phen."

Chu Lệ Na muốn nói cái gì, Mạc Du Hồng đã tiếp lời:

"Các ngươi dựa gần chúng ta… à không… cách xa hai người bọn ta một chút. Bảo hộ tiểu Lan Lan, đừng cho nàng chìm xuống hồ là được. Đến nỗi hai chúng ta, các ngươi không cần phải xen vào! Chúng ta là đang làm đại sự."

Thạch Miểu, Chu Lệ Na muốn hỏi bọn họ thử thời vận là thử kiểu gì, mà làm đại sự là làm chuyện gì. Sau đó không cần hỏi, hai người tập thể trợn trừng mắt, nhìn hai kẻ điên trước mắt.

"Ngọa tào! Huynh muội bọn họ muốn chết sao?'

"Thái quá! Thật là thái quá, chẳng lẽ phương thức tỉnh lại của ta không đúng rồi?"

Hai đứa nhỏ không khỏi hoài nghi nhân sinh.

(Tác giả: Hôm nay bù cho mọi người 2 chương, mong các độc giả thứ lỗi vì sự chậm trễ của Lộ nhé. Có ai đoán được 2 đứa nhỏ làm gì không nè?)1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận