Phán Quan - Mộc Tô Lí FULL


Với kinh nghiệm làm người chỉ mới mười năm, Hạ Tiều chưa từng gặp phải trường hợp như thế.

Dù sao cậu cũng đã xấu hổ muốn điên đến nơi, đỏ ửng từ đầu xuống tới chân.
Anh cậu thì ngược lại, ngoài mép môi hơi nhếch lên ra, biểu cảm trên mặt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn xíu, có vẻ là không còn phản ứng nào nữa… à không đúng, hình như vẫn có chút đỉnh ——
Văn Thời nghiêm mặt nhìn Tạ Vấn vài giây, sờ trái cổ, không rên một tiếng nhìn lên trời.
“Anh ơi, làm sao đây.” Hạ Tiều đỏ mặt nói nhỏ.
“Làm sao đây cái gì?” Bờ môi mỏng của Văn Thời giật giật.
“Tin nhắn vừa rồi.” Hạ Tiều nói.
Văn Thời bình tĩnh căng mặt ra, thốt lên một câu: “Cậu gửi mà.”
Hạ Tiều: “???”
Bà mẹ nó…
Đối phương là Văn Thời, Hạ Tiều cũng không thể chửi lại, chỉ có thể nuốt ngược lời đó về.
Lỡ có kẻ nào bình tĩnh hơn đập chết mình thì sao.
“Cậu để người khác gửi giùm mà không nhìn ra người nhắn tới à?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên, ngay bên cạnh anh.

Văn Thời quay lại đầu, lúc này mới phát hiện hắn và Lão Mao đã đi sang đây, rạch ra một đường ranh giới rõ rệt với hai kẻ cuối cùng vừa bước vào.
Lúc nói, ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên hai người đứng bên cửa kia, nhìn từ trên xuống dưới, chứ cũng không hề ngó tới Văn Thời.

Nhưng do giọng nói bị ép xuống thấp trũng, trái lại mang theo chút cảm giác thân thiết.
“Nhìn ra thì sao?” Văn Thời nói.
“Chưa nói sẽ ra sao, tôi chỉ tò mò cậu tới đây xem điện thoại của ai thôi?” Lúc nói chuyện với anh, Tạ Vấn sẽ khẽ vuốt cằm đưa đầu về sau, nói xong lại quay thẳng lại.
Văn Thời có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn tới gần mình chút ít, sau đó lại rời khỏi.
Hơi thở và sự tồn tại thấp thoáng này làm Văn Thời hơi ngẩn ra.

Vài giây sau, anh mới trả lời một cách mỉa mai: “Vậy anh tới đây dạo quanh siêu thị nào thế?”
Nói xong, anh lại thấy hơi bực mình.
Vì anh đã tạm dừng giữa cuộc trò chuyện như thể đang bị nghẹn họng, thế nên dù có phản bác thì cũng có vẻ mình sẽ yếu thế thôi.
Văn Thời lập tức cứng mặt, không muốn phản ứng với người nọ nữa.
Bầu không khí khẽ đông lại trong nháy mắt.
Anh thì đóng băng, hai người vừa bước vào đã cứng đờ.
Đại Đông chân thành cảm nhận được một chân lý: Thế giới đã thay đổi trong nháy mắt đó.
Một giây trước, hắn còn kích động gửi tin nhắn cho bà cô họ Trương: Đã đuổi kịp! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em và Chuột đều đang ở đây, hai người họ chạy không thoát đâu.
Một giây sau, hắn đã muốn nói: Không thôi hai tụi mình chạy đi mày ơi…
Ngoài hai tên đồ đệ của Thẩm gia mà họ phải theo dõi ra, Đại Đông không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong căn tiệm này cả.
Chu Húc lại càng không cần phải nói.
Họ cũng quen biết Tạ Vấn, nhưng là kiểu quen biết đơn phương thôi.

Cái người có mệnh đại sát bẩm sinh nổi tiếng này chẳng khác gì ôn thần cả.

Mặc dù không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng ai thấy cũng né, tránh bị lây mệnh sát, xui xẻo dính lên người.
Đại Đông thầm nói số của tụi mình đen tới cỡ nào mới có thể cùng đụng trúng hai đám người này thế?
Điều chết người là Chu Húc sửng sốt vài giây sau khi nhìn thấy họ, sau đó buột miệng thốt ra: “Đại Đông? Anh Chuột? Sao hai người cũng tới đây nữa thế?”
Hắn còn chưa mở miệng giải thích, đã thấy tiểu đồ đệ Thẩm gia tên Hạ Tiều đó dường như cuối cùng cũng tìm ra đề tài, ứa nước mắt hỏi Chu Húc: “Mấy người biết nhau hả?”
Đại Đông muốn xua tay, Chu Húc lại nói: “Ừa, biết.


Nhà tui.”
Đại Đông cũng đã tê cứng.
“Nhà em?” Tên Hạ Tiều đó phản ứng rất lẹ, “Trương gia hả?”
“Đúng rồi, hôm nay họ đến lượt họ luân trực.

Vừa nãy tui còn gặp phải họ nữa, ngay trên con đường phía trước kia.” Chu Húc nói xong, lại nói bằng giọng điệu nửa khinh bỉ nửa ngờ vực, “Chắc anh cũng biết luân trực là gì phải không?”
“Mới biết hôm nay thôi.” Hạ Tiều thì lại thành thật lắm, “Luân trực mà sao lại đi tới đây? Khéo thế.”
Đại Đông cười gượng hai tiếng ha ha: “Đúng là thế, bên này có rất nhiều lời đồn lung tung, lại là khu vực luân trực trọng điểm của nhà bọn tôi, nhưng hình như thường là người bên bổn gia sẽ đi, hôm nay hiếm khi đến phiên hai bọn tôi, đúng là khéo thật.”
Hắn vừa nói lời huề vốn như thế, vị tổ tông Chu Húc kia đã ập tới: “Không phải anh nói dì nhỏ của tui ra lệnh sống với hai anh là phải theo dõi ai đó à? Theo dõi xong rồi?”
Đại Đông: “…”
Vừa nói thế, Văn Thời, Hạ Tiều, Tạ Vấn và Lão Mao cùng xoay mặt sang, nghiêm túc nhìn thẳng vào họ.

Những biểu cảm đó pha trộn giữa ‘cuối cùng cũng tìm ra một điểm để đưa tầm nhìn đến’, ‘trút được gánh nặng’ và ‘mấy người có biết xấu hổ hay không’.
Vì thế Đại Đông và Chuột tự dưng gánh nặng nhiều thứ trên lưng trong tình huống chẳng biết lý do gì.
Chuột nặn ra một câu từ kẽ môi: “Làm sao giờ? Em muốn chết quá.”
Đại Đông thầm nói ai lại không muốn chết đây.
“Nếu không… tụi mình chạy đi?” Đại Đông xen vào một câu.
Chuột lập tức xoay người đi thẳng tới cửa, gần như chỉ chờ có câu này thôi.
Ai ngờ lúc hắn vén rèm cửa nhựa lên, thấy lối đi dưới lòng đất vốn hoang phế trống rỗng đã thay đổi dáng vẻ.
Hai bên lối đi là dãy tường dài đằng đẵng, cách mấy mét sẽ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu lên poster dán trên tiệm Ba Mét.

Ngọn đèn là một chùm sáng tinh tế, chỗ chiếu lên cũng rất đặc biệt.
Vừa nhìn, mấy ngăn tủ, ván giường, buồng vệ sinh đó đều trở nên rất lập thể.
Như thể bạn bị nhét vào một không gian chật hẹp, nhìn tia sáng chiếu vào từ khe hở, một đường rọi nghiêng lên mặt, cắt người bạn ra thành hai nửa một cách bất quy tắc.
Trong lối đi chợt có người đi đường, không biết ai đang cười khanh khách, tiếng bước chân rảo từ đầu này đến đầu kia của lối đi, một lát sau lại chạy đuổi ngược về.
Còn có vài bóng người thưa thớt, từ từ bước ngang qua lối đi trống vắng.

Họ đội mũ hoặc đeo túi, không nói lời nào.

Lúc đi ngang qua mấy ánh đèn ấy, ta có thể nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch đó lập tức trở nên rõ rệt, sau đó lại hoàn toàn thẩm sâu vào bóng tối.
Hệt như một bộ phim điện ảnh khủng bố nhảy cảnh liên tục.
Một bóng người đi ngang qua trong số đó như là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Chuột, chậm rãi ngoảnh đầu lại.
Động tác xoay đầu của gã kỳ quái lắm, thân thể còn đang đi về phía trước, bả vai không hề nhúc nhích, chỉ có mặt là xoay 90 độ.

Trong nháy mắt đó, ánh đèn chiếu thẳng xuống.

Một nửa khuôn mặt còn lâm vào bóng tối, một nửa được rọi sáng, tựa như bị ai đó cắt dọc sẻ đôi.
Như thể cố ý hù dọa, gã nhìn chằm chằm Chuột vài giây, sau đó đột ngột ló đầu ra!
Khuôn mặt kia đột nhiên trở nên rõ ràng, mấy tia máu sẫm màu chảy xuống từ hốc mắt của gã.
Chuột còn nghe thấy tiếng chảy rả rích, sau đó nghe ‘tí tách’, có một chất lỏng lạnh lẽo chảy từ trên đỉnh đầu xuống, ‘bép’ một tiếng rơi lên chóp mũi của hắn…
Cực kỳ tanh hôi.
Người qua đường nọ như đã chọc thành công, lặng lẽ mỉm cười, quay đầu về.
Chuột lẳng lặng rụt nửa bước vừa đưa ra trở lại, buông rèm cửa xuống, túm Đại Đông lùi về sau ba bước.
“Cậu lùi cái gì?” Đại Đông hỏi.
Môi của Chuột lay động, đè xuống nỗi sợ hãi một chớp mắt vừa rồi, ráng bình tĩnh nói: “Tụi mình vào lồng rồi.”

“Sao lại thế được?” Đại Đông mở màn hình điện thoại lên, “Anh còn mới nhắn tin cho ——”
Chị Lam nữa mà…
Hắn nhìn cột tín hiệu trống trơn trên điện thoại, nuốt nửa đoạn lời sau ngược vô bụng.
Giao diện điện thoại còn dừng tại tin nhắn hắn gửi cho Trương Lam: Đã đuổi kịp! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em và Chuột đều đang ở đây, hai người họ chạy không thoát đâu.
Lúc ấy, hắn nhấn gửi xong thì cất điện thoại chạy xuống dưới lòng đất, không để ý mình có gửi thành công hay không.

Đến tận bây giờ mới phát hiện, bên cạnh tin nhắn là một dấu chấm than màu đỏ, ý là mấy câu này không thể gửi đi.
“Thế này thì tốt rồi.” Đại Đông khẽ lẩm bẩm.
“Thế nào anh?” Chuột hỏi.
Đại Đông cho hắn xem màn hình, nhẹ giọng nói: “Chị ấy còn chẳng biết tụi mình đang ở đâu nữa.”
Cũng không khả năng chạy tới nhìn xem.
Tiểu bối Trương gia thường luân trực gần đây đều biết thực ra tiệm Ba Mét là một nơi rất phiền toái, đã từng có vài cái lồng, cái nào cũng dữ dằn.
Có lẽ do thoát khỏi quá nhiều lồng ở đây, đôi khi chỉ cần tới gần khu này, họ sẽ cảm nhận được một nguồn sức mạnh khiến mình không thoải mái lắm.
Điều đó khó thể diễn tả.

Như là ngây ngô ở đây lâu một chút, con người ta sẽ dễ bị kích động, muốn làm chút chuyện nguy hiểm nào đó.
Điều này có cùng hiệu ứng như khi người giải lồng không thể làm tan rã oán sát của chủ lồng, trái lại bị oán sát ăn mòn và nhiễm bẩn.

Bởi vậy khi luân trực, bọn Đại Đông thường tránh tới khu này, do biết mình không thể giải quyết được vụ việc.
Những nơi khá khó xử lý như chỗ này bị họ gọi là lồng xoáy, luôn được phụ trách bởi những nhân vật lợi hại từ bổn gia, ví dụ như mấy người của thế hệ trước, bao gồm cả đám Trương Lam và Trương Nhã Lâm.
Nhưng mà thực ra thế gian có rất nhiều lồng xoáy, mỗi Ninh Châu thôi đã có chín, vả lại phạm vi và số lượng còn đang gia tăng, đừng nói đến tất cả.

Thế nên họ không có khả năng luôn luôn dõi theo, thường sẽ cách một thời gian mới tới dọn một lần.
Gần đây, Trương Lam và Trương Nhã Lâm chỉ dồn sức tập trung vào ba lồng xoáy ở phía Tây Nam của Ninh Châu, Đại Đông cũng biết điều này.

Bởi vậy trông cậy đại lão tới hỗ trợ cũng không khả quan cho mấy…
Cái lồng này còn có gì nữa nhỉ?
Đại Đông im lặng ngoảnh đầu nhìn thử, thấy một Tạ Vấn đã bị xoá tên, hai đồ đệ Thẩm gia không thể leo lên nổi bức danh phả, một nhân viên cửa tiệm ưỡn cái bụng thùng cơm tên Lão Mao, một Chu Húc bị bắt đi hướng Tây nhất định sẽ đi hướng Đông và một học sinh trung học có khuôn mặt nhỏ trắng bệch mang đầy đầu dấu chấm hỏi…
“Anh muốn đổi nghề.” Đại Đông nói.
Chuột: “… Anh đừng phát bệnh.”
Giữa lúc khóc tang, điện thoại chợt rung lên một cái.
Đại Đông cúi đầu, trơ mắt nhìn một tin nhắn mới vừa được gửi tới điện thoại của mình dưới tình huống cột tín hiệu trống không.
Phát hiện người gửi là ‘Bà cô Trương Lam’, nội dung lại đang đáp lại câu ‘hai người họ chạy không thoát đâu’ mà hắn đã gửi đi thất bại.
‘Trương Lam’ nói: Ha ha, hai người cũng chạy không thoát đâu.
Da đầu của Đại Đông tê rần vì hai chữ ha ha của cô.
Một giây sau, một bàn tay lạnh lẽo sờ lên vai hắn…
Đại Đông giật mình một cái, đột ngột xoay người!
Thấy ngay nữ sinh tóc dài phụ trách thu ngân đó cười tủm tỉm nhìn mình: “Thế mấy anh có chơi không?”
Đại Đông: “… Tôi không chơi được không?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nữ sinh vẫn cười, không nói một lời.
Tốt xấu gì hắn và Chuột cũng có kinh nghiệm, cũng coi như là khá ổn, bạn học vô tội tên Tôn Tư Kỳ của Chu Húc và Hạ Tiều nhát như cáy đã bắt đầu suy sụp.
Nữ sinh nắm bộ đàm nói: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, chuẩn bị xong chưa? Đợt khách này đến đủ rồi.


Cậu làm việc nhanh chút đi, nếu không khách sẽ rời đi đó.”
Bộ đàm kêu tít tít một lát, vẫn là giọng nam trầm thấp đó: “Đã xong, đợt khách trước đã kết thúc.

Họ có thể đi vào rồi.”
Vừa nói thế xong, trong phòng yên tĩnh vài giây.
Tôn Tư Kỳ nhìn chằm chằm vào hành thang xa thẳm đi vào mật thất ấy, nuốt một ngụm nước miếng và bảo: “Đợt trước đã kết thúc?”
Nữ sinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôn Tư Kỳ: “Thế người đâu…?”
Nữ sinh cũng cười nhìn cậu, đôi mắt âm u cong lên, trông như hai đường kẽ mỏng.
“Tao không chơi đâu đại tiên.” Tôn Tư Kỳ quay đầu muốn chạy về phía cửa, “Tao không ổn rồi, tao đi trước đây.

Tao, tao đi tìm tụi Lão Lục.”
“Ê ——” Chu Húc kêu lên.
Tôn Tư Kỳ mắt điếc tai ngơ.

Khoảnh khắc cậu sắp vén rèm cửa lên, một bàn tay lại túm lấy bờ vai của cậu.
Cậu hét lên một tiếng, hồn cũng sắp bay mất tiêu.
Tôn Tư Kỳ có thể cảm nhận được bàn tay kia ấm áp, vừa vững chắc lại mạnh mẽ.

Nó chỉ bình tĩnh nhấn vai cậu xuống như vậy, cậu đã không thể nhúc nhích một chút nào.
Cậu ngừng thở, nghiêng đầu sang một cách cứng ngắc, nhìn thấy những đốt ngón tay sạch sẽ xinh đẹp.
Cậu nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng chạy, ra ngoài sẽ càng sợ hơn thôi.”
Chỉ vì một câu này, nút ‘tự động nghe lời’ trong người Tôn Tư Kỳ như được bật lên, bám chặt sau lưng Văn Thời cùng với một Hạ Tiều cũng dính sát theo anh.
Đúng ra Chu Húc cũng muốn hơi rụt rè mà vẫn thể hiện được khí phách.

Nhưng nghĩ lại cảnh tượng trong lồng lần trước, ánh mắt của nó lướt qua lướt lại giữa mấy người trưởng thành, cuối cùng cũng dán chặt theo sau Văn Thời.
Vì thế, Văn Thời bất cẩn có thêm ba cái đuôi.
Nữ sinh thu ngân đang tận tình chuẩn bị đạo cụ cho mật thất, cô đưa hai bộ đàm và hai ngọn đèn nhỏ hình cây nến cho tám người này.
Dặn một câu ‘tự chia nhau đi’ rồi bước đến bên cuối hành lang không nhìn thấy được phía xa là gì, cô chỉ vào trong và bảo: “Phiền mọi người sang đây.”
Tạ Vấn lại rất phối hợp, hắn đã dựa lên ven tường của hành lang từ đời nào.
Rõ ràng là thân hình của người này đẹp mắt lắm, nhưng hắn lại hiếm khi đứng thẳng người, luôn tìm một chỗ tựa để dựa hẳn lên.

Nhưng điều này cũng có lợi vì vóc dáng của hắn thì cao nghều.

Tuy mắc bệnh, nhưng khi đứng thẳng hoàn toàn, hắn sẽ mang đến một cảm giác chèn ép nhỏ bé cho nhiều người.
Khi Văn Thời dẫn ba cái đuôi đi sang, anh thấy Tạ Vấn từ đằng xa nhìn tới đây, ánh mắt dừng lại trên người anh, sâu sắc mà cũng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh như một ánh nhìn chăm chú đã suốt thời gian dài, mà cũng như chỉ là hắn đang xuất thần thôi.
Chờ đến khi tới gần, Tạ Vấn cũng đã đưa mắt nhìn về phía nữ sinh thu ngân kia, đang đợi cô nói tiếp.
“Hành lang rất hẹp, chỉ có thể chứa nổi một người, nên mọi người hãy đi từng người một, xếp thành một hàng.” Nữ sinh nói.
Vừa dứt lời, ba cái đuôi của Văn Thời đã trở nên xoắn xuýt.
Tôn Tư Kỳ nói: “Em không muốn đi cuối.”
Hạ Tiều đáp liền: “Anh cũng thế.”
Dưới tình huống như thế này, chẳng có kẻ nhát gan nào muốn đi cuối cả, bởi vì chẳng có ai thích cảm giác sau lưng không một bóng người.

Có quỷ mới biết có thứ gì mà mình không thấy được đang bám theo sau lưng không, mới nghĩ thôi cũng làm cho người ta nghẹt thở.
Chỉ mình tên Chu Húc đang trong thời kỳ phản nghịch này là không muốn đi theo trào lưu, nói ngược lại: “Tui đây không muốn là người đi đầu.”
Đại Đông nhìn ba thằng nhóc đang trốn sau lưng Văn Thời bàn bạc thứ tự đi đứng mà hơi cạn lời.

Hắn nói trong lòng, người khác thì không nói nhé, cơ mà rốt cuộc thằng cu Chu Húc này đang nghĩ gì thế?
Không đi theo hắn và Chuột mà lại chạy theo hai tên đồ đệ của Thẩm gia ngay cả bức danh phả cũng chả thừa nhận là sao?
Cũng phải nhìn mặt mũi chớ.
Đại Đông nghĩ: Đợi đến lúc xảy ra chuyện thật, chỉ có ba đứa bây khóc thôi.

“Hai tụi mình một thằng đi đầu, một đứa đi sau đi.” Hắn nói với Chuột, “Cũng không còn ai khác nữa.”
“Ok, anh đi đầu, em sẽ đi cuối.” Chuột thở dài.
Trong nhóm người này, Đại Đông cảm thấy mình có phong thái của kẻ dẫn đầu nhất.

Không có cũng phải có.

Vì thế, hắn trực tiếp đi tới trước cả đội, Tôn Tư Kỳ rất tự giác, lẳng lặng đứng trước Văn Thời.
Hạ Tiều nghĩ thầm, ‘Đây là anh tôi mà!’
Nhưng cậu lại nghĩ ‘thôi quên đi, mình cũng không phải người, không thể so đo với hắn, cứ nhường cho người ta vậy’.

Vì thế, cậu rất tự giác muốn đứng trước Tôn Tư Kỳ.
Ai dè vừa đứng vững, thằng nhóc to gan Chu Húc kia đã chen ngang vào, oán hận đẩy cậu về phía trước, còn mình thì chen vào giữa.
Văn Thời không có vấn đề gì về vị trí.

Dù sao anh cũng bất động, mấy người khác thích đứng thế nào thì cứ đứng thế đó.

So với điều này, anh càng quan tâm đến điều quái đản của cái lồng này hơn ——
Nó không có tâm lồng.
Hoặc có thể nói là không có tâm lồng rõ ràng.
Chỗ này chỉ có một tòa nhà, nhưng nó lại là một mật thất dưới lòng đất, mà bọn họ đã vào trong mà chẳng cần đến bất cứ kỹ xảo nào.

Hoặc đây chính là tâm lồng, họ đã nhầm bước trực tiếp vào luôn.

Hoặc lần này, tâm lồng không phải tòa nhà, mà là một thứ gì đó ở đây.
“Mời ngài nhanh chân gia nhập đội ngũ.” Nữ sinh thu ngân bỗng nhiên nhắc nhở, Văn Thời mới phục hồi tinh thần.
Anh ngước mắt nhìn, phát hiện người phía trước đã xếp thành một hàng ——
Lão Mao đứng trước Hạ Tiều, kẹp ba cái đuôi ở giữa cùng anh.

Nhưng một giây sau anh mới nhận ra, bản thân anh cũng là người bị kẹp, vì Tạ Vấn đang đứng cuối.
Chỉ có mình ‘Chuột’, người đàn ông mặt chữ điền đó, đang đứng ngoài đội ngũ với một vẻ mặt vô cảm.
“Tôi sẽ đi sau.” Chuột nói.
“Khỏi, tôi không thích có người đi sau lưng mình.” Tạ Vấn khách khí nói thế rồi đưa tay ‘mời’ về phía trước.
Chuột đứng hình trong chốc lát mới bước về phía trước dưới lời hối thúc của nữ sinh, cả đoạn đường cứ ráng chen vô, ai dè không ai muốn nhúc nhích, cuối cùng hắn bị đẩy tới sau lưng Đại Đông, xếp thứ hai.
Họ vừa đứng ổn, nữ sinh đó đã cười khanh khách nói: “Để tay lên vai người phía trước nữa là được.”
Hành lang vừa hẹp vừa sâu, giọng cười của cô có tiếng vang, tựa như có người đang kề sát bên tai.

Tất cả ánh đèn đều tắt ngúm, cả hành lang đen thui, giơ tay nhìn không thấy được năm ngón.
Nữ sinh đó cũng im thinh.
Đại Đông đứng lặng một lát, bỗng cảm thấy phía trước có ai đó nhẹ nhàng dắt tay hắn và kéo hắn đi về phía trước.
Đại Đông: “…”
Da gà của hắn từ vị trí tay bị cầm bò thẳng lên đỉnh đầu, cả người cứng đờ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vừa đi phía trước vừa móc ra một cuộn sợi bông từ trong túi, một tay vòng chúng lên các ngón của mình.
Việc điều khiển dây rối sẽ thể hiện lòng dũng cảm và tính mạng đối với người học rối thuật.
Quấn dây xong, lòng Đại Đông ổn hơn nhiều.

Lá gan cũng lớn lên chút xíu.

Hắn muốn xem thử người đi phía trước là ai, thế nên tay phải không bị dắt mò ra trước, kết quả tay càng mò tim càng lạnh.
Bởi vì…
Ngoài bàn tay đang dắt mình ra, hắn không sờ được bất cứ thứ gì khác nữa, không có đầu mà cũng không có cơ thể.
HẾT CHƯƠNG 30 („• ֊ •„).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận