Phát Súng Tình Yêu


Edit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Cô gái kia chú ý đến Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh, ánh mắt trở nên thân thiện.

Trần Bạc Viễn theo phản xạ mà giới thiệu: “Đây là em họ tôi, Nhạc Ngưỡng.”
Hẳn là em họ cơ đấy, ha ha.
“Xin chào, Nhạc tiểu thư.”
Cô gái đưa tay ra, ngón tay thon dài lại trắng nõn, móng tay mới làm màu hồng nhạt tươi tắn.

Nghĩ đến đôi tay thô ráp bong tróc của mình, Nhạc Ngưỡng chỉ mỉm cười như không, nói: “Xin chào.”
Cô cũng không đưa tay ra, điều này khiến cô gái kia cảm thấy hơi xấu hổ.
Trần Bạc Viễn cảm nhận được bầu không khí kỳ quái giữa hai cô gái, liền mở miệng: “Nhạc Ngưỡng, nếu không còn chuyện gì nữa, anh cùng Trương tiểu thư đi trước nhé.

Bây giờ em định làm gì?”
Lúc này, Tiểu Trần kia đã bỏ lại Nhạc Ngưỡng, một mình lái xe rời đi, Nhạc Ngưỡng cảm thấy vô cùng mất mặt trước Trần Bạc Viễn, liền cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói: “Về nhà.”
“Về nhà ư? Để anh đưa em về, anh đang chuẩn bị đưa Trương tiểu thư về, tiện đường.”
“Không cần, cảm ơn.”
Nhạc Ngưỡng kiên quyết từ chối, không cho Trần Bạc Viễn có cơ hội đáp lại, sải bước đi nhanh ra khỏi nhà hàng.
Trần Bạc Viễn nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt mang ý xin lỗi nhìn cô Trương: “Thật xin lỗi, chắc là cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó, vừa rồi cô ấy có xảy ra chút mâu thuẫn với người đàn ông kia, bây giờ tôi phải qua xem tình hình cô ấy thế nào đã, cô tự đi về được không?”
Cô gái tất nhiên không ngờ rằng Trần Bạc Viễn đột nhiên thay đổi chủ ý, không muốn đưa mình về nữa, sắc mặt thoáng giật mình, nhưng lại nghĩ Nhạc Ngưỡng là em họ của anh, nên gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Không sao đâu, em tự về được.

Anh đi xem em ấy thế nào đi, hôm khác chúng ta lại liên lạc.



Sau khi nghe cô gái vừa nói xong, Trần Bạc Viễn nở nụ cười xin lỗi, sải bước ra ngoài đi theo Nhạc Ngưỡng.
Anh không nhanh không chậm bước đi phía sau Nhạc Ngưỡng suốt một đoạn đường dài, mãi cho đến khi Nhạc Ngưỡng đến ngồi trên một chiếc ghế dài ở công viên Tân Cương, anh mới dừng lại, tựa vào gốc cây bên cạnh, suy nghĩ làm sao để tìm một cái cớ tiến đến chỗ cô trò chuyện.
Lần này anh  trở về, phát hiện Nhạc Ngưỡng quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng anh thấy sự thay đổi này không phải xấu, mà trở nên … rất thú vị.
Trong ấn tượng của anh, Nhạc Ngưỡng vẫn là cô em gái nhỏ nhắn, ngoan ngoãn và đáng yêu, cũng chưa bao giờ cho phép mình đối với Nhạc Ngưỡng có bất kỳ ý nghĩ nào khác, cho tới nay luôn là tình cảm anh em thuần khiết trong sáng.

Đương nhiên, khi đó anh không hiểu được tâm tư của cô gái nhỏ Nhạc Ngưỡng, dù sao lúc đó Nhạc Ngưỡng còn nhỏ tuổi, anh không dám nghĩ tới chuyện này.
Mà hiện tại Nhạc Ngưỡng đã bớt đi sự ngây ngô non nớt của thiếu nữ, thậm chí có đôi khi còn có vẻ hung dữ.

Hơn nữa thái độ đối với anh không như trước, còn có phần bất mãn?
Có lẽ cô vẫn luôn hiểu lầm rằng anh cố ý không trở về thăm cha.
Cho nên Trần Bạc Viễn thực sự cảm thấy chính mình muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện với Nhạc Ngưỡng.
Mà lúc này, Nhạc Ngưỡng nhận được điện thoại của mẹ, vừa kết nối, bà mẹ già ở đầu dây bên kia không kiềm chế được hét lên: “Mẹ nói Nhạc Ngưỡng này, con rốt cuộc còn muốn kết hôn không? Hôm nay là con đi hẹn hò, không phải để ra oai! Con còn mắng Tiểu Trần sao? Con cho rằng con làm những việc đó trước mặt Tiểu Trần rồi lại không kiêng dè mà la mắng nó? Nói một cách khác ý là con quá thô lỗ, nó không muốn! Con có hiểu không?”
Không phải ngụ ý rằng cô là đồ đanh đá, thích lo chuyện bao đồng sao? Ai dám lấy một người như vậy về làm vợ chứ?
Nghe xong những lời này, Nhạc Ngưỡng không khỏi nhớ tới Tiểu Trần khép nép trong góc như con tôm nhỏ gặp chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ra oai cái gì chứ? Xảy ra chuyện như thế con đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Ngược lại là anh ta, một người đàn ông to lớn khi gặp chuyện lại như rùa rụt đầu.

Anh ta như vậy chẳng phải là tên khốn hay sao? Còn có, con kêu anh ta gọi cảnh sát là la mắng anh ta sao? Mẹ nó, tên vương bát đản.

Đồ không biết xấu hổ! “
*Vương bát đản: đây là tên dùng để chỉ một kẻ hèn nhát nào đó.

“Nhạc Ngưỡng, con nói chuyện kiểu gì vậy? Đó là từ ngữ một cô gái nên nói sao? Lại còn cái gì vương bát đản, cậu ấy có xúc phạm con sao?”
Mẹ già bị chọc tức giận vô cùng, nhất là sau khi Nhạc Ngưỡng nghe công kích vài lời lại càng phát hỏa.

Hai mẹ con tính tình giống nhau, Nhạc Ngưỡng hét thẳng một tiếng: “Đúng vậy! Là tên khốn kiếp đó xúc phạm con! Tên Tiểu Trần vương bát đản, đi ăn phân đi!”
Mắng xong, Nhạc Ngưỡng một tay cúp điện thoại, tức giận mặt đỏ bừng bừng.

Nhưng sau một lúc bình tĩnh lại, sự hối hận lại dâng lên.
Cô không thể đếm được bao nhiêu lần cô đã thầm nhắc nhở bản thân không được tức giận mà nặng lời với bố mẹ, dù sao thì họ cũng chẳng làm gì sai cả, và mọi chuyện đều là do cô.

Mà đầu óc của cô, chỉ cần khí huyết dâng trào, những lời này đều như gió thoảng mây bay.
Cô có thể tưởng tượng được, hiện tại mẹ nhất định đang rất buồn.
Cô nhớ rất rõ, năm đó cô vì thi lên thạc sĩ mà đã mâu thuẫn với mẹ một trận, cô đã không lựa lời nói khéo với mẹ, nhất thời miệng lưỡi nhanh nhảu, mẹ cô lại bình tĩnh không nói một lời, nhưng sau đó cô lại vô tình phát hiện ra là mẹ trốn trong phòng khóc rất nhiều, còn tự trách mình: “Con gái mình lớn rồi, rõ ràng biết nhiều chuyện nó có thể tự quyết định, nhưng tôi không kiềm chế được tính nóng nảy của mình.

Cứ bắt con bé phải làm theo nguyện vọng của tôi, Lão Nhạc, ông nghĩ có phải tôi không một chú tư cách làm mẹ nào hay không?”
Ông Nhạc vẻ mặt đau lòng ôm chặt bà Nhạc, ánh mắt tức giận dưới cặp kính cận dày cộp: “Nó làm tốt bổn phận của một người con sao? Đừng tự trách bản thân mình nữa.

Nếu bà thấy Nhạc Ngưỡng liền khó chịu, tôi sẽ đem nó cho người khác.


Nhìn hai vợ chồng tình cảm mặn nồng đến mức như vậy, Nhạc Ngưỡng liền dở khóc dở cười.
Qua nhiều năm, cô biết mình và mẹ tính tình giống nhau, cho nên càng hiểu được tâm tình của bà sau mỗi lần cãi vã.
Hơn nữa chuyện như vậy không phải một hai lần nên càng nghĩ đến cô càng thấy buồn.


Cuối cùng, chóp mũi chua xót, không kìm được mà rơi lệ.
Dù sao xung quanh cũng không có ai cả, tốt nhất cứ thoải mái mà khóc một trận.
Nhưng không nghĩ tới, hết thảy câu chuyện đều bị Trần Bạc Viễn thấy cả.
Anh cứ như vậy chỉ đứng đằng sau không nói lời nào, đợi Nhạc Ngưỡng khôi phục tâm trạng rồi tiếp tục đi theo phía sau cho đến khi cô trở về nhà mới thôi.
Ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng đang ở trong sở trực ban ăn cơm trưa, lúc này Nhạc Nho đột nhiên đi tới, không hề phát ra tiếng động nào.
Nhạc Ngưỡng thình lình bắt gặp ánh mắt dọa người của hắn, trái tim sợ hãi hẫng một nhịp: “Chết tiệt, giữa ban ngày ban mặt, đi đến mà không phát ra chút tiếng động nào.”
Không nói lời nào, Nhạc Nho ngồi xuống một cái ghế đẩu ở trước mặt. 
Nhạc Nho, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “có phải hôm qua lại la hét với mẹ không?”
Nhắc tới chuyện này, Nhạc Ngưỡng có chút chột dạ, nhưng cô không muốn thể hiện bất cứ cảm xúc trước mặt em trai mình, vì vậy nói với vẻ mặt nghiêm nghị để dằn mặt: “Tại sao chị phải hét lên? Nói chuyện bình thường, OK? “
“Tốt nhất là nói chuyện bình thường, Nhạc Ngưỡng, em cảnh cáo chị, đừng có đụng một chút là rống lên với mẹ, nếu không ngày nào đó em liền đem chị tống cổ ra ngoài đó!”
“Nhạc Nho, em có ý thức tôn trọng người lớn hơn một chút được không? Em nói chuyện với chị gái mình như thế à?”
“Kia chị nói chuyện với mẹ không phải cũng như vậy sao?”
Bị Nhạc Nho phản bác, Nhạc Ngưỡng đột nhiên không nói nên lời.

Trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt mới bình tĩnh lại: “Mẹ hiện tại thế nào?”
Nhạc Nho biết cô là đồ nhanh mồm nhanh miệng, nói như vậy vài câu, hiện giờ thấy cô đã dịu đi, ánh mắt anh cũng ôn hòa hơn: “Em tới chính là muốn chị quay về xin lỗi mẹ, bằng không, trực tiếp trói lại.”
“Được rồi, được rồi, chị biết, hiện tại chị còn đang trực ban, em đừng cản trở công việc của chị!”
Nhạc Nho bị cô đẩy ra khỏi ghế đẩu, nghiêm mặt chỉ vào cô nói: “Chị tốt nhất nên nghe lời, cơ hội chỉ có một lần.

Nếu trong hai ngày này chị không đi xin lỗi mẹ, em mỗi ngày đều đến làm phiền chị.”
“Được rồi, ông cụ non, chị đi xin lỗi là được chứ gì!”
Cô thật sự sợ Nhạc Nho làm phiền, một lần vì bất hòa cô không chịu xin lỗi mẹ, em trai cô ngang ngạnh chờ Nhạc Ngưỡng bên ngoài đồn cảnh sát, cô ở trong bao lâu thì đợi bên ngoài bấy lâu, bản tính cứng đầu đúng là giống cô y đúc.
Đó là một ngày mùa đông, sau khi đứng ngoài trời cả đêm, cuối cùng bị cảm lạnh, nằm trong bệnh viện cả tuần mới được xuất viện.
Như vậy một lần là đủ rồi, Nhạc Ngưỡng không muốn lại xảy ra lần nữa. 
Hơn nữa, cô thực sự nên chủ động đi xin lỗi bà mẹ già của mình, dù sao cũng phải nói, vẫn là cô nên hạ mình.
Tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng chỉ cần da mặt đủ dày, mối quan hệ lại có thể trở lại bình thường.

Vì thế Nhạc Ngưỡng liền tính toán trong đầu khi nào đi là tốt nhất.
Hôm nay cô phải làm ca tối nên có lẽ hai ngày sau mới có thể về một chuyến.
Nhạc Nho đã rời đi ngay sau khi cô đồng ý.

Tình cờ gặp Lão Chu khi đi qua cửa.

Khi Lão Chu còn trẻ có thuê nhà cũ của nhà họ Nhạc, cho nên với gia đình nhà họ đều rất quen thuộc.

Thấy Nhạc Nho đi tới, chào hỏi một tiếng, biết được Nhạc Ngưỡng cùng mẹ cãi nhau bèn thở dài bất lực: “Hai mẹ con tính tình ngoan cố y như nhau, Nhạc Nho, không cần quá lo lắng, chị gái cháu trong lòng biết rõ đúng sai mà! “
Nhạc Nho gật gật đầu, nhớ tới cô con gái nhà lão Chu, lại hỏi thêm: “Chú Chu, năm sau con gái chú định thi đại học ở đâu? Cô ấy có mục tiêu gì không?”
Người Nhạc Nho vừa nhắc là Chu An Bình, con gái lão Chu, nơi làm việc của Nhạc Nho năm trước rất gần nhà lão Chu, cho nên lão Chu đã giúp cậu thuê một căn phòng ở khu đó, cứ hai ba ngày Nhạc Nho lại tới nhà lão Chu dùng bữa, Chu An Bình cũng rất thích kết thân với Nhạc Nho.
Tuy nhiên, do Nhạc Nho chuyển đi đổi sang công việc khác, Chu An Bình cũng bước sang năm cuối cấp, nên số lần gặp gỡ trở nên hiếm hoi, trừ khi Chu An Bình chủ động đến tìm anh.
Lão Chu cười: “Chú cũng chưa hỏi con bé, giai đoạn này rất quan trọng, nên chú không muốn tạo áp lực tâm lý cho con bé.

Cuối cấp rồi, nên chủ yếu con bé phải tự mình quyết định.


Nhạc Nho suy nghĩ, quả thực nên là như vậy.
Sau đó hai người trò chuyện vài câu rồi Nhạc Nho bèn rời đi.

Lão Chu đi vào, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng người đầy phiền muộn, liền đi tới, cười gõ bàn nhắc nhở: “Chú nói Nhạc Ngưỡng này, cháu cũng không còn trẻ nữa.

Không còn là thiếu nữ mới lớn, vậy mà còn chưa hiểu chuyện? Lại còn đi cãi cọ với mẹ nữa?”
Nghe vậy Nhạc Ngưỡng ngẩng đầu lên, thở dài một hơi: “Cháu đây không phải đang sám hối sao!”
Lão Chu còn muốn nói gì đó, lúc này Tiểu Từ đã đi vào, trên mặt mang theo ý cười, cao giọng nói: “Bà nội, chậm thôi, chậm thôi! Phía trước còn có cửa!”
Theo giọng nói này đi vào, Nhạc Ngưỡng nhìn thấy bà cụ bị trộm gà hôm trước, chống gậy chậm rãi đi đến, trên tay còn cầm một cuộn cờ màu đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận