Phía sau tình yêu là…nước mắt!

CHAP 24 – END: CHỌN LỰA CUỐI CÙNG – CÁI KẾT CHO TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC​
Hai ngày ở nhà Phong là hai ngày tràn ngập niềm vui, cuối cùng cuộc vui cũng hết. Trở về thành phố sau những tháng ngày yên bình thật không khỏi mệt mỏi. Tối mai là lên máy bay, vậy mà giờ đây cô lại không có chút dũng khí nào để nói lời tạm biệt với mọi người. Thôi thì chuyện gì đến nó sẽ đến, có lo nghĩ cũng bằng thừa. Ít ra thì nhìn thấy bạn bè mình được vui thì cô cũng đã mãn nguyện. Không biết bốn năm sau trở về mọi người sẽ như thế nào. Biết đâu ai cũng thành gia lập thất hết rồi. Ngồi xếp quần áo mà cô cảm thấy vô cùng lưu luyến. Lại thêm lần nữa cô phải rời xa căn nhà quen thuộc này. Từng chút, từng chút kỉ niệm vọng về trong tâm trí. Đâu đó vẫn vang lên một nỗi đau vô hình. Cô nhấc điện thoại lên gọi cho chị Tuyền:
“A lô hai nghe nè!”
“Hai ơi! Mai em đi Hà Lan…”
“Cái gì? Sao tự nhiên đòi đi Hà Lan?”
“Em nhận được học bổng sang đó học 4 năm. Em xin lỗi vì tới giờ mới nói cho hai biết…”
“Con bé này! Em muốn làm chị lo tới bao giờ đây? Chuyện như vậy mà cũng không thèm nói trước một tiếng. Chị đang đi dự hội thảo ngoài Đà Nẵng, giờ không về được luôn rồi…”
“Không sao đâu chị! Em chỉ muốn gọi cho chị biết để chị đỡ lo. Khi nào qua tới bên đó em sẽ gọi cho chị sau. Vậy thôi nha hai. Giờ em bận thu xếp đồ rồi!”
Nói rồi cô cúp máy. Cô biết chắc rằng chị Tuyền đang rất lo lắng cho cô. Nhưng kệ đi, như vậy cũng tốt, vì ít ra chị Tuyền sẽ không thấy những vết sẹo trên mặt cô.
Thu xếp xong mọi thứ, cô lại ra ban công ngắm nhìn những chậu lan yêu quý. Không biết rồi đây tụi nó sẽ như thế nào. Cô định nhờ Phong và Hoàng qua nhà cô ở rồi sẵn chăm sóc mấy chậu hoa giúp cô. Chứ bỏ không mấy năm thật là khủng khiếp. Nhưng bây giờ cũng không biết làm sao mở lời.
****
Còn ba tiếng nữa là máy bay khởi hành. Cô bắt một chiếc taxi ra sân bay Tân Sơn Nhất. Ngồi trên xe, cô lấy điện thoại ra nhắn tin, chỉ một tin nhắn mà gởi cho rất nhiều người. Nội dung chỉ có 2 câu mà sao cô thấy tâm trạng nặng nề kinh khủng…
“Tâm nhận được học bổng đi Hà Lan, 3 tiếng nữa sẽ lên máy bay. Tạm biệt mọi người và cảm ơn vì tất cả!”
Tin nhắn vừa gởi đi thì điện thoại cô reo liên hồi nhưng cô cũng chẳng còn tâm trí nào nghe máy. Giờ cô cảm thấy mình thật có lỗi khi ra đi mà không một lời từ biệt. Chắc có lẽ họ sẽ hận cô lắm đây!
Đang đứng làm thủ tục kí gởi hành lý thì cô đã thấy Hoàng và Trâm đứng đó, khuôn mặt lạnh tanh nhìn cô không cảm xúc.
“Mày quá đáng lắm nhỏ! Tại sao lại làm như vậy với tao hả? Tính đi mà không nói với tao lời nào à?”
Khóe mắt Trâm rưng rưng khiến cô nghẹn lời. Tâm vội bước đến bên Trâm…
“Tao xin lỗi, nhưng tao không biết phải nói sao với tụi mày nên…”

“Thôi! Không sao đâu Tâm. Cũng may là còn kịp. Chúc mừng Tâm nha! Nhớ giữ liên lạc qua facebook đó nha!”
“Tất nhiên rồi! Tâm sẽ không bao giờ quên Hoàng và mọi người đâu…”
“Em gái!”
Tiếng Phong từ xa khiến cô phì cười. Thật sự cô rất vui vì được thấy mặt anh và Dung. Sau một hồi lôi thôi thì cũng đến lúc cô phải lên máy bay. Bấy giờ, Dung khẽ kéo tay cô lại một góc rồi nói:
“Có một chuyện Dung nhất định phải nói cho Tâm biết. Nếu không Dung sẽ dằn vặt cả đời…”
“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy Dung?”
“Thật ra Sơn chưa từng phản bội Tâm. Ngày đó chỉ vì Dung quá nặng tình nên mới làm ra chuyện đó. Sơn thật sự rất yêu Tâm, ngày Dung bị thủy tinh rạch mặt là do Dung đến tìm Tâm xin lỗi và thấy Sơn đang đứng ngoài đường nhìn Tâm trên ban công. Thật tình Dung không biết vì sao ngày trước Sơn lại tránh mặt Tâm không lí do nhưng Dung chắc chắn một điều là tình yêu Sơn dành cho Tâm không bao giờ thay đổi!”
Tâm rung rung như không tin vào những gì mình nghe thấy, nếu mọi chuyện thật sự như lời Dung nói thì hóa ra bấy lâu nay cô đã trách lầm anh. Chắc anh đã phải đau đớn lắm khi nhận lấy sự vô tâm từ cô. Giờ cô phải làm sao đây khi mọi chuyện đã quá muộn màng?
Tạm biệt mọi người bước vào làm thủ tục lên máy bay mà tâm trí cô dường như đang thuộc về nơi khác. Những suy nghĩ day dứt và hỗn tạp đang giày xéo trong tim cô. Cô phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra? Liệu rồi 4 năm sau khi cô trở về thì mọi thứ sẽ ra sao? Giờ cô chỉ muốn nói với Sơn một lời xin lỗi thôi mà cũng không được nữa. Đúng là một chuyến đi dài…
****
Bốn năm sau
Ngồi trên chiếc máy bay trở về Việt Nam sau bốn năm dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng có dịp trở lại quê hương với biết bao kỉ niệm. Hôm qua trước khi về cô đã dành cả buổi tối nói chuyện với nhỏ Trâm. Cuộc sống đã có quá nhiều thay đổi, Trâm và Hoàng đã làm lại từ đầu và hai tháng sau sẽ làm đám cưới. Đúng là mọi chuyện quá bất ngờ nhưng cô cũng rất mừng cho họ vì ít ra họ đã trãi qua quá nhiều sóng gió để đi đến kết cuộc như ngày hôm nay. Mọi người ai cũng ra trường và tìm được những công việc làm ổn định. Anh trai cô và Mỹ Dung cũng đang có những dấu hiệu tốt đẹp, chắc họ cũng sẽ kết hôn nhanh thôi. Giờ nghĩ lại chỉ còn mỗi mình cô chông chênh vô định. Sau bốn năm du học ở Hà Lan, cô giờ là một người thất nghiệp dài hạn, bạn trai cũng không có nên cảnh ế còn kéo dài. Giờ nghĩ lại mới thấy mình không bằng ai hết.
Vừa xuống sân bay, cô đã nhìn thấy những bóng dáng thân quen của bạn bè, những khuôn mặt ngây thơ hôm nào giờ đây đã chửng chạc hơn rất nhiều. Cô khẽ mĩm cười vẫy tay chào những người bạn tuyệt vời của mình. Cảm giác hạnh phúc trực trào ra nơi khóe mắt. Niềm vui sướng vỡ òa. Phong giúp cô kéo vali đồ, đã lâu rồi không gặp định nói rất nhiều chuyện nhưng giờ ai cũng đơ ra nhìn cô ngỡ ngàng. Vết sẹo trên mặt đã mờ hẵn đi, thậm chí phải nhìn thật kĩ mới thấy. Tâm chẳng những không già đi mà còn ngày càng xinh xắn. Đúng là ông trời còn có mắt!
“Chúc mừng em trở về!”
Giọng nói quen thuộc làm cô không khỏi bàng hoàng. Quốc bước đến trước mặt cô với bó hoa hồng thật xinh. Có nằm mơ cô cũng không ngờ là anh sẽ xuất hiện nơi này. Nhẹ nhàng đỡ lấy bó hoa từ tay anh, cô khẽ thì thào:
“Sao anh biết hôm nay em về?”
“Anh mà… Đùa thôi! Anh hỏi Bích Trâm nên mới biết. Em đúng là ác thật. Đi Hà Lan cũng không nói anh một tiếng. Lúc về Việt Nam anh đã chạy đi tìm em thì mới biết chuyện…”

“Em xin lỗi, tại lúc đó em không biết phải nói thế nào…”
“Ừ mà mọi chuyện cũng qua rồi! Thôi mình về đi, có gì nói chuyện sau…”
Thế là mọi người lại trở về căn nhà quen thuộc. Hôm nay chị Tuyền không ra sân bay mà ở nhà nấu ăn cho cô em gái yêu của mình. Về đến nhà thấy mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ khiến cô không khỏi xúc động. Tắm xong, cô lại bước ra cái ban công lộng gió hôm nào. Những chậu lan vẫn tươi tốt vô cùng, công nhận anh trai cô chăm sóc hay thật. Nghĩ rồi cô vội bước xuống nhà, chắc nãy giờ mọi người chờ cũng lâu rồi.
Đứng trước một bàn đầy ấp thức ăn mà cô thấy mình vô cùng hạnh phúc. Bốn năm rồi mới lại được ăn thức ăn của Việt Nam. Thật sự phải nói là quá hạnh phúc.
Ăn xong cô lại ra ban công hóng gió, những cơn gió mạnh hất vào mặt mát lạnh. Đã lâu rồi mới lại có được một cảm giác yên bình thế này.
“Về nhà thấy thoải mái hơn nhiều đúng không em?”
Cô quay sang nhìn Quốc, khóe môi mĩm cười …
“Exactly (chính xác)! Á chết! Lại bị nhiễm cái bệnh dùng tiếng Anh rồi. Đúng là những ngày tháng kinh khủng. Giờ em mới hiểu tại sao lúc trước anh nói ở Luân Đôn giống như cái nhà tù. Đến khi sang Hà Lan em thấy nó còn tệ hơn…”
“Cũng phải thôi! Vì đó là nơi xa lạ, nếu em chỉ đi du lịch vài ngày thì thấy nó hay nhưng nếu ở lâu sẽ thấy cô đơn là lạc lỏng lắm…”
“Giờ anh đang làm gì?”
“Đang là một nhân viên quèn trong công ty của cha mẹ anh!”
“Nhân viên quèn? Tin nỗi không đây? Cậu chủ của một công ty lớn lại là nhân viên quèn sao?”
“Chỉ là trưởng phòng thôi! Anh muốn tự bò lên bằng sức của mình…”
“Cũng hay! Còn em thì thất nghiệp…”
“Có muốn về công ty anh làm không? Đang cần một cô cử nhân Quản trị kinh doanh quốc tế như em đấy!”
“Thôi đi! Cho em xin. Bộ anh không nhớ…”

“Nhớ chứ! Nhưng mẹ anh nhắc em nhiều lắm đó!”
“Nhắc em? Anh đùa à?”
“Không! Anh nói thật, từ sau lần đó mẹ luôn nhắc đến em. Nói em là một con bé rất có nghị lực vì đó giờ không ai dám nói với mẹ như thế! Hôm nay anh nói mẹ anh ra sân bay đón em, mẹ còn kêu anh rủ em về nhà chơi nữa kìa…”
“Thật sao anh? Anh làm em bất ngờ quá!”
Quốc gật đầu nhìn cô. Trong đôi mắt ấy không hề có chút gì là giả dối. Nếu vậy thì cô thật sự vô cùng may mắn vì cuối cùng cô cũng được mẹ anh công nhận. Vậy là những cố gắng của cô trong thời gian qua đã được đền đáp.
“Thế nào? Có chịu đến gặp mẹ anh không?”
“Đi chứ! Nhưng em muốn gặp một người bạn trước…”
“Ai mà em làm ra vẻ quan trọng dữ vậy?”
“Bí mật!”
Nói rồi cô lại quay ra hóng gió. Dù cô không nói anh cũng biết cô muốn gặp mặt ai. Tự nhiên trong lòng anh lại có chút gì đó lo lắng. Bốn năm mong đợi chỉ để được gặp cô, vậy mà giờ đây anh thấy cô vẫn bình thản quá. Phải chăng cô đã không còn tình cảm với anh? Rồi không hiểu sao anh lại vội vàng ôm lấy cô từ phía sau, vì anh sợ rằng nếu không làm vậy anh sẽ mất cô mãi mãi mà điều đó thì đồng nghĩa với việc cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì. Và càng bất ngờ hơn khi cô chẳng những không đẩy anh ra mà còn nắm chặt lấy bàn tay anh không rời.
“Em nợ người ấy một lời xin lỗi!”
“Có thật vậy không em?”
“Bốn năm ở Hà Lan em đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ không biết con tim mình đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng em nhận ra rằng tình yêu của em dành cho người ấy đã không còn. Dù em biết người đó chưa từng phản bội em, nhưng nếu chỉ vì một lí do nào đó mà lại biến mất khỏi cuộc đời em cho em nếm trãi bao nhiêu đau khổ và thất vọng thì người đó đã đánh mất em rồi. Vì nếu tình yêu đủ sâu nặng thì sẽ không gì có thể khiến người ấy xa em hết. Chỉ những người bên cạnh em khi em buồn mới là người mà em cần nhất…”
Niềm hạnh phúc như vỡ òa trong lòng Quốc. Từng câu từng chữ ấy có thể anh sẽ không bao giờ quên được. Cuối cùng anh cũng có thể nhận lấy được tình cảm của cô dành cho anh. Hóa ra lâu nay anh suy nghĩ quá nhiều. Anh kéo cô về phía anh, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn. Đúng là hạnh phúc thật sự chỉ đến với những ai kiên nhẫn chờ đợi…
Sáng hôm sau, cô hẹn gặp Sơn tại cà phê Ấn Tượng. Đúng là nó ấn tượng với cô thật vì chính nơi này đã khiến cô đau khổ và tức tưởi cỡ nào khi thấy anh và Dung tay trong hạnh phúc. Cô bước đến góc bàn quen thuộc thì thấy Sơn đã ngồi đó tự bao giờ. Nhìn anh chững chạc hơn xưa nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa sự cô đơn tột cùng.
“Anh đến lâu chưa?”
“Cũng mới đến thôi! Em uống gì?”
“Cà phê kem”
Sau khi chị phục vụ mang ra cho cô ly cà phê kem ngon lành, cô khẽ nhìn anh thở dài…
“Em xin lỗi!”

“Sao lại xin lỗi anh? Anh còn chưa xin lỗi em nữa…”
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Dung đã kể cho em nghe hết rồi. Chắc có lẽ anh buồn vì em lắm hả?”
“Mọi chuyện đã qua rồi mà. Tại anh ngày đó quá hèn nhát nên mới ra nông nổi như ngày hôm nay… nhưng… nếu…bây giờ anh muốn khắc phục sai lầm thì anh có còn cơ hội nữa không em?”
“Em xin lỗi! Em không thể làm chuyện có lỗi với Quốc. Em biết anh có nỗi khổ của mình, nhưng kể từ lúc anh quyết định âm thầm bước ra khỏi cuộc sống của em thì em không còn cho phép mình bên anh nữa rồi…”
“Ừ anh hiểu mà…”
Giọng Sơn mang một điệu buồn da diết, cô có thể cảm nhận được nỗi đau đang tồn tại trong anh. Nó cũng như nỗi đau mà ngày trước cô đã từng chịu đựng. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không hoàn hảo. Cơ hội chỉ đến một lần nên nếu ta không biết trân trọng thì không có quyền để hối tiếc.
“Mà thôi! Giờ em có việc rồi! Em đi trước nhé! Hi vọng anh hãy sớm quên em và tìm được một người yêu anh thật lòng…”
“Ừ! Chào em nhé! Anh cũng mong em hạnh phúc…”
“Tất nhiên là em sẽ hạnh phúc. Tạm biệt anh!”
Nói rồi cô đứng dậy bước đi thật nhanh ra ngoài. Quốc đang đứng chờ cô. Nhìn thấy anh mà nước mắt cô cứ rơi không ngừng. Quốc khẽ xoa đầu cô thì thầm:
“Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà em. Đừng khóc nữa…”
“Anh lầm rồi! Em khóc vì hạnh phúc. Cuối cùng em cũng được nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Bây giờ em đã không còn gánh nặng nào để đến bên anh nữa. Nước mắt này là giọt nước mắt của niềm vui, vui vì em đã tìm được người con trai yêu em thật lòng…”
Thêm một lần nữa Quốc cảm thấy tim mình trào dâng cảm xúc. Cô đúng là người con gái tuyệt vời mà ông trời đã dành tặng anh. Anh dùng tay lau đi dòng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt trắng ngần.
“Bây giờ mình đến gặp ba mẹ anh em nhé!”
Cô khẽ gật đầu bước lên xe. Một chân trời mới dường như đang rộng mở…
Phía trong kia, Sơn vẫn ngồi đó nhìn ly cà phê trước mặt. Từng giọt nước mắt anh đang rơi nhưng ai lại không thể nào kìm nén. Một tình yêu dành trọn sáu năm ột người con gái lại dễ dàng vỡ tan vào hư vô. Cô nói đúng, nếu ngày đó anh có thể khẳng định tình cảm của mình dành cho cô thì những yêu cầu của cô Tuyền không là gì với anh hết. Giờ anh mới biết cô anh luôn là một người thâm thúy. Lúc đó cô chỉ muốn thử xem tình yêu anh dành cho Tâm là như thế nào nhưng anh lại làm cô anh thất vọng. Chính anh đã chọn con đường này để đi, con đường khiến tim anh giày xéo suốt mấy năm qua, vậy nên hậu quả này anh phải tự mình gánh chịu. Tình yêu đúng là một thứ quá màu nhiệm. Nó đã từng khiến anh vui vẻ, yêu đời nhưng cũng chính nó đã kéo anh xuống những tháng ngày vực thẳm. Giờ đây, những giọt nước mắt muộn màng kia sẽ không thể cứu vãn được bất cứ thứ gì. Thôi thì anh sẽ chúc cô luôn hạnh phúc, hạnh phúc bên người đã can đảm hơn anh…
****
Thế đấy! Tình yêu chân thật là điều không phải dễ dàng gì có được. Vì thế nếu đã quyết định yêu ai bằng cả trái tim thì hãy can đảm đứng lên bảo vệ lấy hạnh phúc của chính mình. Bởi trong tình yêu không ai có thể cản ngăn hay đá động nếu hai người kiên quyết ở bên nhau!
==== The end! ====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận