Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 69: Nói ra lời kinh người
Một tiếng quát chói tai, toàn bộ mọi người trong phòng đều ngơ ra.
Tề Thuật gần bốn mươi tuổi, thân phận địa vị cao quý, trên triều đình có thể nói là oai phong một cõi, bất luận là quan văn hay là võ tướng, dám ở trước mặt hắn làm càn không có mấy người!
Nhưng hôm nay một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, một gia hỏa lông còn chưa mọc đủ, cũng dám trước mặt hắn tự xưng lão tử?
Tề Thuật tức giận cánh mũi phập phồng, ngay sau đó lại thấy không đúng.

Cái gì gọi là “Ngươi đem A Phù của ta hứa hôn cho người khác?”
“Hai đứa....... chưa có........ ở chung một chỗ?”
Hắn nhìn Bạch Phù hỏi.
Bạch Phù đỡ trán, cúi đầu quả thực không biết nên nói cái gì!
Tưởng Kình Phong cái tên ngốc này! Thật là.........
A a a tức chết nàng!
Tưởng Kình Phong cũng không phải ngốc, thấy Tề Thuật giật mình hỏi Bạch Phù vấn đề như vậy, cũng bắt đầu thấy không đúng.
“Ngài không đem A Phù của ta hứa hôn cho người khác?”
Hai bên một lời thoại, còn có gì không rõ ràng nữa?
Tề Thuật tức giận nhìn Bạch Phù, bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay, một câu nặng lời cũng không nói, “con con con” nửa ngày, nhưng vẫn không nói nên lời.
Tưởng Kình Phong không hỏi gì, liền hỏi Bạch Phù: “A Phù, cha nàng đem nàng hứa hôn cho người khác?”
Hứa hôn cái đầu chàng!
Bạch Phù tức giận đá Tưởng Kình Phong một cước, thấp giọng nháy mắt với hắn: “Mau giải thích với cha ta đi!”
Dám ở trước mặt cha nàng tự xưng lão tử, hắn điên rồi chắc?
Tưởng Kình Phong tuy rằng không có được đáp án, nhưng nhìn bộ dạng của nàng liền biết không có, trên mặt lập tức khôi phục tươi cười.


“Nhạc phụ đại nhân, vừa rồi là tiểu tế không đúng, để tiểu tế giải thích với ngài, ngài đừng nóng giận.”
Tưởng Kình Phong lật mặt như thế, làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Tề Thuật cười lạnh: “Không dám, tướng quân vẫn là nên nói rõ ràng rốt cuộc ai là lão tử của ai đi?”
“Ngài là lão tử của ta!”
Tưởng Kình Phong không hề nghĩ ngợi, đại trượng phu co được giãn được.
Tề Thuật nghe vậy suýt chút nữa bị nghẹn.
Hắn đã nhìn quen những người gian xảo dối trá khẩu phật tâm xà trên triều đình, mặc dù cũng có vài người không biết xấu hổ, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng có chút che giấu, tỏ ra bộ dáng lịch sự nhã nhặn. Không ai quang minh chính đại mặt dày vô sỉ như Tưởng Kình Phong.
Cố thị ở nội viện mặc dù cũng nghe tin Tưởng Kình Phong đến đây, nhưng dù sao cũng là nam khách, nàng trực tiếp ra mặt có chút không tiện, nhưng vừa nghe nói Bạch Phù không để ý quy củ chạy ra, sợ hai người kia vì tranh đoạt Bạch Phù mà đánh nhau, đành không để ý nữa, vội vàng chạy ra ngoại viện. Vừa tới nơi liền thấy cảnh Tề Thuật sai người đánh Tưởng Kình Phong.
“Làm cái gì vậy? Có gì từ từ nói!”
Nàng lập tức ngăn lại.
“Không thể cùng hắn từ từ nói nữa!”
Tề Thuật tức giận kém chút nữa tự mình động thủ.
Tưởng Kình Phong lại không thèm để ý, nhìn thấy Cố thị liền cao hứng tới tiếp đón.
“Nhạc mẫu đại nhân, thật không nghĩ tới ngày đó vội vã gặp mặt, bây giờ chúng ta lại trở thành người một nhà. Mấy ngày nay đa tạ ngài chiếu cố A Phù, ngài yên tâm, ta về sau sẽ đối tốt với nàng, quyết không để ngài cùng nhạc phụ phải lo lắng.”
“Ta không phải nhạc phụ của ngươi!”
Tề Thuật lại phủ nhận, nói với Cố thị: “Bọn họ căn bản là chưa có thành thân! A Phù búi tóc kia......... là.......... là chính nó tự làm loạn!”
Cố thị cả kinh, quay đầu nhìn về phía Bạch Phù.
Chỉ thấy Bạch Phù cúi đầu, một câu cũng không dám nói, hoàn toàn là bộ dạng phạm lỗi bị bắt tại trận.
“Con, nha đầu này......... lá gan cũng quá lớn đi!”
Cố thị tự đáy lòng nói một câu.

Chuyện này liên quan đến danh tiết của nàng, lỡ như Tưởng Kình Phong hối hận, không muốn nàng nữa, nàng búi tóc như vậy gặp người khác, đến lúc đó cho dù nói mình còn trong sạch, cũng sẽ không có người tin.
Cho dù có người tin, danh dự cũng không cách nào vãn hồi rồi.
Bạch Phù vân vê đầu ngón tay ngập ngừng nói: “Con sợ sau khi nhận thân........ người nhà sẽ không đồng ý cho con cùng Tưởng Kình Phong ở bên nhau, cho nên..........”
“Vậy cũng không thể tùy ý làm bậy như thế.”
Cố thị bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng không thể không nói, Bạch Phù lo lắng hoàn toàn không phải dư thừa.
Nếu không phải nàng búi tóc kiểu này, Tề Thuật đúng là sẽ không đồng ý cho nàng cùng Tưởng Kình Phong ở bên nhau, tối thiểu, trong vòng hai năm sẽ không đồng ý.
Nữ nhi vừa mới tìm về, chính mình còn chưa có nhìn qua mấy lần, không cùng nàng ở chung mấy ngày, phải đưa nàng gả đi? Tề Thuật dù thế nào đi nữa cũng không nỡ!
Hắn nhất định sẽ chờ thêm vài năm nữa mới tìm vị hôn phu cho Bạch Phù, dù sao nữ nhi của phủ Quốc công bọn họ cũng không cần phải lo lắng, đừng nói mười tám tuổi, cho dù là hai mươi tuổi cũng có người tranh đoạt mà cưới về, huống chi Bạch Phù còn là  n Dương Huyện chúa.
Tề Thuật nghe thấy lời của Bạch Phù, trong lòng lại càng buồn bực.
Hắn thân là một phụ thân, thế nhưng còn không bằng một ngoại nhân như Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong lại cao hứng cười đến ngây dại.
Hắn tuy rằng sớm đã quyết định thành thân với A Phù, nhưng A Phù vì hắn mà làm ra chuyện này, hắn cũng không nghĩ tới.
Nhưng A Phù hiện tại đã búi tóc kiểu phụ nhân, vậy có một số việc không dễ xử lý, tỷ như chuyện thành thân.
Người ở kinh thành hiện giờ đều nghĩ đến đại tiểu thư Vệ Quốc công phủ đã thành thân ở bên ngoài, lúc này hắn lại đến cầu hôn liền rất kỳ quái.
Một khi đã như vậy, thì chuyện gấp phải tòng quyền, có thể bớt chuyện gì liền bớt đi.
Tưởng Kình Phong nghĩ nghĩ, từ trong lồng ngực móc ra thiếp canh của mình, nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây là thiếp canh của ta.”
“Ta vốn tính toán trước nên tới cửa cầu hôn, tam môi lục sính cưới hỏi đàng hoàng cưới A Phù về nhà, nhưng hiện tại làm vậy chỉ sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, đối với A Phù ngược lại không tốt, chúng ta không bằng làm chuyện nên làm, nói với bên ngoài rằng ta cùng A Phù đã sớm thành thân.”
“Các người đem thiếp canh của A Phù đưa cho ta một phần, rồi viết lên hôn thư, ta lát nữa sẽ lấy hôn thư tiến cung thỉnh phong cho A Phù.”

“Ngươi nằm mơ đi!”
Tề Thuật lạnh lùng nói: “Ta sẽ không gả A Phù cho ngươi!”
Lúc trước là cho rằng A Phù đã ở cùng một chỗ với Tưởng Kình Phong, hắn thật sự không có biện pháp mới không thể không chấp nhận.
Hiện tại nếu đã biết hai người căn bản không có quan hệ gì, hắn làm sao có thể đem A Phù giao cho Tưởng Kình Phong?
Nét mặt Tưởng Kình Phong liền sa sầm, nhẫn nại giải thích: “Ngài yên tâm, tuy rằng không thể làm sáng tỏ chuyện này, nhưng những thứ ta nên đưa cho A Phù sẽ không ít đi! Sính lễ đã chuẩn bị hết rồi, ngày mai có thể đưa đến kinh thành, ngài nếu không hài lòng..........”
“Buồn cười!”
Tề Thuật lạnh lùng ngắt lời: “Ta đường đường là Vệ Quốc công phủ, chẳng lẽ còn còn thiếu chút sính lễ đó của ngươi?”
Sắc mặt Tưởng Kình Phong lúc này hoàn toàn trầm xuống: “Vậy ngài vì sao không đáp ứng gả A Phù cho ta?”
Bởi vì ngươi..........
“Quốc công!”
Cố thị ôm lấy cánh tay Tề Thuật, nháy mắt với hắn.
A Phù còn ở đây đấy, chàng ở trước mặt nó mắng người trong lòng nó, khiến nó nghĩ thế nào?
Tề Thuật theo ánh mắt Cố thị nhìn đến Bạch Phù, quả nhiên thấy nàng cúi đầu, bộ dạng thương tâm khổ sở.
Cố thị thừa cơ kéo Tề Thuật về phòng, nhìn Tưởng Kình Phong cười nói: “Ta có vài lời muốn nói với Quốc công, tướng quân lâu ngày không gặp A Phù, chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói với nó, các ngươi cứ trò chuyện đi, bọn ta đi một chút sẽ trở lại.”
Để một nam nhân và nữ nhi chưa xuất giá ở cạnh nhau, kỳ thật rất không thích hợp, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác, nàng nếu không đem Tề Thuật lôi đi, chỉ sợ hắn muốn cùng Tưởng Kình Phong đánh nhau mất.
Tề Thuật không muốn rời đi, bị Cố thị cứng rắn kéo đi, nghe nàng nhỏ giọng nói “Trong phòng còn có hạ nhân coi chừng, bọn nó không thể làm ra cái gì đâu!”
Lúc này mới không tình nguyện đi theo.
“Chàng rốt cuộc muốn thế nào?”
Sau khi vào cửa Cố thị đi thẳng vào vấn đề, hỏi một câu.
“Cái gì gọi là ta muốn thế nào?”
Tề Thuật vẻ mặt mất hứng.
Cố thị thở dài: “Lúc trước không phải nói rồi sao, gây khó dễ cho Tưởng Kình Phong một chút là được rồi, chàng làm sao còn hăng hái như vậy?”
“Lúc trước là do ta cho rằng Phù nhi đã cùng hắn ở một chỗ, không còn cách nào khác! Hiện giờ nếu đã biết là không phải như vậy, ta làm sao có thể đáp ứng được!”
“Nhưng chàng không đáp ứng thì thế nào? A Phù đã nhận định hắn, vì hắn ngay cả chưa có danh phận đã tự mình đổi búi tóc, mấy ngày trước còn búi tóc như thế đi tiếp chỉ. Hiện giờ toàn bộ kinh thành đã biết  n Dương Huyện chúa đã thành thân rồi, chàng không đem nó gả cho Tưởng Kình Phong còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn gả cho người khác?”

“Tại sao không thể gả cho người khác?”
Tề Thuật lại nói một câu: “Nữ nhi của ta đừng nói đến việc nó chưa thật sự thành thân, cho dù đã thành thân rồi ly hôn, cũng có người muốn thú! Dựa vào cái gì mà theo tiểu tử Tưởng Kình Phong kia?”
Cố thị ngửa mặt lên trời thở dài: “Nhưng A Phù thích Tưởng Kình Phong, vì Tưởng Kình Phong nó cái gì cũng nguyện ý làm, chàng nhẫn tâm chia rẽ bọn chúng, khiến A Phù khổ sở?”
Vừa nói đến sẽ khiến Bạch Phù khổ sở, Tề Thuật quả nhiên cắn môi, trầm mặc một hồi lâu.
Cố thị nghĩ đến hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể đáp ứng, ai ngờ sau đó hắn lại nói ra lời kinh người.
“Phù nhi do gặp qua quá ít nam nhân, bị Tưởng Kình Phong mê hoặc mất, chờ sau khi nàng gặp qua nhiều nam nhân, liền nhận ra Tưởng Kình Phong kỳ thật cũng không có gì tốt.”
“Không bằng chúng ta mua về cho Phù nhi vài trai lơ, để nàng chọn, xem thích cái dạng gì, đến lúc đó...........”
“Chàng điên rồi phải không?”
Cố thị hít một ngụm khí lạnh cắt lời hắn.
Tìm trai lơ cho nữ nhi của mình? Vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra!
Tề Thuật lại cảm thấy ý kiến này không tồi, nghiêm túc nói: “Này có cái gì? Phù nhi của ta không phải lo gả cho người khác, mua mấy trai lơ về ở trong phủ, cuộc sống trôi qua thoải mái, vừa không cần lo lắng trượng phu cưới vợ bé, cũng không cần xem sắc mặt công công bà bà, muốn làm gì thì làm.”
“Ta nhổ vào! Chàng chính là không muốn nó gả đi, muốn nó cả đời ở bên cạnh chàng! Còn trai lơ? Chàng như thế nào không............”
“Cái gì trai lơ?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Phù ló đầu tiến vào.
“Cha, nương, hai người đang nói gì vậy? Trai lơ là cái gì?”
Cố thị bị dọa đến nghẹn lời, lấy lại tinh thần vội vàng cười nói: “Chính là........ chính là mặt nạ! Cha con nói sắp đến lễ mừng năm mới, muốn đến hội chùa mua cho con mấy cái mặt nạ về chơi!”
(Trong tiếng trung, từ “trai lơ” có phát âm khá tương đồng với từ “mặt nạ”)
Bạch Phù nhíu mày, có chút khó hiểu.
Bọn họ không phải đang nói chuyện Tưởng Kình Phong sao? Sao lại bỗng nhiên nhắc đến mặt nạ?
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nói đến chuyện này, nàng cười cười đến bên cạnh Tề Thuật, kéo tay áo hắn: “Cha, người đáp ứng cho con cùng Tưởng Kình Phong ở bên nhau đi, hắn tuy rằng có chút thô lỗ, nhưng kỳ thực là một người rất tốt, nữ nhi ở bên ngoài bị người ta khi dễ, đều là Tưởng Kình Phong giúp con, nếu không sẽ không đợi được đến ngày gặp lại người mất............”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận