Phi Nhân Loại Hoành Hành


Edit: Bae Jim.
***
"Phải ha!"
Văn Vô Sinh vừa nói như vậy, Chu Duẫn mới nhận ra chỗ không thích hợp.

Nếu nữ quỷ dựa theo giá trị thù hận để giết người, người đầu tiên bị giết là Uông Đình, mà Uông Đình lại ở gần người đại diện như vậy, cô ấy muốn báo thù thì giết người đại diện dễ như trở bàn tay, sao cần phải bỏ gần tìm xa giết những nam nghệ sĩ công ty quản lý trước?
Cô ấy thậm chí còn xuất hiện ở phòng làm việc của Uông Đình, lại chỉ giết nữ nghệ sĩ từng cười nhạo Uông Đình mà buông tha cho người đại diện - đầu sỏ gây tội rõ ràng nhất.
Điều này quá bất thường.
Văn Vô Sinh nghĩ ngợi: "Mùi cháy khét kia, thật sự chỉ là mùi hoá vàng mã sao?"
Chu Duẫn bỗng dưng nhìn về phía Văn Vô Sinh, da đầu tê rần.
Văn Vô Sinh lập tức vặn tay nắm cửa, khi người đại diện tiễn bọn họ ra ngoài thì vẫn chưa khóa cửa, lúc này cửa lại bị khóa trái từ bên trong.
Chu Duẫn thầm nghĩ không ổn, Văn Vô Sinh bèn lui về phía sau hai bước, giơ một chân đá văng cánh cửa, khoảnh khắc hai người phá cửa xông vào, bao nhiêu đèn sáng vừa nãy đều đã tắt hết, người đại diện ngồi ở chỗ cũ, tứ chi đứt gãy bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Cô ta bị phanh thây, cả người bị chia thành từng khối để dễ bề thiêu cháy, đầu cô ta nhanh chóng tan chảy trong ngọn lửa, da thịt cùng xương cốt bị tách ra từng chút một, da thịt biến thành dịch mủ, xương cốt trở nên cháy đen khô khốc.
Chu Duẫn sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai, Văn Vô Sinh bật bật lửa, dựa vào ánh sáng le lói của bật lửa, hai người thấy rõ vết dịch mủ trên mặt đất cách bọn họ càng ngày càng gần!
Nữ quỷ vẫn luôn ẩn náu ở đây!
Cô ấy giết người đại diện!
"Chạy!" Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn quay đầu bỏ chạy, Văn Vô Sinh "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, theo sau Chu Duẫn.
Hành lang tối om, Chu Duẫn nói: "Ông chủ, anh có thể bắt quỷ không?"
Lúc này không có người chơi nào thay bọn họ đi chết, bọn họ vừa vặn đụng phải nữ quỷ, không có gì bất ngờ xảy ra thì khẳng định một trong hai phải chết.
Cậu càng ngày càng cảm thấy ông chủ cậu vạn năng, không chừng còn có tay nghề này.
Văn Vô Sinh nói: "Tay không thì không thể."
Cho dù có thì cũng không biết có dùng được trong trò chơi không.
"Xong rồi xong rồi!" Không biết có phải ảnh hưởng từ bát tự cực âm hay không, linh cảm của Chu Duẫn đối với quỷ luôn vô cùng mãnh liệt, cậu vô cùng tin tưởng nữ quỷ đang ở quanh mình.


Cái cảm giác bị quỷ nhìn trộm lưng như kim chích, làm người ta toát mồ hôi lạnh.
Nhóm nhân viên hiển nhiên nhận ra có quỷ, trong nhà nháy mắt trở nên hỗn loạn, vô số người điên cuồng chạy trốn, dòng người vọt tới gần như muốn tách Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn ra.
Văn Vô Sinh bị Chu Duẫn hỏi như vậy liền nhớ ra, kéo một người đụng phải anh, hỏi: "Cao tăng kia ở đâu?"
Người nọ đang bị dọa đến hồn phi phách tán nghe thấy lời Văn Vô Sinh, trong mắt chợt hiện lên hy vọng: "Tôi mang cậu đi!"
Ba người nhanh chóng tìm được cao tăng mà người đại diện mời đến ở phòng nghỉ.
Cao tăng mặc áo cà sa màu đỏ, lông mày và râu đều bạc trắng, gương mặt hiền từ, hai mắt sáng ngời có thần, khí chất cũng lương thiện trang trọng.

Trên cổ lão đeo một chuỗi vòng cổ phật tản ra kim quang nhàn nhạt.
Khi hai người tiến vào thì lão cũng đang định ra ngoài, hai bên đâm sầm vào nhau, Văn Vô Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bờ vai của lão, lão mới không té ngã.
Cao tăng ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn mặt Văn Vô Sinh, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "A di đà phật, thí chủ, ngài những ngày gần đây có huyết quang tai ương."
Chu Duẫn: "..." Này còn phải xem sao!
Chu Duẫn quay đầu nhìn Văn Vô Sinh, dùng ánh mắt hỏi Văn Vô Sinh lão già này trông không đáng tin, có phải thần côn không.
Ánh mắt Văn Vô Sinh lặng lẽ rơi vào vòng cổ phật trên cổ cao tăng, thành khẩn nói: "Đại sư, có biện pháp nào tránh được không?"
Cao tăng vẫn nói chầm chậm: "Lai lịch của nữ quỷ kia vừa nãy nhân viên công tác ở đây đã nói cho lão nạp, đúng là có biện pháp tránh được."
Chu Duẫn hai mắt sáng bừng.
Cao tăng thở dài: "Nữ quỷ này chết oan chết uổng, oán khí rất nặng, sau khi chết tất nhiên không vào luân hồi, trước báo thù, sau lạm sát kẻ vô tội, cô ta hiện giờ đã giết ba người, quỷ lực cao cường không thể ngăn cản, kế bây giờ chỉ có thể hoả táng thi cốt của cô ta trước rồi sau đó lão tăng niệm chú xua tan oán khí, siêu độ vãng sinh là sẽ được hóa giải."
Đảng đá lớn nhất trong lòng Chu Duẫn nháy mắt rơi xuống đất: "Vậy thì phiền đại sư theo chúng tôi một chuyến!"
Cao tăng lắc lắc tay.
Chu Duẫn săn sóc nói: "Đại sư ngài có chuyện gì khó xử sao? Có phải chân cẳng không tiện không, tôi có thể ——"
"Năm trăm?" Văn Vô Sinh hỏi.
Cao tăng vẫn lắc lắc tay: "Thí chủ, chân thành sở đến, 'kim thạch' vì khai ——"
*: là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là sự chân thành của con người có thể lay chuyển thế giới và làm cho kim thạch rạn nứt.

Đó là một ẩn dụ chỉ cần bạn tập trung làm một cách chân thành thì bất kỳ vấn đề khó khăn nào cũng có thể được giải quyết.
"Năm ngàn?" Văn Vô Sinh nói.
Cao tăng vẫn lắc lắc tay.

"Năm vạn?" Văn Vô Sinh nói.
Cao tăng vừa lòng nở nụ cười.
Chu Duẫn: "..."
"Không thành vấn đề." Văn Vô Sinh ngoài miệng đáp ứng, lại đưa mắt ra hiệu cho Chu Duẫn, Chu Duẫn sửng sốt, một giây đã hiểu ý, Văn Vô Sinh hơi hất cằm, nhào lên ấn lão gia hỏa xuống đất.
Văn Vô Sinh ngồi xổm xuống, giật vòng phật trên cổ lão, cao tăng liều mạng bảo vệ vòng cổ phật của mình, hãi hùng khiếp vía hô: "Không!! Các người đây là cướp bóc!! Phật Tổ sẽ không tha cho các người!! Các người sẽ gặp báo ứng!!"
"Phật Tổ sẽ không trách người cầu sinh, Phật Tổ hẳn là sẽ tự cắt chân thịt, hy sinh vì nghĩa." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn cười ha hả: "Lão già này hóa ra có thể nói nhanh như vậy ha."
"Đừng mà!!" Cao tăng hoàn toàn hoảng sợ, "Không thể lấy được! Đó là sư phụ tôi để lại cho tôi, tôi còn chưa muốn chết!"
Văn Vô Sinh bật bật lửa, đốt dây vòng cổ phật, chuỗi vòng lập tức đứt thành từng viên phật châu rơi vào lòng bàn tay Văn Vô Sinh, cao tăng đau lòng đến mức lông mày dính vào nhau.
Văn Vô Sinh cầm một viên phật châu nhét vào túi Chu Duẫn, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi: "Không muốn chết thì nói cho tôi lời lão vừa nói là thật hay giả?"
Tòa nhà vừa đứt cầu dao nên tối om, nữ quỷ có thể chui ra bất cứ lúc nào, cao tăng đành phải trả lời: "Là thật đều là thật! Tôi tham tài là thật, lời nói cũng đều là thật, tôi cũng chưa hãm hại lừa gạt ——"
"Siêu độ thế nào?" Văn Vô Sinh lười nghe lão nói lời vô nghĩa.
Cao tăng nói: "Niệm ba lần Vãng Sinh Chú trước thi thể trước khi hoả táng."
Tánh mạng đang bị uy hiếp, lão già đó không thể nào nói dối.

Anh đã được dạy chú ngữ Vãng Sinh Chú khi còn học ở viện huyền học.

Trước mắt xem ra cái thế giới quan trong phó bản này khá giống hiện thực.
Văn Vô Sinh để lại một viên phật châu cho cao tăng, cười nói: "Đa tạ."
Chờ Chu Duẫn cùng Văn Vô Sinh đi rồi, cao tăng mới dám nói: "Hai người đáng chém ngàn đao!"
...
[Người chơi "Văn Nhân Cốt" đạt được vật phẩm mấu chốt của phó bản: một chuỗi vòng cổ phật.]
Hai người vừa ra khỏi phòng nghỉ, Chu Duẫn liền nghe thấy âm thanh trò chơi nhắc nhở, cảm thấy khó chịu: "Họ Tôn lát nữa khẳng định sẽ tới hỏi anh."
Văn Vô Sinh nói: "Không sao cả."

Chu Duẫn nói: "Ông chủ, anh lại làm thế nào xác định cái này là bảo bối?"
"Nó sáng lên mà." Văn Vô Sinh nói.
"..." Chu Duẫn nói, "Anh có thể đứng đắn chút không hả?"
Văn Vô Sinh nói: "Nơi này quỷ làm loạn mà lão còn dám tới vớt tiền, không phải có bản lĩnh thật thì chính là có bảo bối hộ thân."
Chu Duẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy có phải lấy được thứ này chúng ta cơ bản ổn rồi không?"
"Không phải."
Chu Duẫn ngơ ngẩn: "Tại sao?"
Văn Vô Sinh nói: "Bởi vì lão gia hỏa kia nói, nữ quỷ giết nhiều người sẽ càng ngày càng mạnh."
Bởi vì cùng chung tiến độ, Tôn Trừng và viễn trình nhanh chóng hiểu hướng đi của cốt truyện, hai người trước sau tìm được Văn Vô Sinh, được Văn Vô Sinh dùng phật châu trấn an.
Văn Vô Sinh không rõ lắm trò chơi này rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết nếu chết trong trò chơi có thể gây ra tổn thất gì cho người chơi không, nhưng anh vẫn lười quản sống chết của người khác, nói trắng ra là anh chưa bao giờ là người tốt, cũng không có bao nhiêu tinh thần trọng nghĩa đồng tình.
Anh là từ Linh giáo đi ra, nhưng không phải anh chủ động vào Linh giáo, là viện trưởng thấy anh giỏi đánh nhau liền nhất quyết bắt anh từ đám lưu manh buộc anh gia nhập, nếu không hôm nay không chừng anh đã trở thành lão đại hắc bang tiền đồ rộng mở rồi.
Anh ở tổ trọng án thần quái, nhưng cũng không phải anh tự nguyện tới tổ trọng án thần quái, là viện trưởng dụ dỗ anh tới, chờ đến khi anh ý thức được thì đã chậm, vai ngực đều đã đeo huy hiệu, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục làm.
Khi điều tra vụ án quỷ quái, mọi người đều tôn kính gọi anh một tiếng linh cảnh, anh luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên, anh chính là khoác bộ da người tử tế nhưng trong xương cốt vẫn là đứa mồ côi luôn lui tới với những kẻ hạ lưu.
Văn Vô Sinh thật sự không hiểu sao bọn họ một hai phải giao cho anh trọng trách, anh thật sự không thích hợp, anh chính là một con cá mặn luôn hướng đến một ngày nhàn hạ.
Muốn sống lăn lộn trong xã hội sao lại khó vậy chứ.
Chu Duẫn thấy anh thở dài không rõ ngọn nguồn bèn quan tâm: "Làm sao vậy?"
Bốn người lúc này đang ngồi ở trên xe buýt đến nhà cô gái, Văn Vô Sinh bắt đầu nói hươu nói vượn: "Cậu nói xem có ai chưa khổ tâm trí, lao gân cốt đã bị ông trời giáng cho sứ mệnh hay không?"
Chu Duẫn: "...!Tôi chưa từng có trải nghiệm đấy bao giờ."
Tôn Trừng cùng viễn trình ngồi ở hàng phía sau hai người, Tôn Trừng nghe vậy nói: "Lời này của cậu hơi giống với một người tôi quen."
Có lẽ là được Văn Vô Sinh chia cho không ít phật châu, giọng điệu Tôn Trừng hòa hoãn không ít, dưới ánh mắt không thể tin của viễn trình cùng Chu Duẫn, hắn ta chủ động đáp lời Văn Vô Sinh.
"Ai?" Văn Vô Sinh hiếu kỳ.
Tôn Trừng nói: "Văn Vô Sinh, cậu không quen đâu, là bạn học nhiều năm trước của tôi."
Chu Duẫn thiếu chút nữa xỉu ngang, bị Văn Vô Sinh túm chặt, miễn cưỡng ngồi vững, đầu cũng không dám quay lại, sợ biểu tình không đúng lại bại lộ.
"Linh...!Linh giáo?" Chu Duẫn lắp ba lắp bắp.
Tôn Trừng cười lạnh, trên mặt có vẻ khinh miệt.
"Người kia thế nào?" Văn Vô Sinh nói.
Tôn Trừng nói: "Hắn cũng luôn nói những điều tương tự, một đằng đi đoạt đồ của người khác, một đằng lại nói mình không phải cam tâm tình nguyện, là bị buộc bất đắc dĩ."
Chu Duẫn hoàn toàn ngây người, người Tôn Trừng nói và ông chủ cậu quen là cùng một người sao?
Có lẽ do có phật châu hoặc là cho rằng tìm được thi thể của thế thân rồi siêu độ thì sẽ kết thúc phó bản, viễn trình vẫn luôn ủ dột từ lúc bạn mình chết nghe vậy tâm tình cũng tốt lên, xen vào: "Loại người này đúng là đáng ghét, đã bắt được tận tay, người khác nhìn không thuận mắt không phải rất bình thường sao? Đây mà là giải thích? Căn bản chính là khoe mẽ."
Tôn Trừng nói: "Đúng vậy, cho nên nam sinh trong trường chúng tôi lúc ấy đều rất chán ghét hắn, thường xuyên bí mật vây đánh hắn."

Chu Duẫn trong lòng có chút khó chịu, cậu chẳng thể nghĩ tới quá khứ của ông chủ thảm như vậy.
Văn Vô Sinh cười hì hì: "Vậy có đánh thắng không?"
Tôn Trừng trầm mặc vài giây, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đương nhiên đánh thắng."
...
Họ lừa hỏi ra địa chỉ nhà bố mẹ của thế thân Chương Trình Quyên từ người ở phòng làm việc của Uông Đình.
Bố mẹ Chương Trình Quyên sống ở tỉnh A, ngồi bốn tiếng xe buýt, bốn người mới tới nơi.
Bọn họ theo địa chỉ tìm được nhà Chương Trình Quyên.

Nơi này là khu biệt thự, khi tiến vào bọn họ có hỏi giá nhà, giá một căn thấp nhất là một ngàn vạn.
Tiểu khu bất động sản rất an toàn, cho dù đã báo tên và số nhà của Chương Trình Quyên, bọn họ muốn vào vẫn phải đăng ký.
Thành viên lúc trước của phòng làm việc nói, phân cảnh cuối cùng của được quay ở tỉnh B, Chương Trình Quyên cũng chết ở tỉnh B, sau khi Chương Trình Quyên chết bọn họ đã lập tức liên hệ bố mẹ của Chương Trình Quyên thương lượng phương án giải quyết, cuối cùng mướn một chiếc xe nhận lấy thi thể Chương Trình Quyên một cách âm thầm lặng lẽ, bảo rằng chỉ cần bọn họ không báo lên, yên lặng xử lí thi thể thì bao nhiêu tiền bọn họ cũng đồng ý.
Người kia nói thì nói như vậy, cụ thể như thế nào thì cũng không biết, chỉ biết rằng bố mẹ Chương Trình Quyên đồng ý rồi.
Đây đã là chuyện của hai ba ngày trước.
Tôn Trừng tiến lên gõ cửa, không ai trả lời.
Chu Duẫn chậm hơn một bước, nói: "Tôi mới vừa hỏi một người hàng xóm, người đó nói họ đã đình linh (để tạm quan tài ở đâu đó trước khi chôn cất) bảy ngày, Chương Trình Quyên mới chết sáu ngày, ngày mai mới là ngày thứ bảy, cho nên khẳng định tới kịp, tôi nói bóng nói gió hỏi, bọn họ dường như cũng không biết Chương Trình Quyên đã chết, bố mẹ cô ấy thật sự một chút cũng chưa để lộ ra."
Viễn trình gật đầu.
Chu Duẫn thật sự thổn thức, có lẽ ngoại trừ người ở hiện trường lúc ấy, thật sự hoàn toàn không ai biết Chương Trình Quyên đã chết, nếu không phải Chương Trình Quyên trả thù, chuyện này cứ trôi qua êm đềm như vậy.
Tôn Trừng lại tiến lên gõ cửa hai tiếng, sau một lúc lâu cửa mới chậm rãi hé ra một khe nhỏ, để lộ ra một con mắt tràn đầy đề phòng: "Các người tìm ai?"
"Chúng tôi là bạn của A Thấm." Tôn Trừng nói một cách thành khẩn.
Người đàn bà lập tức đóng cửa, Tôn Trừng đã chặn cửa trước, nhẹ giọng nói: "Chúng tôi muốn gặp mặt cô ấy lần cuối, đưa tiễn cô ấy."
Người đàn bà cả giận: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì! Các người mà không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"Mẹ, ai ở ngoài đấy? Ồn muốn chết!" Đứa bé trai trong phòng kêu lên.
Tôn Trừng đang định đá cửa xông vào, một người đàn ông thắt lưng xanh đang ngồi xổm ở ngoài bỗng lảo đảo đứng dậy, đi tới chỗ bọn họ: "Đừng kêu nữa."
Anh ta dường như đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi không về nhà, râu ria xồm xoàm, đầu tóc bết dính, cả người tản ra hơi thở mất hồn, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp trai trong đường nét khuôn mặt, không khó tưởng tượng nếu người này mặc tây trang giày da, nhất định là soái khí phi phàm.
Bên này có Tôn Trừng chống, Văn Vô Sinh đi qua: "Anh là..."
Anh ta cả người nồng nặc mùi rượu, tự giễu: "Cảm ơn mấy người còn nhớ A Thấm, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, các người mau về đi.

Cô ấy mới vừa về tới, bố mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đi hoả táng rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận