Phiêu Du Giang Hồ

Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến
đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà.

Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ
nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện.

Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ,
vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi.

Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô
nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể
vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé.

Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt
đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người.

“Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách
U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái.

Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn
ta?”.

Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều
Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử
lý tiếp”.

Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may
mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ
biết tay tôi.

“Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần
Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói.

Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc

Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần
đi”.

Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định
xử lý bọn họ thế nào?”.

Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ,
đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau
dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”.

Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”.

Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất
sắc hay không?”.

“Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất
nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói.

Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo
tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng
lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có
một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị
tiêm nhiễm những điều không tốt đó.

“Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy
dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn
muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của
con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của
con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại.
Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi
đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng,
dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có
chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười,
nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi.

Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi.

Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi:
“Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến
khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng,
dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”.

Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng.

Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu.

Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi
nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp.

Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở
miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt.

“Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?”

Sao đi cả quãng đường xa vậy rồi mà vẫn chưa đến nhỉ.

Rõ ràng tôi nghe nói Bách U cốc rất gần tòa thành này mà.

Minh chủ võ lâm xoay người, mỉm cười nhân hậu nói với tôi:

“À, thực ra chúng ta đã vào đến Bách U cốc rồi, nhưng ta đang tìm cửa vào. Ta
quên cửa vào ở chỗ nào rồi”.





A!!! Lão minh chủ này không phải già quá nên lú lẫn rồi đấy
chứ! Chuyện quan trọng như vậy sao có thể nói quên là quên được!

Tôi trợn tròn mắt, chạy về phía Âu Dương Y trước mặt túm lấy
huynh ấy nói: “Y huynh, Y huynh, huynh còn nhớ cửa vào đúng không?”.

Âu Dương Y mỉm cười gượng gạo, nắm tay tôi nói: “Xin lỗi, Tiểu
Tình, ta vì quá lo lắng cho nàng, trên đường đi đều quên mất không đánh dấu,
cho nên cũng không nhớ được nữa. Ta chỉ nhớ chỗ cửa vào có một tảng đá cực lớn,
trên đó có viết bùa chú gì đó rất kỳ lạ”.

Lúc này tôi thực sự rất muốn chết, trên núi này có bao nhiêu
tảng đá lớn, tôi làm sao biết được trên tảng đá nào có khắc bùa chú cơ chứ.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn ở phía sau làm ồn: “Này! Thượng Quan
Tình, nàng còn không nới lỏng dây trói cho ta”.

Hừ, lúc này lại nói dễ nghe như vậy, vừa rồi sao không phát
huy bản lĩnh của mình đi.

“Thiếu Nhiên, nhét giẻ vào miệng Thiếu Nhân ca ca”, tôi
không kiên nhẫn được nữa liền ra lệnh cho Âu Dương Thiếu Nhiên.

Âu Dương Thiếu Nhiên vui vẻ hào hứng nói: “Được”.

Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải dựng trại nghỉ
lại, chuẩn bị cho sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục đi tìm phiến đá lớn có khắc bùa
chú gì gì đó.

Sáng hôm sau, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được lối vào Bách
U cốc.

Tôi đã ước định với Tần Ngữ, sau hai năm nữa hắn sẽ đến tìm
tôi. Trước ánh mắt như giết người của đám nam nhân, Tần Ngữ đã dũng cảm tuyên bố
sẽ trở thành một nam nhân ưu tú.


Tôi gật đầu mãn nguyện, sau khi tiễn Tần Ngữ vào trong Bách
U cốc, chúng tôi cùng với minh chủ võ lâm chia tay mỗi người một ngả. Thực sự
tôi không thích ở cùng với lão minh chủ này chút nào.

Một buổi sáng của mấy ngày sau đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ,
chúng tôi đã về tới địa bàn của Âu Dương sơn trang.

Ngước nhìn bốn chữ “Âu Dương sơn trang” trên cổng lớn, tôi
khẽ mỉm cười.

Ha ha ha, tôi trở về rồi.

Âu Dương Thiếu Nhân bên cạnh đau khổ nhìn tôi: “Giờ có thể
nói cho ta biết, nàng sẽ trừng phạt ta như thế nào không?”.

Tôi với tay kéo chàng đến trước mặt mình, trao cho chàng một
nụ hôn nồng thắm: “Cách trừng phạt này chính là phải khiến chàng bị người khác
đố kỵ, oán hận đến chết. Âu Dương Thiếu Nhân, bắt đầu từ giờ phút này, chàng đã
chính thức trở thành tình lang của bổn nữ hiệp”.

Khẽ liếc mắt sang, tôi thấy đám người đứng phía sau chàng mặt
mày đen sạm.

Tâm trạng tôi rất tốt.

“Binh binh”, “Bốp bốp”, tiếng đấm đá vang lên, ngày hôm nay
sẽ náo nhiệt lắm đây.

Trong ánh nắng chói chang, Âu Dương Thiếu Nhân tướng mạo
đoan chính, phong thái tuyệt đỉnh vô song mỉm cười: “Tuân mệnh, Thượng Quan nữ
hiệp của ta”.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận