Pháp Y Vương Phi 2


Nhiếp Cẩn Huyên thong dong bước ra ngoài.

Dáng người ưu nhã, sắc mặt bình tĩnh.

Nhìn bóng dáng của nàng ở phía xa, thẳng qua một hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới hồi phục tinh thần, cảm thấy có chút khó hiểu, nhíu mày, nhịn không được quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh.

"....Lão tứ, chuyện này..."
Thuận Thừa Đế cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Mà lúc này, Ân Phượng Trạm chỉ đứng ngơ ngẩn ở một chỗ, trước sau đều im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thấy hắn như thế, Thuận Thừa Đế càng nhíu chặt mày hơn, đang lúc Thuận Thừa Đế muốn nói cái gì đó, lại thấy Ân Phượng Trạm ngước mắt.

"Phụ hoàng, còn chuyện gì quan trọng nữa không?"
"À....!không có việc gì."

Thuận Thừa Đế nháy mắt hoàn hồn.

Nghe vậy, Ân Phượng Trạm lập tức cung kính, khom mình hành lễ với Thuận Thừa Đế.

"Nếu đã như thế, nhi thần xin cáo lui trước!"
"Ừ, nhớ chú ý dưỡng thương!"
"Vâng! Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm."
Cung kính một tiếng, sau đó Ân Phượng Trạm liền xoay người đi khỏi.

Nhìn bóng lưng cô độc của hắn, Thuận Thừa Đế không nhịn được thở dài một cái, hai mắt hơi nheo lại...!
Cao Tài Dung vốn đang canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm đã rời đi, mới cất bước đi vào.

"Hoàng thượng..."
Cao Tài Dung thấp giọng gọi.

Lúc này, ánh mắt của Thuận Thừa Đế vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, hai mày hơi động.

"Những lời ban nãy, ngươi đã nghe thấy?"
"Vâng, lão nô đã nghe..."
"Ngươi cảm thấy chuyện này là như thế nào?"
"Lão....!lão nô không dám vọng luận."
Cúi đầu cung kính nói, dứt lời, Cao Tài Dung vội vàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái, sau đó lại thấp thỏm cúi đầu.

Tầm mắt của Thuận Thừa Đế hướng thẳng ra ngoài cửa, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy, chuyện hòa li này...!là thật hay giả?"
"Lão...!lão nô..."
"Cho ngươi nói thì ngươi cứ nói!"
"Vâng!"

Bị Thuận Thừa Đế quát lớn, Cao Tài Dung vội vàng trả lời, sau đó giống như tự hỏi một lúc, mới thấp giọng nói.

"Bẩm Hoàng thượng, theo lão nô thấy, chuyện hôm nay không giống như đang giả bộ..."
"Hả? Nói rõ xem."
"Vâng, kỳ thật lúc nãy lão nô ở bên ngoài nên tình huống cụ thể cũng không hiểu rõ lắm...!Nhưng Hoàng thượng, ngài thử nghĩ xem, Thần Vương phi cũng đã tự nói hôn nhân không phải trò đùa! Thần Vương phi cũng là nữ nhân, nếu không phải thật sự đã đưa ra quyết định thì làm sao có thể dám ngang nhiên ở trước mặt Hoàng thượng đưa ra việc hòa li?"
"Cho nên, ý của ngươi là, chính phi của lão tư đã sớm nghĩ kĩ chuyện hòa li?"
"Vâng, lão nô thật sự nghĩ như thế...!Hơn nữa, theo lão nô biết, quan hệ phu thê của Thần Vương và Thần Vương phi không được tốt cho lắm, đúng hơn là rất căng thẳng, nghe người cung nhân tro ng tiền viện nói, hai người không những cãi nhau mà Vương phi còn chạy đến phòng của tỷ tỷ nhà mình ngủ! Hoàng thượng, hiện tại đang là thời gian tế xuân, nếu không xảy ra chuyện lớn, làm sao Thần vương phi dám làm ra chuyện lớn như thế? Đây không phải đang tạo cho người khác cơ hội cười nhạo mình hay sao? Vì thế, lão nô cảm thấy, chuyện Thần vương phi muốn hòa li với Thần vương điện hạ không phải là giả!"
Lời Cao Tài Dung nói có vài phần đạo lý.

Bởi vậy, đợi hắn nói xong, Thuận Thừa Đế cũng gật gật đầu, rồi cất bước đi đến trước cửa phòng, ngước mắt trông về nơi xa, qua một hồi lâu mới lên tiếng.

"Còn những gì vợ lão tứ giải thích? Là thật hay giả?"
"Bẩm hoàng thượng, tuy lão nô không biết rõ tại sao Thần vương điện hạ lại bị thương nhưng những chuyện xảy ra ở sơn trang, cơ bản đều là thật!"
"Hừ, nói như vậy, vợ lão tứ đúng là ăn ngay nói thật..."
"Vâng, ban đầu lão nô cũng nghi ngờ nhưng sau đó lại cảm thấy hẳn không có vấn đề gì cả.

Dù sao, lá gan của Thần vương phi có lớn tới cỡ nào cũng không dám nói dối trước mặt ngài! Hơn nữa còn nói đến tích thủy bất lậu(*)! Với lại, nếu Thần vương điện hạ thật sự là người hoàng thượng đang tìm thì dựa vào quan hệ của Thần vương và Thần vương phi, ngài ấy sao có thể để Thần vương phi biết được chuyện quan trọng như vậy? Nếu Thần vương phi không biết đầu đuôi câu chuyện thì sao có thể giúp Thần vương điện hạ lừa gạt hoàng thượng?"
Cao Tài Dung nói ra phỏng đoán của bản thân.

Dứt lời lập tức ngẩng đầu nhìn Thuận Thừa Đế.


Nghe hắn nói, Thuận Thừa Đế chỉ hơi hạ mắt, qua một hồi lâu sau mới bỗng nhiên thấp giọng nói một câu.

"Rút tất cả người đang theo dõi bên cạnh lão tứ về, truy xét lại một lần nữa! Mặt khác gọi Thái tử đến đây cho trẫm!"
"Vâng!"
...!
Trên đường trở về sương phòng, Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy tâm tình của bản thân có chút phức tạp, khó nói thành lời!
Nàng thật sự hòa li với Ân Phượng Trạm! Đã từng do dự, tự hỏi, lo lắng, bất an...!cuối cùng kết quả vẫn là như thế! Hiện tại, Nhiếp Cẩn Huyên phát hiện, việc hòa li cũng đơn giản như bao chuyện khác!
Từ nay trở đi, nàng đã không còn thân phận Thần vương phi, về sau bản thân nên làm gì bây giờ? Còn hắn...!
Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được nhớ tới Ân Phượng Trạm, đúng lúc này, chỉ nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi đứng lại cho bổn vương!"
...!
(*) Tích thủy bất lậu (滴水不漏): một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận