Phù cẩm

122
Tống Tinh Dao đã về phòng, ngồi ở trước gương trang điểm tiếp tục ngẩn người.
 
Cũng không phải là nàng không muốn có con, ngược lại, nàng rất thích trẻ con, cũng muốn sinh một đứa con của chính mình, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại. Mới thành thân được hai tháng, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành mẫu thân, cũng tự cảm thấy không thể cho đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh vô lo vô nghĩ, tương lai còn có rất nhiều nhân tố không rõ ràng, nàng không muốn sau này bị ràng buộc dây dưa bởi đứa nhỏ, như vậy đối với cả ba người đều không tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nếu thật sự có, đúng như Lâm Yến đã nói, đó là đứa nhỏ trời cao ban tặng, nàng không trách đứa nhỏ này tới không đúng thời điểm, chỉ trách Lâm Yến.
 
Đã nói rồi đấy… Để cho hắn kiềm chế, kết quả thì sao?
 
Miệng của nam nhân, quỷ gạt người, nàng không nên tin tưởng hắn!
 
Đang bực bội, rèm châu kêu lên, Lâm Yến đã đi vào theo, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng rồi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của nàng rồi cẩn thận nói: “Yêu Yêu, nàng… đừng buồn bực. Ta nghe Yến Đàn nói, nàng còn chưa tìm đại phu, ta đã sai bọn họ đi mời rồi, nàng…”
 
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tống Tinh Dao đã tức giận đến mức vỗ một cái lên trên bàn, Lâm Yến vội vàng nâng tay nàng lên ôm vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu cô nãi nãi à, cho dù nàng tức giận thì cũng đừng làm tổn thương bản thân, có tức thì xả vào ta là được, ta cho nàng đánh cho nàng mắng tuyệt đối sẽ không đánh trả.”
 
“Lâm Yến, lúc thành hôn chàng đã hứa gì với ta hả? Ta nói ta uống thuốc thì chàng không cho, hiện tại thì sao?” Tống Tinh Dao tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe nhìn hắn.
 
“Đúng đúng, là ta không tốt, nhưng…” Lâm Yến cũng vô cùng oan ức nói không nên lời. Phương pháp có thể dùng thì đều dùng rồi, không chỉ có nhẫn nhịn chuyện trên giường, hắn cũng hỏi thái y xin đơn thuốc để uống, mặc dù không thể bảo đảm không có sơ hở nào, nhưng lúc này mới được hai tháng, quả thật cũng quá nhanh rồi.

 
Tống Tinh Dao càng nghĩ càng tức, kéo ngăn kéo ra rồi lấy cây kéo vàng nhỏ dùng để làm lễ kết tóc vào hôm thành hôn từ bên trong ra, dọa Lâm Yến sợ hết hồn, vội vàng muốn ngăn cản: “Yêu Yêu, có chuyện gì thì bình tĩnh nói, nàng đừng xúc động.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lâm Yến, ta nói cho chàng biết, nếu như ta thật sự có thai, ta sẽ… ta sẽ cắt… của chàng.” Nàng cầm cây kéo “Loạt soạt loạt soạt” hai cái.
 
Lâm Yến kẹp chân lại, cảm thấy chỗ ấy mờ hồ co rụt lại, hắn vừa ôm người vào trong lồng ngực vừa khẽ vuốt nắm tay nắm chặt thành quyền của nàng, an ủi nói: “Ngoan, đừng xúc động, thả cây kéo xuống trước đi. Ta thật sự không hề lừa nàng, cũng không giở trò lừa gạt, thành thật lắm… À ờm… Như thế này rồi mà còn có thể mang thai, cũng không phải mấy lời lúc trước linh nghiệm chứ, đứa nhỏ trời cho à? Vậy chắc chắn là trời xanh đền bù cho nàng và ta không được viên mãn ở kiếp trước. Nàng nhớ lại đứa cháu nhỏ nhà mẹ đẻ của nàng đi, nó không đáng yêu à? Lại nhớ tới Thập Ngũ điện hạ đi, hắn không khiến người ta vui vẻ sao? Đứa nhỏ của nàng và ta… chắc chắn còn đáng yêu hơn bọn nó chứ nhỉ?”
 
Tống Tinh Dao đi theo mạch suy nghĩ của hắn, đứa nhỏ của nàng và Lâm Yến… Nàng nhìn khuôn mặt không thể chê trách này của Lâm Yến, đứa nhỏ của hai người bọn họ hẳn là sẽ rất xinh đó, đôi mắt to có con ngươi như quả nho, khuôn mặt giống như cục bột nếp, lúc cười giống nàng… Tưởng tượng như vậy, hình như rất không tệ.
Tay cầm cây kéo hơi nới lỏng, Lâm Yến tiếp tục cố gắng: “Chẳng qua nàng chỉ đang lo lắng sau này giữa nàng và ta sẽ xảy ra chuyện xấu, Yêu Yêu, kiếp này trừ khi ta chết, nếu không sẽ không có ai có thể tách nàng và ta ra. Lại lùi một vạn bước tới xem, cho dù nàng và ta thật sự xa nhau bởi vì nhân tố bên ngoài, thì toàn bộ tài sản của ta đều nằm trong tay nàng, nàng đang lo lắng điều gì? Nếu thực sự có ngày đó, ta hứa nàng có thể mang đứa nhỏ đi, số tài sản đó cũng đủ cho nàng và con suốt đời không phải lo cơm áo gạo tiền, nàng không cần phải lo lắng đứa nhỏ này sẽ trở thành ràng buộc giữa nàng và ta, ta cũng sẽ không để nàng và con phải xa nhau.”
 
Cây kéo kia được buông ra hoàn toàn, cuối cùng cảm xúc của Tống Tinh Dao đã được xoa dịu, nàng mềm mại ở trong lồng ngực hắn nói: “Có thật không?”
 
“Ta thề.” Lâm Yến nói.
 
“Nhưng mà như vậy… là không công bằng với chàng.” Nàng cầm đi hết thảy, chẳng phải hắn lại phải lẻ loi một mình ư?
 
“Ta cam tâm tình nguyện.” Lâm Yến hôn lên trán nàng, nàng thật sự rất không có cảm giác an toàn.

 
Tình cảm vẫn luôn phải trả giá, mà trả giá thì làm sao có công bằng tuyệt đối được? Hắn bằng lòng thành toàn cũng được, nhân nhượng cũng thế, chiều theo cũng vậy, trả giá cũng thế, toàn bộ đều xây dựng trên tình yêu tha thiết, mà không phải là ban ơn, không cần nàng phải trả ơn y hệt một cách công bằng.
 
Tống Tinh Dao cúi đầu che bụng nhỏ của mình lại, đột nhiên có chút chờ mong: “Đứa nhỏ xinh xắn giống như chàng ư?”
 
“Có lẽ càng giống mẫu thân hơn.” Lâm Yến đặt tay lên trên mu bàn tay nàng.
 
“Không muốn, nương của ta nói hồi nhỏ ta xấu lắm, giống như con khỉ ấy.”
 
“…”
 
Bầu không khí trong phòng đang ấm áp thì ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Yến Đàn ——
 
Đại phu tới rồi.
 
————
 
Sau nửa canh giờ, đại phu cầm tiền khám bệnh và tiền thưởng ra khỏi gian phòng, vừa đi vừa lau mồ hôi.

 
Ông đã khám bệnh nhiều năm, nhưng chưa từng gặp nhà nào kỳ quái như này. Quỳ thủy của chủ mẫu chưa tới bị ngộ nhận thành có thai thì không hề hiếm lạ, kỳ lạ chính là khi ông nơm nớp lo sợ nói ra kết quả chẩn trị, vốn tưởng rằng chủ nhà sẽ xấu hổ buồn bực và thất vọng, không ngờ lại là… Vậy mà hai phu thê này lại vui mừng khôn xiết, sau khi vui mừng xong còn thưởng thật lớn.
 
Bọn họ không thích có con như vậy hả?
 
Đại phu nghĩ mãi không thông mà rời khỏi Hàn phủ.
 
Quỳ thủy của Tống Tinh Dao chưa đến, cũng không phải là có thai, mà là do nửa năm qua nàng làm lụng vất vả quá mức, nào là việc trong phủ công chúa, nào là việc của Triệu Duệ An, hơn nữa còn có áp lực phải thành hôn, tích luỹ lâu ngày rồi bột phát, vì thế quỳ thủy không đều mà thôi. Nhưng đại phu cũng nói, tình hình không quá nghiêm trọng, uống hai thang thuốc để điều hòa là có thể khôi phục rất nhanh, cũng không ảnh hưởng tới việc có con nối dõi.
 
“Có thể yên tâm chưa?” Lâm Yến rót chén nước đi đến mép giường để đưa cho nàng.
 
Tống Tinh Dao ngồi ở trên giường, không còn mặt mũi để nhìn Lâm Yến, vừa rồi làm ầm ĩ một trận, còn dùng kéo uy hiếp hắn, hiện giờ nghĩ đến việc này mặt mũi nàng nóng rát.
 
“Thật... Thật xin lỗi…” Nàng hận không thể nhét mặt vào trong chăn để khỏi phải đối mặt với hắn.
 
Lâm Yến ngồi ở mép giường, cảm thấy buồn cười nhìn chằm chằm vào nàng: “Nàng nói gì cơ, ta không nghe thấy.”
 
“Thật xin lỗi! Nghe thấy rồi chứ.” Tống Tinh Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không cho chàng cười!”
 
Nhưng Lâm Yến lại càng cười to hơn, dùng tay đỡ trán cười nắc nẻ.
 

Tống Tinh Dao nhào tới muốn che mặt hắn lại: “Không được cười!”
 
Mất mặt quá.
 
Lâm Yến lại trở tay ôm nàng, cùng nàng ngã nhào vào trên giường, trêu chọc nàng, nói: “Dù sao vừa nãy nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu không thì… Chúng ta chế tạo một đứa bé đi, bắt đầu cố gắng từ hôm nay, thế nào?”
 
“Không muốn… Ưm…” Những lời còn lại bị môi bịt kín.
 
Màn chưa hạ xuống, không che được sự dây dưa quấn quýt tràn ngập khắp cả giường.
 
————
 
Cửa ải cuối năm dần dần tới gần, Tống Tinh Dao càng bận rộn hơn, ngoại trừ công việc trong phủ công chúa, nàng còn phải bận bịu đặt mua hàng tết cho nhà mình, cũng không thể thiếu quà biếu ngày tết. Bởi vì Lâm Yến được thăng quan nên danh tiếng bên ngoài càng nổi hơn, việc lễ nghĩa qua lại cũng càng nhiều hơn, Tống Tinh Dao phải chú ý cả hai đầu, bận tối mắt tối mũi.
 
Cuối tháng mười một, trong cung lại truyền ra ý chỉ.
 
Cấp bậc của Hàn Thanh Hồ lại tăng lên, từ chiêu nghi tăng vọt lên trở thành Quý Phi, chỉ còn cách hậu vị một bước. Hiện giờ hậu vị bỏ trống, trên dưới toàn bộ hoàng cung thì cấp bậc của Hàn Thanh Hồ là cao nhất, mơ hồ đã có khí thế đứng đầu lục cung, Thập Ngũ hoàng tử được ghi dưới danh nghĩa của nàng ấy, cuộc trành giành vị trí người kế vị lại một lần nữa xuất hiện biến số vô cùng to lớn.
 
Triều thần muốn lấy lòng lôi kéo Hàn Thanh Hồ thông qua hậu cung càng ngày càng nhiều, dẫn đến việc người có quan hệ tốt với Hàn Thanh Hồ như Tống Tinh Dao cũng nhận được sự quan tâm rất lớn.
 
Năm Tống Tinh Dao mười chín tuổi, trôi qua thật sự rất bận rộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận