Phán Quan - Mộc Tô Lí FULL


Văn Thời hơi sửng sốt, thề thốt phủ nhận: “Không hề.”
Tạ Vấn không tin cho lắm: “Không thật hay không giả đấy?”
Văn Thời không lên tiếng.
Thật ra anh không muốn về chuyện này, nhưng vẫn không chịu nổi khi đối phương hỏi mình như vậy.
Có lẽ do cầu thang vừa đen kịt vừa tĩnh lặng, hoặc là vì Tạ Vấn dựa gần quá, giọng nói cũng đè xuống thấp chũn, bây giờ anh lại có chút không nghe được lời Tạ Vấn nói.
Ai dè đối phương lại mở miệng: “Được rồi, không đùa cậu nữa.

Không đói là được.

Tôi ——”
Văn Thời ngắt lời gã: “Anh đừng nói gì hết.”
Tạ Vấn chưa hiểu kịp: “Vì sao?”
Văn Thời vuốt gân cốt bên lỗ tai, mặt hơi nhìn sang bên cạnh.

Im lặng một lúc lâu, anh mới bóp trái cổ quay đầu lại.

Giọng nói để lộ sự bực bội phảng phất: “Vì anh càng nói tôi càng thấy đói.”
Trong cầu thang thoáng im xuống.
Tiếng người nói trên lầu ba loáng thoáng vọng tới, mơ hồ mờ nhạt, như thể có ai đó đang nói khẽ.
Tạ Vấn ngoảnh đầu liếc lên một cái rồi mới quay lại.
Hắn rủ mắt nhìn Văn Thời một lúc, bảo: “Vậy tại sao cậu lại phải chịu đựng?”
Trong phút chốc, sát khí dính đầy trên người Tạ Vấn tỏa ra, như là tất cả yêu ma quỷ quái đều đang dây dưa với nhau, mang theo một cảm giác chèn ép cực nặng, rồi lại nhẹ bẫng như sương mù nửa đêm, ôm lấy cả người Văn Thời vào trong đó.
Khoảnh khắc này thường sẽ mang lại cho người ta một ảo giác như đang được ôm nhẹ bởi ai đó.
Nhưng Văn Thời chỉ chạm được sương mù.
Có vẻ mấy thứ đó đã quen với anh, chúng nhanh chóng dọc theo đầu ngón tay ùa vào cơ thể của anh, từ từ giảm bớt cảm giác đói khát đầy nóng ruột này.
Mà Tạ Vấn vẫn luôn đứng chỗ cách Văn Thời một bậc thang một cách bất động.

Không bước gần tới mà cũng chẳng hề rời xa.
Không biết vì lý do gì, sát khí trên người hắn còn nặng hơn trước đây, nặng đến nỗi Văn Thời nhắm mắt lại cũng thấy không rõ hắn, chỉ có thể nhìn ra ấn ký màu vàng nâu bằng tiếng Phạn đè lên nghiệp chướng đang chảy một cách lặng lẽ.
Văn Thời giơ tay lên, muốn dạt đống khí đen đậm ra, nhưng lại lỡ đụng phải một thứ vừa ấm vừa lạnh nào đó.
Anh khá kinh ngạc rồi bỗng nhận ra, đó là bàn tay đang buông xuống bên người của Tạ Vấn.
Khoảnh khắc đó, dường như bàn tay đó đã chần chờ, sau đó nhẹ nhàng né đi.
Sát khí chợt bị hút về, Văn Thời cũng khôi phục tinh thần, chợt rụt tay lại.
Khu cầu thang còn tối thui, tiếng nói chuyện trên lầu ba vẫn văng vẳng, tựa như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Văn Thời không hé răng, thu lại sợi dây trắng còn quấn trên tay.
Tạ Vấn không mang bao tay khi vào lồng, đầu ngón tay chạm vào cảm thấy chân thật, ấm lạnh đan xen, coi bộ vẫn còn vương vấn trên ngón tay của Văn Thời.
Anh khẽ nhíu mày, ngón cái vuốt nhẹ hai cái, sợi dây thon dài xen kẽ tuyến kéo căng giữa những đốt ngón tay, cuốn lấy nhau trông hơi rối.
“No rồi hả?” Tạ Vấn vẫn là người mở miệng trước.
“Ừ.” Văn Thời trầm giọng lên tiếng.
Thật ra cả hai lần cũng không tính là no thật, vì lần nào cũng bị ngắt vội.

Nhưng khoảnh khắc cắt đứt luôn rất khéo.

Anh không tài nào giải thích rõ được, đương nhiên cũng không muốn nhắc về nó.
Văn Thời rủ mắt nhìn sợi dây trên tay một cách chăm chú, vừa quấn quanh một lần nữa vừa đi xuống lầu, “Xuống dưới chứ?”
“Được.”
Tạ Vấn gật đầu, đi theo đằng sau trễ hai bước.
Đi được vài bước, Văn Thời mới nhớ ra, lần này anh đã quên nói cảm ơn với Tạ Vấn.
Nhưng giờ nhắc lại thì hơi không đầu không đuôi, đành phải từ bỏ.
Họ nhanh chóng xuống tới lầu cần đến, bước chân không hề dừng lại, mới chớp mắt đã bước ra khỏi cửa thoát hiểm tại lầu một.
Bóng đèn duy nhất sáng lên trên bàn giải đáp trong đại sảnh của lầu một chỉ có thể thắp sáng nửa khu vực.

Bà cụ đang ở bên đó, bả vai nâng cao, không biết đang vói lấy thứ gì.
Vì quá gầy, cơ thể của bà luôn nhẹ bâng, tựa như có ai đó treo bà lên bằng móc áo.

Người nhát gan nhìn thấy bà thì thật sự sẽ sợ lắm.
Nhưng lá gan của Văn Thời to hơn cả trời.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, cuối cùng cũng nhớ tới câu hỏi bị lạc đề khi nãy.
“Anh có thấy rõ chiếc nhẫn trong hộp cơm của bà ta không?” Cậu nói với Tạ Vấn.
Tạ Vấn nói: “Cũng không đến nỗi, thấy rõ chứ.

Mắt tôi còn khá ổn.”
Văn Thời: “Anh không cảm thấy nhẫn có vấn đề à?”
Tạ Vấn: “Vấn đề gì?”
Văn Thời nhìn chòng chọc biểu cảm của hắn trong nghi ngờ, một lát sau mới nói: “Nhẫn là đồ giả.”
Tạ Vấn đang ngạc nhiên một cách rất nghiêm túc: “Giả? Ý cậu là sao?”
Văn Thời thẩn thờ nhìn hắn.
Đứng nhìn nhau suốt vài giây, Tạ Vấn mới cười đầu hàng: “Thôi quên đi, chắc chắn là tôi không giỏi trò nhìn không chớp mắt bằng cậu rồi.

Tôi thành thật khai báo đây, tôi đã làm ra chiếc nhẫn ấy.”
Văn Thời bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’.
Anh là một rối sư nên thông thạo nhất là về mảng này.

Chiếc nhẫn giả đó hoàn toàn không thể giấu mình dưới mắt anh.
Thật ra thì đây cũng là một rối thuật, nhưng là kiểu đơn giản nhất, kẻ hơi có tố chất lật vài trang sách cổ là có thể học được sơ sơ —— tạo ra một vật chết.
Chiếc nhẫn mà bà cụ ăn trúng là một loại vật chết như thế.
Giữa những người hiện diện trong này, thứ Trương Bích Linh học hiển nhiên là bùa thuật, thằng cu vô dụng và Hạ Tiều thì khỏi nhắc tới.

Kẻ duy nhất có khả năng tạo ra yêu tà, hơn nữa còn cảm thấy vui khi tạo ra yêu tà chính là Tạ Vấn.
Văn Thời hỏi: “Anh làm ra nhẫn giả làm gì thế? Hù quỷ à?”
Nói nào ngay, đúng là hiệu quả nổi bật lắm.
Xưa nay chỉ thấy mọi thứ trong lồng dọa người ta nôn mửa, chưa thấy ai dọa ngược lại họ cả.
Tạ Vấn là tên đầu tiên.
“Bà ta lớn tuổi như thế rồi, tôi hù bả làm gì.” Tạ Vấn dở khóc dở cười.

Dáng vẻ của hắn trông nho nhã lễ phép, quả thật không giống như kẻ sẽ hù một bà cụ, nhưng…
Dù sao đi chăng nữa, Văn Thời vẫn cảm thấy hắn không phải một tên an phận gì hết.
“Tôi chỉ muốn thử thôi.” Tạ Vấn giải thích.
“Thử gì?”

Tạ Vấn không trả lời câu đó mà nói: “Hai chúng ta từng cùng bị đuổi theo, cậu còn nhớ rõ chiếc nhẫn của cô tài xế kia trông như thế nào không?”
Văn Thời: “Không nhớ rõ.”
Tạ Vấn: “?”
Hắn hơi sửng sốt, lại khẽ ‘à’ một tiếng, nhớ lại: “Ừ ha, cậu đã bao giờ ngoảnh đầu lại đâu, cậu đang cõng tôi mà.

Nhưng tôi lại cách cô ta rất gần, nhìn cũng được vài lần.”
Văn Thời tức giận nói: “Rồi sao nữa?”
Tạ Vấn: “Chiếc nhẫn đó của cô ta cũng là hình vòng màu vàng, nhưng một bên có hoa văn.”
“Có hoa văn? Không phải hình vòng trơn hả?”
“Không phải.”
Vậy thì đáng để cân nhắc.
Văn Thời nhìn về phía bàn giải đáp, bỗng nhiên bước sang, vỗ lên người bà cụ một cái.
Đối phương chợt giật mình, ngoảnh đầu lại, tròng mắt trắng hếu nhìn chằm chằm Văn Thời không chớp mắt.

Một lát sau, bà từ từ quay đầu, tiếp tục lục lọi gì đó trong ngoài bàn giải đáp.
Phía dưới bàn giải đáp rất chật hẹp, bà ngồi xổm xuống, thò mặt vào trong khe hở.
Động tác của bà vặn vẹo kỳ lạ lắm, mặt như là xoay 180 độ, chui vô, sau một lát lại thò đầu ra từ một bên khác của chiếc bàn giải đáp, đơ mặt đối diện với khuôn mặt đang đưa tới của Văn Thời.
Bà cụ: “……”
“Bà đang làm gì thế?”
Môi của bà cụ khép mở, nói nhẹ nhàng: “Tìm nhẫn, nhẫn vàng.”
Văn Thời nhìn trên bàn một cái, chiếc khăn tay của bà cụ còn nằm nhoài trên đó, bên trong chẳng có gì.

Trình độ của Tạ Vấn có hạn, làm ra nhẫn giả chưa được bao lâu mà giờ đã biến mất.
Bà cụ còn đang tìm: “Chắc là cô ấy ném sang bên này.

Để tôi tìm cho cổ, rảnh hơi rỗi việc, nói ném là ném.”
“Không cẩn thận, không cẩn thận.” Bà lại lùi đầu lại, bò dậy, cả người dính đầy bụi bặm, run rẩy tìm tiếp, “Sao nhẫn kết hôn mà lại để tùm lum tà la được, tôi phải tìm thử.”
Văn Thời ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Tạ Vấn khẽ nói: “Đã phát hiện điều gì đó sai rồi?”
Văn Thời nhíu mày lui về: “Nếu người phụ nữ đuổi theo chúng ta là chủ lồng, cô ta sẽ là người biết rõ nhất chiếc nhẫn có nằm trên tay mình hay không.

Bà cụ lại là thứ kéo dài ý thức của chủ lồng…”
Cô ta không phải chủ lồng.

Có lẽ phản ứng hơi chậm tí xíu, nhưng không thể đến nỗi tới bây giờ còn xem chuyện nhẫn giả là thật mà tìm khắp nơi trong hoảng loạn được.
Vậy chỉ có một khả năng thôi ——
Văn Thời thì thầm: “Chủ lồng là kẻ khác.”
Giữa những tên chủ tiệm trông có vẻ bình thản kia.
***
Lầu ba, tiệm quần áo.
Đám người áo sơmi ca-rô đang ngồi xếp bằng dưới đất như một đàn chim cút, con này dính sát con nọ, không đứa nào muốn lạc đàn.
“Dưới cửa cuốn có một cái khe.” Có người rụt chân về sau, sợ hãi bảo.
Chu Húc không kiên nhẫn nói: “Thấy rồi, giữ riêng ở đó.

Trước đó tui cũng để lại mà, sao mấy anh lại không nói?”
“Trước đó không để ý.” Người nọ ngượng ngùng nói.
Cẳng chân của Hạ Tiều thì ngắn, ngồi trên quầy mà hai chân lơ lửng.
Cậu nhìn dáng vẻ hùng hổ đó của Chu Húc, không nhịn được phải nói: “Em biết nhiều thứ như vậy rồi em học theo phái nào? Dùng bùa như mẹ em hả?”
“Mắc mớ gì tới anh?!” Chu Húc không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào, giận dữ đáp: “Anh tự lo tốt mình trước đi.”
Hạ Tiều khá hoang mang: “Anh hỏi em đàng hoàng thế mà, sao em lại nói vậy? Đạp trúng pháo hả?”
“Còn bảo là hỏi đàng hoàng nữa cơ.” Chu Húc giả giọng quái đản nói, “Chuyên chọn trúng bãi mìm, cứt chó.”
Mắng xong, nó không để ý tới người nọ nữa, đưa lưng về phía mọi người rồi ngồi bực bội bên kia.
Hạ Tiều vô tội bị chửi một trận, tủi thân ngậm miệng lại.

Nhưng đúng là cậu chọc trúng bãi mìn rồi.
Lúc Chu Húc sinh ra, tư chất của nó cũng không tồi.

Hồi còn nhỏ nó từng ở nhà chính rất nhiều năm, hôm nào cũng lần lượt đi theo hai người lợi hại nhất, mỗi ngày đều nghe dì nhỏ Trương Lam kể những lời đồn về phán quan, nghe chú nhỏ Trương Nhã Lâm khoe mình đọc nhiều sách, kể nó nghe những điều phán quan có thể và không thể làm.
Nó thuộc lòng hết mọi thứ về phán quan.

Theo lý thuyết, nên trở thành một hạt giống tốt để kế thừa gia nghiệp, nhưng lại bị mẹ nó chặn đường.
Trương Bích Linh không cho nó học mấy điều thực tế, không dẫn nó vào lồng mà cũng không cho người khác dẫn nó theo, dù quậy tới cỡ nào cũng không chịu.
Thế nên thời kỳ phản nghịch của nó còn nghiêm trọng hơn so với người khác.

Nó chưa từng hiền lành với bất kỳ ai, nhất là Trương Bích Linh.
Không ai nói chuyện, cả đám ngây người trong cửa hàng, bầu không khí vừa căng thẳng vừa gay go.
Bỗng nhiên, Hạ Tiều ngắm thấy một bóng dáng ngoài góc kẹt cửa, hơi méo mó vì họa tiết trên cửa cuốn, nhưng lại không hề nhúc nhích.

Tựa như có một thứ gì đó đang đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn họ.
Lông tơ của cậu dựng thẳng lên, rụt cái chân lắc lư lại, lấy khuỷu tay huých người phía sau.
“Huých tôi chi thế?!” Chu Húc nói.
Hạ Tiều: “Xuỵt ——”
Cậu vỗ vai Chu Húc, chỉ vào bóng dáng nọ, nói nhỏ: “Mẹ em hả?”
Chu Húc: “Mẹ anh thì có.”
Hạ Tiều vốn đang run, bị nó mắng như vậy mà tức đến nỗi hết sợ luôn.
Chu Húc lại nói: “Chỗ đó có một cái thùng rác, chả phải có bóng dáng cũng bình thường thôi à? Nhìn anh sợ kìa.”
Hạ Tiều đang định nói tiếp, một bên khác của cửa cuốn đột ngột vang lên một tiếng!
Cậu chợt quay đầu nhìn lại, thấy hai bàn tay trắng bệch vói vô từ dưới kẹt cửa, ngón tay hơi sưng, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn, siết thành vết hằn đỏ.
“Đậu má!”
Cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, dọa Chu Húc sợ tới mức nhảy dựng lên theo.
Ngay sau đó, hai bàn tay trắng bệch đó nắm lấy cửa cuốn rồi dùng sức ——
Cửa được kéo lên ‘rào rào’, lộ ra khuôn mặt của Trương Bích Linh.
Chu Húc trợn mắt thở dài một hơi, nói với Hạ Tiều: “Bà này là mẹ tôi thật.”
“Cái gì mà mẹ tôi mẹ anh hả?” Có lẽ Trương Bích Linh tưởng nó lại đang nổi giận lung tung, lúc bước vô thì cau mày.
Cô vác một túi vải dày không biết từ đâu ra trên khuỷu tay, còn có cả một ấm đun bằng điện nữa, tuy cũ nhưng trông cũng khá sạch sẽ.
Cô để túi vải dày lên quầy, móc ra một bịch ly giấy dùng một lần cũng như một lọ cồn sát trùng, một hộp băng keo cá nhân và một xấp giấy vàng nhỏ.
“Con xử lý mũi của mình đi.” Trương Bích Linh đưa cồn sát trùng cho chàng trai mặt áo sơmi ca-rô.
Hắn bị xước chút thịt trên chóp mũi vì thang máy, máu luôn chảy xuống tí tách tí tách.

Bên đường toàn là vết tích của hắn, áo sơmi cũng dính tá lả, nhìn từ xa đúng là hơi đáng sợ.

“Hình như máu của tôi không thể ngừng chảy.” Mặt mày của chàng trai mặc áo sơmi ca-rô tái xanh, nói trong hoảng loạn.
“Bình thường thôi, trong này là vậy.” Trương Bích Linh nói, “Thế nên làm ơn đừng để bị thương nữa nhé.”
Nói rồi bà ngồi lên quầy hàng, cầm giấy vàng và bút bắt đầu vẽ bùa.

Hạ Tiều ló đầu nhìn một cái, không tài nào hiểu nổi.
Trương Bích Linh cười cười với cậu, nói rằng: “Thẩm lão gia không cần bùa, có lẽ con nhìn không quen thôi.

Lúc vào trong đây, dì không ngờ cái lồng này lại phiền toái như thế này, do đó không mang đủ lượng bùa.

Bây giờ, dì đang vẽ vài lá rồi dán lên trước tiệm này, tránh điều bất trắc nào lại xảy ra.”
Bà vẽ bùa rất lẹ, từng nét từng nét, coi bộ từ nhỏ đến giờ bà đã luyện tập rất nhiều.
Bà nhanh chóng cầm bốn lá bùa ra ngoài, dán mỗi phía cửa tiệm một tờ.
“Thứ này có tác dụng gì?” Hạ Tiều hỏi.
Chu Húc cướp lời: “Thứ bị dán phía trước được gọi là bùa phong thành.

Đương nhiên, kẻ lợi hại mới có thể phong thành, mấy người chưa đủ lợi hại vẫn có thể niêm phong một căn phòng nhỏ.

Chỉ cần dán một lá, những thứ bên ngoài sẽ không thể xông vào.”
Nghe thấy câu này, đám người ngồi dưới đất đó mới thấy yên tâm hơn, sắc mặt cũng giãn ra.
Ấm đun điện Trương Bích Linh lấy về đầy nước, cắm vào ổ điện và bắt đầu nấu, chưa tới vài phút đã sôi ùng ục, phát ra tiếng ‘xì xì’.
Hạ Tiều nghe thế một lát lại cảm thấy mắc tiểu.
Cậu ráng nhịn, vừa định mở miệng, đã nghe Chu Húc nói: “Tui muốn đi vệ sinh, anh thì sao?”
Hạ Tiều chỉ mong nhiêu đó: “Đi chứ sao không.”
Trương Bích Linh không yên tâm cho lắm, nhưng bà không thể đi theo hai chàng trai, nên chỉ vẽ hai lá bùa cho họ và dặn dọ họ đi nhanh về nhanh.
Ai ngờ Chu Húc vừa bước ra ngoài đã bóp lá bùa thành một cục rồi ném đi.

Hạ Tiều không ngăn được nỗi sợ trong lòng, đành nắm chặt lấy lá bùa của mình.
Buồng vệ sinh và lối thoát hiểm trong khu mua sắm cùng một đường, vừa quẹo vào đã gặp cả hành lang đen thui, chỉ có tia sáng xanh xanh Vì con đường này quá hẹp dài, lúc đi còn phát ra tiếng vang nữa.
Hạ Tiều vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cứ cảm thấy có thứ gì đó đang đi theo họ.
“Đệt, anh đừng quay đầu lại được không thế?” Chu Húc nói, “Anh từng coi phim ma chưa? Người ta ngoảnh lại thì sẽ nhìn thấy bao nhiêu là quỷ luôn, đúng ra anh phải biết rõ điều đó chứ?”
“Mình không quay đầu lại là quỷ sẽ không tới chắc?” Hạ Tiều thầm phản bác, bỗng nhớ đến một sự kiện: “À phải rồi, trước đây anh từng nghe Văn… khụ!”
Suýt nữa cậu đã hớ mồm, nhanh chóng khụ vài tiếng để che giấu.
Chu Húc bị cậu dọa tới mức run lên một phát, gần quỳ hai đầu gối xuống đất tới nơi, bại lộ sự thật là mình cũng sợ.
“Tự dưng anh ho khan làm gì chứ!” Nó trách gì thẹn quá thành giận.
“Ngứa họng.” Hạ Tiều giải thích.
“Uống tí độc là hết ngứa thôi!” Chu Húc giận dữ nói, “Anh mới nói mình nghe cái gì?”
Hạ Tiều nói chậm rãi: “Anh nghe anh mình từng nói, người sống vào lồng bằng hư tướng mà, vậy sao lại đói và muốn đi vệ sinh được?”
Hai người khổ sở quẹo vào nhà vệ sinh nam, cũng không dám cách nhau quá xa, tìm hai bồn đứng kế bên nhau.
Chu Húc nói: “Nằm mơ anh có thấy đói không? Có mắc tiểu không?”
Hạ Tiều vốn đang kéo phéc-mơ-tuya xuống, vừa nghe thế thì chợt ngừng tay: “Có, nhưng tình huống bây giờ giống như nằm mơ à?”
Chu Húc: “Đúng vậy.”
Hạ Tiều lặng lẽ lùi về sau một bước: “Vậy thôi anh sẽ nín.”
Chu Húc: “?”
Hạ Tiều nói rất deep: “Em mắc tiểu trong mơ rồi có đi tìm nhà vệ sinh không?”
Chu Húc hồi tưởng một chút: “Hình như là chưa từng.”
Hạ Tiều lại deep hơn nữa: “Anh thì từng tìm được.”
Chu Húc: “Rồi sao?”
Hạ Tiều: “Hôm sau đó phải giặt sạch khăn trải giường và quần.”
Chu Húc: “…”
Hạ Tiều nói tới đó thì không, không nhiều lời thêm nữa, im lặng lùi ra ngoài chờ Chu Húc.
Chu Húc muốn chửi.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nam có một tấm gương rất dài, kế quanh cạnh gương gắn vòng đèn vàng, rọi từ trong tường ra.
Hạ Tiều đợi một lát, bỗng cảm thấy ánh đèn đó hơi lóe lên, như là lỡ va chạm vào nhau.

Nhưng vừa khéo cậu lại chớp mắt, nhất thời hơi khó thể phân biệt.
“Em tiểu xong chưa? Nhanh lên đi.” Hạ Tiều não bổ một đống điều lan man, da đầu bắt đầu ra mồ hôi lạnh.
Chu Húc không lên tiếng.
Hạ Tiều hơi luống cuống, hỏi lại một câu: “Em tiểu xong chưa vậy?”
Chu Húc vẫn không nói gì.
Cậu cảm thấy một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, cả người đều đông cứng.
Đừng hoảng hốt, mình cũng đâu phải người, đừng hoảng hốt.
Hạ Tiều lẩm bẩm trong lòng, cố khắc chế bản năng ‘nhanh chân chạy đi’, buộc mình đi về trước hai bước.
Bên bồn không có một bóng người, Chu Húc đã không còn ở đó nữa.
Nhưng lại có một tiếng kẽo kẹt vang lên từ cửa sổ, một làn gió lạnh căm thổi vào, nhẹ bỗng, lướt qua cổ người.
Da gà nổi lên nguyên người Hạ Tiều.

Cậu vừa ngoảnh đầu đã thấy một người mặc áo thun đỏ áo đang chòm ra cửa sổ bằng một tư thế quỷ dị.

Hắn duỗi thẳng cổ khỏi cửa sổ, một chân đã giẫm lên bệ cửa, trông như một con ngựa to vặn vẹo.
Sau áo thun đó có ghi ‘FUCK’.

Hạ Tiều nhận ra, đó là áo Chu Húc mặc.
Vì thế cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi kêu lên: “Ê! Em bị điên rồi hả?!”
Cổ của Chu Húc co rúm lại như bị giật mình, sau đó từ từ quay lại, cả khuôn mặt méo trên vai, hai mắt mở lớn, nhìn sang không chớp nháy gì.
Đệt…
Hạ Tiều suýt nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Cậu bị dọa điên rồi, cầm đại một thứ gì đó và ném tới, ầm một tiếng nện lên cửa sổ.
Ném xong cậu mới phát hiện đó là một chiếc bình giữ ấm bằng pha lê, không biết người nào đã để nó bên bồn đứng.
Tiếng pha lê vỡ vụn vang vọng trong nhà vệ sinh trống rỗng, mảnh vụn rơi khắp nơi văng chút xíu lên mặt Chu Húc.

Nó ‘ui da’ một cái rồi mới hơi hoàn hồn.
Một giây tiếp theo, tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng.
Hạ Tiều chỉ cảm thấy có một làn gió vụt qua mặt mình, gió có mùi hương rất nhạt, khá giống cây mai trắng trong viện.
Tiếp theo, giọng nói của Văn Thời vang lên: “Cũng biết kiếm chuyện lắm nhỉ?”
Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Hạ Tiều lại rưng rưng nước mắt.

“Anh ơi.”
Cậu nhìn Văn Thời túm lấy cần cổ của Chu Húc rồi kéo nó xuống khỏi cửa sổ.

Cậu đang định thở ra một hơi, nhưng lại cảm thấy hai bàn tay nào đó phủ lên vai mình.
Hạ Tiều vừa thét lên thì đã nghe Tạ Vấn ‘xuỵt’ một tiếng sau lưng mình, hắn nói với giọng bình thản: “Ồn ào cái gì, anh cậu kêu tôi nhấn cậu xuống đấy.”
Nhấn em xuống làm gì?!
Cậu suy nghĩ trong sự suy sụp.
Ngay sau đó, Tạ Vấn gõ một cái sau lưng cậu rồi mới buông lỏng tay ra.
Hạ Tiều đang ngỡ ngàng thì thấy một thứ nhẹ hều gì đó rơi xuống đất.

Cậu cúi đầu nhìn, đó là một nắm tóc rối được cột lại.
Vừa nhìn đã biết tóc này không phải của cậu, vì trước đó cậu từng nhuộm nâu xanh rêu, tóc không thể đen như vậy, cũng chẳng khô sơ đến thế.

Huống chi còn có một cọng tóc màu trắng lẫn lộn giữa nắm tóc này nữa.
“Tóc này đâu ra vậy?” Giọng của Hạ Tiều cũng run lên.
“Mọc ra quanh cổ cậu.” Tạ Vấn nói.
Trái tim của Hạ Tiều trực tiếp lạnh ngắt.

Lúc cậu sờ lên sau cổ, ngón tay cũng run rẩy, may là Tạ Vấn bổ sung một câu: “Cũng không cần phải run đến vậy, bây giờ mất tiêu rồi.”
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Hạ Tiều hỏi.
“Không có chuyện gì xảy ra hết, nhất định là chúng ta đề phòng sai người rồi.” Văn Thời xách Chu Húc tới, động tác cũng không dịu dàng cho mấy.

Anh mở mạnh vòi nước, tát hai nắm nước lên mặt Chu Húc.
Thằng cu vô dụng giật mình một cái, tỉnh dậy hoàn toàn.

Dường như vẫn nhớ rõ cảnh tượng vừa rồi, nó sợ tới mức chẳng nói nên lời, vừa há mồm đã thốt lên một loạt ‘đậu má’.
Một lúc lâu sau, nó mới hoảng sợ chỉ vào người Hạ Tiều và nói: “Mới nãy anh chẳng giống anh gì hết, giống một người đàn ông hơn.”
Hạ Tiều: “Anh ——”
Đúng ra cậu sắp khóc tới nơi, vừa nghe được câu này, nước mắt lại rụt về: “Sao anh mày lại không giống đàn ông hả?”
“Không phải.” Chu Húc nói năng lộn xộn, “Ý tui là giống một người đàn ông tui không quen biết.

Mà… mặt còn hơi sưng nữa, không thể tả rõ.

Nói chung là làm tui sợ muốn chết luôn.”
“Anh ơi, anh mới bảo chúng ta đã đề phòng sai người, ý anh là sao?” Hạ Tiều lại hỏi Văn Thời.
Văn Thời hất đi nước trên tay, lạnh lùng nói: “Trước đó chúng ta toàn trốn tránh người phụ nữ kia, cứ tưởng cô ta là chủ lồng, nhưng chúng ta đã lầm.”
“Hả?! Đã lầm? Vậy chủ lồng thật sự là ai?” Chu Húc kêu lên.
“Đáng lẽ là không biết.” Văn Thời nói: “Nghe lời cậu vừa nói thì cũng rõ được kha khá rồi.

Trong đám chủ tiệm chắc phải có một người đàn ông, tóc được cột lại, mặt hơi sưng.”
“Chủ tiệm? Vậy chả phải gã luôn nhìn chằm chằm tụi mình đi tới đi lui trên hành lang hả?” Hạ Tiều càng nghĩ càng sợ.
Văn Thời không nói nhỏ cùng với họ, hất cằm về phía cửa, ra hiệu họ cút lẹ đi, đừng lề mề ở chỗ này, sau đó anh mới nhặt cái nắp kim loại của chiếc bình giữ ấm bên cửa sổ lên.
***
Lúc bốn người họ quay lại tiệm, Trương Bích Linh vừa vẽ xong tờ giấy màu vàng cuối cùng và nhét nó vô túi.
Mặt mày của Chu Húc bị mảnh vỡ pha lê văng trúng, máu chảy dọc xuống từ vết thương, để lại vài đường máu trên mặt, nhìn thoáng qua rất đáng sợ.
Vì thế khi nó bước vào, nguyên đám người ngồi dưới đất giật bắn dậy.
“Úi chà, còn đâu là mặt mũi nữa.” Tạ Vấn nhìn họ mà thấy buồn cười, lẩm bẩm một câu.
Văn Thời phục cái mồm của hắn luôn.
Chu Húc đỏ mặt tía tai, tức giận bảo: “Chưa từng thấy phá tướng hả? Tui cũng chẳng phải quỷ, sợ hãi như thế làm gì.”
Trương Bích Linh vội lấy cồn sát trùng và băng keo cá nhân tới, bà hỏi: “Sao vậy con? Gặp phải điều gì à? Không phải mẹ đã đưa bùa cho con rồi hả?”
Chu Húc giật lấy bình cồn sát trùng, tránh khỏi tay của bà, tự bực bội chạy tới một góc, vừa nhìn gương vừa xử lý vết thương.
“Gặp phải chuyện gì hả? Cụ Từ đâu?” Trương Bích Linh hỏi.
“Cụ Từ?” Văn Thời hơi ngẩn người.
“À, đó là bà cụ đi xuống lầu một đó.” Trương Bích Linh giải thích, “Bảng hiệu trong tiệm của bà ghi là Tiệm may Cụ Từ, nên gọi thế cho tiện.”
“Bà ta mất nhẫn, đã về lại tiệm rồi.” Văn Thời nói.
Lúc lên lầu, họ nhìn kỹ một vòng.

Không biết vì sao, lầu ba nơi tiệm khung ảnh đã đóng cửa, đúng ra còn dư lại 5 tiệm, nhưng giờ lại chẳng có tiệm nào mở cửa nữa.
Rõ ràng là người phụ nữ kia còn chưa tới tìm người, họ đã tự đóng tiệm mình lại trước.
Ngay cả cụ Từ cũng vội đóng cửa sau khi quay về tiệm và không nhúc nhích gì nữa, như là đang trốn một thứ gì đó.
Quá kỳ quái.
Văn Thời không thích giải thích mỗi một sự kiện cho những người khác nhau hết lần này đến lần khác, anh ngại phiền.

Cũng may Chu Húc và Hạ Tiều thì không sợ kể, có thêm Tạ Vấn thường bổ sung một câu vào cuộc trò chuyện, hù đám người trong tiệm khá sửng sốt.
Trương Bích Linh đóng chặt cửa cuốn, vừa xác nhận mấy lá bùa trên cửa vừa nghe họ nói.
Nghe xong, bà rốt cuộc bừng tỉnh bảo rằng: “Hèn gì, hèn gì dì cứ cảm giác nơi nào trong lồng này cũng rất mâu thuẫn.

Hèn gì cô tài xế đó lại hay lên đây tìm người, nhưng chẳng hiểu sao lại chưa bao giờ tìm được.

Lần nào mấy tên chủ tiệm đó cũng có thể đóng cửa lại kịp lúc, khiến cô ta nhào vào khoảng không.”
“Đúng vậy.” Chu Húc hiếm khi đồng ý với mẹ mình, “Nếu cô ta là chủ lồng và muốn tìm ai đó, chắc hẳn kẻ bị tìm đã nhảy nhót tự đưa mình tới cửa rồi.

Nhưng nếu cô ta không phải thì mới hợp lý chứ!”
Họ tổng kết mọi chuyện, cứ tưởng đã tìm được lối đi, ai ngờ Tạ Vấn lại chợt mở miệng, không nhẹ không nặng quăng ra một câu: “Ủa hợp lý à? Sao tôi lại cảm thấy chẳng hợp lý tí nào vậy nhỉ?”
Đầu của Chu Húc toàn là dấu chấm hỏi: “Không phải hai anh là người bảo chúng ta đã nghĩ lầm à?! Sao lại thấy không hợp lý được chứ?”
“Bọn tôi nói trong đám chủ tiệm chắc phải có một người đàn ông, tóc rối bời, mặt hơi sưng.” Tạ Vấn nói.
Trương Bích Linh không biết đang nghĩ điều gì, trông có vẻ khá suy tư, sau đó lại gật đầu nói: “Nếu đúng như con nói thì dì biết gã, người bán văn phòng phẩm.

Nhưng dì lại không tìm ra vị trí cửa tiệm, gã lại chẳng bao giờ mở cửa.”
Tạ Vấn nhìn bà, gật đầu một cái: “Có lẽ gần đúng rồi đó.”
“Như thế mà còn chưa đủ thuyết phục hả? Còn vấn đề ở đây nữa ư?” Trương Bích Linh buồn bực hỏi.
“Đương nhiên là có rồi.” Tạ Vấn nói, “Tôi nói gã là chủ lồng, nhưng chưa từng nói người phụ nữ kia chắc chắn không phải chủ lồng.”
Trương Bích Linh nhíu mày: “Ý con là sao?”
“Tôi không giải được lồng nên cũng ít vào trong đó, không hiểu chuyện cho lắm.” Hắn quay đầu nói với Văn Thời, “Thế nên muốn hỏi một điều ngu ngốc, một lồng có thể có hai chủ lồng không?”
Văn Thời không ngồi xuống, đang khoanh tay dựa lên cửa cuốn.
Nghe được câu này, anh híp mắt sờ lên gáy, không trực tiếp trả lời mà lại nhìn về phía Trương Bích Linh.
Trương Bích Linh thì đang sững sờ.
Nhưng Chu Húc lại như một đứa học trò giành lượt trả lời, tích cực mở miệng: “Tui biết nè! Tui từng nghe dì nhỏ bảo là có thể đấy.

Điều này cũng giống như đập một trứng gà lại ra hai lòng đỏ vậy, có vài cái lồng thật sự không chỉ có một chủ lồng thôi đâu.”
“Như thế cũng được à? Nhưng vì sao chứ?” Hạ Tiều rất mù tịt.
Lòng hư vinh của Chu Húc đã được thỏa mãn tột độ: “Thông thường, nếu hai chủ lồng có một mối quan hệ cực kỳ gắn bó với nhau, không thể buông xuống chuyện tình cảm hoặc tình cảnh lại đúng dịp giao nhau, như thế sẽ rất dễ xảy ra tình huống này.”
Nó miêu tả sơ sơ xong thì vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại chủ động bổ sung: “Nhưng dì nhỏ của tui cũng từng nói, kiểu lồng này khá hiếm gặp, vì ý thức của hai chủ lồng khác biệt sẽ chống chọi lại nhau.

Nếu đã đối đầu với nhau, chắc chắn sẽ có một kẻ áp đảo, thế thì chả phải kẻ còn lại sẽ biến mất theo như lô-gíc à?”
Hạ Tiều liên tưởng tới vị trí và hoàn cảnh hiện giờ của họ rồi lẩm bẩm: “Hình như khá giống đấy… Vậy, vậy sao chủ lồng bị lép vế còn chưa biến mất nữa?”
“Thì bám lên thứ gì đó rồi chứ sao.” Chu Húc nói mạch lạc, “Đánh không lại thì trốn rồi bám lên thứ khác.

Giống như mấy người vậy á, gì mà ma nơ canh nè, gương nè, hoặc người sống… nè…”
Nói xong ba chữ cuối cùng, nó chợt im bặt.
Cả tiệm hiện ra một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.

Vì người sống nào trong cái lồng này cũng đang ở trong tiệm.
Nếu như họ nói, tên chủ tiệm đó là chủ lồng áp đảo hiện giờ, thế thì chẳng phải người phụ nữ có đôi mắt nhìn như hai lỗ thủng đó…

Rất có thể cũng đang ở trong tiệm hả???
Chu Húc hơi ngỡ ngàng một lúc.

Nó hoảng hốt nhớ tới điều gì đó và nói: “Vả lại, người phụ nữ trước đó luôn cách một lát lại tới, cách một lát lại tới.

Bây giờ, bây giờ cách lần xuất hiện trước của cô ta… bao lâu rồi?”
“Không biết, nhưng mà lâu lắm rồi.” Chàng trai mặc áo sơmi ca-rô cũng hốt hoảng lắm, trong giọng nói là nỗi sợ hãi không thể giấu được.
Nguyên đám người vốn nhốn nháo dính chặt vào nhau yên lặng vài giây, sau đó lật đật tách khỏi nhau, không ai dám sát lại người khác nữa.
Trong bầu không khí này, họ nhìn ai cũng cảm thấy hơi quỷ dị.
Bạn đang �
“Cũng, cũng không nhất định là vậy mà.” Có người an ủi nói.
Chu Húc vốn cũng tự an ủi bản thân như vậy, nhưng nó bỗng nhớ lại hàng lang uốn khúc đen thui mình nhìn thấy lúc đi vệ sinh, những chủ tiệm đó đã trốn từ đời nào, cùng với câu “tên chủ lồng đó lại chẳng bao giờ mở cửa” ai đó mới nói, có vẻ họ đã có cảm giác từ trước, cảm thấy người phụ nữ này ẩn mình trong người sống, nên tất cả bọn họ mới núp đi như thế.
Đúng rồi!
Mới nãy, ai là người nói “tên chủ lồng đó lại chẳng bao giờ mở cửa” nhỉ?
Hình như còn nói là “không tìm ra vị trí tiệm của gã” nữa đúng không?
Trong lúc vội vã, người bình thường như nó chỉ có thể nhìn sơ chủ tiệm trông như thế nào, trong tiệm có bán món gì, có mở cửa hay không, khó mà để ý được mọi thứ.
Nếu có thể để ý, vậy chắc chắn là có ấn tượng rất sâu sắc.
Thế nhưng… sao có ấn tượng rất sâu sắc mà lại “không tìm ra vị trí cửa tiệm”???
Nó hơi sửng sốt, đột ngột nhớ ra, người vừa nói ra những lời này là mẹ của nó, Trương Bích Linh.
Chu Húc lập tức cứng đờ, chưa dám nhúc nhích gì, nhưng da đầu đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Trùng hợp có người phá tan sự im lặng, nói một câu: “Đừng tự mình dọa mình, không phải chị đó đã dán bùa lên cửa dán rồi à? Bùa phong thành dù sao cũng là bùa, dám chắc là vẫn có thể phòng ngừa mấy thứ đó mà, chúng không thể vào đâu.

Người phụ nữ đó chắc chắn đã bị chắn lại bên ngoài, cô ta sẽ không vào được!”
Hình như lời nói này khá có lý, vài người cũng phụ họa tới tấp.
Nhưng vừa dứt lời, họ đã phát hiện Văn Thời đang đứng dựa vào một góc thẳng người lên, không biết đã đi tới bên lá bùa từ lúc nào rồi trực tiếp tháo một lá xuống.
“Anh làm gì thế?!” Mọi người hết hồn, “Anh tháo nó xuống làm gì? Điên rồi hả?!”
“Ai nói với mấy cậu đây là bùa phong thành thế?” Văn Thời nói với vẻ mặt vô cảm.
Chu Húc hoảng hốt chớp mắt, nói một cách máy móc: “Tui.”
Hạ Tiều mở to hai mắt nhìn: “Bộ, bộ không phải hả anh?”
“Thì hơi giống đấy.” Văn Thời nói, “Nhưng nó bị vẽ để phản rồi.”
“Phản? Phản tác dụng gì anh?”
“Vớ vẩn.” Văn Thời nói lạnh lùng, “Phản tác dụng của phong thành.”
Nếu đã là phong thành thì sẽ bảo vệ khu vực này, không cho những thứ khác tiến vào.

Thế thì phản tác dụng là… cửa thành mở ra.
Khoảnh khắc đó, máu của Chu Húc lạnh từ đầu đổ xuống tới chân.
Hạ Tiều hoảng sợ nhìn nó một cái, sau đó lại nhìn về phía Trương Bích Linh với một tâm trạng hoảng sợ hơn nữa.
Mọi người nối gót phản ứng, hét lên một tiếng nhảy tránh khỏi bên cạnh bà, té ngã lộn nhào các kiểu để trốn ra sau lưng Văn Thời và Tạ Vấn.
Trương Bích Linh thẳng người bất động tại chỗ, tròng mắt đen nhánh nhìn mọi người không chớp mắt.
Bà hơi hé miệng, như là muốn giải thích điều gì đó, nhưng một giây sau, đôi mắt đen nhánh đó như một vết mực lan rộng, càng lúc càng lớn, lỗ đen chiếm lấy nửa khuôn mặt của ả.
Làn da của ả trắng xanh xao, lắc cổ giãy giụa vài cái, sau đó hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một kẻ khác.
Trong lúc nhất thời, trong tiệm toàn là tiếng thét chói tai.
Có người thử kéo tấm cửa cuốn đó lên, nhưng ngón tay lại mềm nhũn, cố nâng như thế nào cũng không được.

Giữa lúc va chạm, đủ thứ đồ rơi đầy đất, xung quanh bừa bộn.
Đôi mắt tối om của người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Văn Thời, nhấc chân đi một bước về trước, nói bằng chất giọng khàn khàn mà lại yếu ớt: “Cậu dán cái đó lên được không?”
Văn Thời liếc lá bùa trên tay một cái: “Vì sao?”
“Tôi muốn tìm người.” Người phụ nữ khẽ thở dài, “Tôi chỉ muốn tìm người thôi.

Tôi tìm anh ấy đã lâu, nhưng anh ấy lại không chịu gặp tôi.”
“Vì sao lại không chịu gặp cô?” Văn Thời nói.
Người phụ nữ sờ mặt mình, hơi cười khổ.

Nhưng do mặt mày quá cứng đờ, nên có vẻ hơi gớm: “Thì anh ấy sợ tôi mà.”
Cô lẩm bẩm: “Anh ấy sợ tôi.”
“Sợ điều gì ở cô?”
“Sợ dáng vẻ hiện giờ của tôi, sợ tôi đã chết.” Người phụ nữ nói.
“Vậy vì sao cô nhất định phải đi tìm gã?”
“Tôi đã hứa với anh ấy mà.” Người phụ nữ nói khẽ, “Mỗi ngày sẽ nhận chuyến chạy sang đây chút xíu, vừa khéo có thể ăn một bữa cơm chiều với anh ấy.

Sau đó tôi sẽ đi đưa xe lại, anh ấy sẽ trông coi cửa tiệm, tới 9 giờ lại đóng cửa về nhà.

Hôm nào cũng vậy hết, sao tôi lại có thể không tới chứ?”
Chỉ là đúng lúc hôm đó lại không cho con người ta toại nguyện.
Mưa to đột ngột đổ xuống Ninh Châu, cầu vượt tới đường Vọng Tuyền hơi lún, nước không ngập lên cả con đường, nhưng cô lại vừa chạy vội tới vừa nhận điện thoại, không cẩn thận đã xông thẳng xuống nước.
Mực nước ở đó sâu quá chừng…
Sau hôm ấy, cô vẫn đến Tường thành Muôn đời khi trời sập tối.
Cổng sân chỗ này quạnh quẽ, nhưng việc buôn bán của vài tiệm bán sỉ vẫn khá ổn.
Tường thành Muôn đời trong ấn tượng của cô luôn là dáng vẻ ánh sao phản chiếu lên cửa kính bên ngoài vào lúc sáu, bảy giờ đêm.

Nhưng nhìn từ xa, khu mua sắm này lại có vẻ lẻ loi.
Đa số đèn của khu mua sắm luôn tắt ngúm.

Những cửa tiệm lẻ tẻ rải rác trên lầu hai và ba.

Những tiệm còn lại một là đã đóng cửa từ sớm, hai là đang cho thuê và chuyển nhượng, bụi bặm rơi đầy một lớp.
Tiệm của lão Tống nhà cô nằm trên lầu ba.
Tối hôm nào cô cũng sẽ vào đây, từ từ đi theo thang cuốn lên lầu ba, nhưng tất cả cửa tiệm luôn vội vã dọn dẹp và kéo chặt cửa cuốn xuống trước mặt cô.
Rõ ràng là hành lang uốn khúc quen thuộc, nhưng nơi nào cũng thấy lạ lẫm.

Không biết tại sao tiệm hủ tiếu chỗ ngoặt lại đổi sang đầu khác, tiệm may của cụ Từ cũng thay đổi vị trí mỗi ngày.
Cô không tìm thấy lão Tống.
Lão Tống đang trốn cô.
Cô vốn nghĩ rất đơn giản, chỉ tới nhìn một cái rồi đi thôi.
Nhưng đêm nào cô tới cũng không nhìn thấy người nọ.
“Cô đã kéo họ vào đây à?” Văn Thời hỏi.
Người phụ nữ hơi giật mình một lát rồi khẽ đáp: “Ừ.”
“Tại sao lại kéo nhiều người vào đây như thế?”
“Tại…”
Người phụ nữ đứng lẻ loi đằng đó, một lúc sau mới trả lời: “Tại tôi muốn kiếm người giúp cho mình, giúp anh ấy giải thoát và cũng giúp tôi giải thoát nữa.”
Ngày mưa to trời lạnh lắm.
“Cậu có thể giúp tôi không?” Cô hỏi.
Văn Thời nhìn cô, sau đó dán lại lá bùa mình vừa tháo xuống lên cửa cuốn.
Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, hình như cũng có người từng nói vài câu với anh.
Hắn nói: Điều này đã được định trước sẽ là một nỗi cực nhọc.

Chúng ta phải chứng kiến rất nhiều chuyện đau khổ.

Riết rồi con sẽ biết, đa phần là do họ không đành lòng ly biệt.

Chờ đến khi nào hiểu được điều này, có thể nói là con đã bước vào hồng trần.
HẾT CHƯƠNG 22 („• ֊ •„).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận