Phán Quan - Mộc Tô Lí FULL


Quảng cáo cho thuê???
Đúng là một ý tưởng tệ hại, khổ cho cậu vì đã nặn óc nghĩ ra nhé.

Rõ ràng là Văn Thời không hề tán thành chuyện này.
Người này mà không vui thì cảm xúc sẽ hiện ngay trên mặt, rét vãi tèo.

Chú lùn bị đông cứng tới mức hơi ngu người, ngượng ngùng nói: “Như vậy không tốt sao ạ?”
“Tốt chỗ nào?” Văn Thời nói.
Một dấu chấm hỏi từ từ nhú lên trên đỉnh đầu chú lùn.
Văn Thời đứng đối diện với cậu một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra Thẩm Kiều lanh lợi kia không còn ở đây nữa.
Trước đây anh chỉ cần nghĩ thầm, đối phương sẽ hiểu ý liền, làm anh quen thói có thể nói một chữ thì tuyệt đối không nói hai.

Bây giờ lại không thể như thế nữa, anh phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Bởi vậy anh nói: “Cậu có biết chúng ta đang làm gì không hả? Cậu rao gọi hai khách thuê bình thường tới ở, ngoảnh đầu nhìn đống đồ cứ tới giờ là kêu rân trời cả khu nghe được đi, cậu muốn hù họ hay hù ai?”
Chú lùn: “Dạ em thành thật xin lỗi.”
Đầu óc của người này hơi kém, nhưng lời xin lỗi lại bật ra khỏi mồm rất nhanh.

Nét mặt của Văn Thời dần bớt lạnh đi, định rầy tới đó thì thôi, ai ngờ lại thấy đối phương ủ rũ cụp đuôi bổ sung một câu: “Thì cứ hạ giá thấp hơn tiền thuê ngoài đường là được mà, hai phòng cũng gom được hơn 7,000 đó anh.”
Văn Thời: “…”
Khái niệm về giá của anh còn dừng ở năm 1995, nghe thấy con số này thì im lặng hai giây ngắn rồi quay đầu bước đi.
Chú lùn lo sợ đi theo sau, thấy anh sắp bước vô cửa lớn của biệt thự, cậu nhịn không được hỏi: “À mà… vậy ý của anh là?”
Văn Thời cũng không quay đầu lại: “Xem như tôi chưa nói gì hết.”
Rao cũng rao rồi, thích hù ai thì cứ hù người đó, ông đây chả xía vô nữa.
Anh thân cao chân dài nên đi rất mau, nhưng lại dừng bước trước cửa biệt thự.
Chú lùn thấy anh không đi vào, vừa định hỏi ‘sao vậy’, chợt nhớ lại lời ông nội Thẩm Kiều từng nói ——
Ông nói Phán Quan vốn là người.

Sống trên đời, luôn giữ cho bản thân trong sạch lại là một điều rất khó, hơi lơ là chút xíu cũng sẽ dính vết dơ.

Thực ra, Phán Quan thời cổ phải tuân theo nhiều quy củ lắm, ngay cả bước vô nhà người khác cũng phải để ý này nọ.

Khi vào nhà đã có chủ, người có căn cốt cao thượng phải xin thiệp thông hành, làm vậy để tỏ vẻ mình nghiêm túc, cũng như có thể vẽ ra một đường ranh giới giữa mình và bọn yêu quỷ.
Người chết phải đốt giấy bạc để mời họ vào cửa.


Người sống thì không cần làm đủ trò như vậy, cứ mời bằng miệng là được.
Nhưng bây giờ gần như không ai để tâm tới vụ đó nữa, quy củ cũng bị bỏ dở từ đời kiếp nào rồi.
Một giây trước, chú lùn còn cảm thấy Văn Thời nóng tính và khó gần quá cỡ.

Lúc này nhìn anh cầm cây dù màu trắng bạc, lạnh lùng đứng chờ dưới bậc thang, cậu lại cảm thấy cái người được ông nội cúng vái này không giống như mình nghĩ lắm.
“Vào nhà đi.” Chú lùn thử thăm dò, “Nói như vậy được chưa ạ?”
Văn Thời đang nghĩ sẵn trong lòng xem phải dạy cậu như thế nào, chợt sửng sốt khi nghe thấy câu nói ấy, sau đó buông mắt đóng dù, nhấc chân bước lên bậc thang.
“Anh từng tới đây lần nào chưa?”
“Chưa.” Văn Thời đi vô phòng khách, nhìn sơ xung quanh.
Mỗi lần chết đi, anh lại bước ra khỏi cửa vô tướng, từ một đứa nhóc biến thành một chàng thanh niên trưởng thành trong một khoảng thời gian rất ngắn, lúc sau không hề thay đổi nữa, tới chết cũng là dáng vẻ này.

Cho nên anh từng gian nan dẫn Thẩm Kiều tới kha khá nơi, hơn mười hay hai mươi năm lại đổi một chỗ.

Năm 1995, họ còn ở Tây An, vừa lên kế hoạch năm sau sẽ chuyển đến Ninh Châu, nhưng lại không thể chờ tới khi lên đường.
Khách vào phúng viếng biệt thự lai rai chẳng được mấy người.
Di ảnh của Thẩm Kiều nằm ngay giữa phòng khách, hai tấm bùa vàng trắng được treo hai bên.

Chỉ cần có ai chắp tay cúi đầu, hai người ngồi trên đôi ghế thờ sẽ hát lên tên người nọ, sau đó kèn xô-na và chiêng trống cũng sẽ diễn tấu một đoạn.
Ngoài vụ này ra, phòng khách không có nhiều thứ cho mấy, mà mấy món linh vật cũng đã biến mất.

Người hiểu được vừa bước vô căn nhà này chỉ biết một điều là nó… nghèo dã man.
Có một bức tranh khổng lồ được treo trên mặt tường phía Nam, gần như chiếm hết cả tường, đó là một bức tranh chữ —— kiểu khảm chữ lên tranh.

Người không hiểu chỉ có thể nhìn thấy bức tranh, nhưng người hiểu rõ nội tình sẽ biết đây là bức danh phả hoàn chỉnh của các thông phán ở trần gian.
Bắt đầu từ Tổ sư gia cho đến đàn con cháu được truyền chức, dù có chia bè kết phái ra sao, mọi người đều xuất hiện trên đó.

Nói chung trong nhà của những ai làm nghề này cũng có một bức như thế.
Văn Thời nhìn thấy tên mình, theo sau là đồ đệ, sau nữa là đồ đệ của đồ đệ… mãi đến chỗ của Thẩm Kiều, nét nào cũng là màu đỏ, đại biểu người đã qua đời.
“Em tốn sáu năm trời mới hiểu được bức tranh này.” Chú lùn tủi thân nói.
Văn Thời thầm nói ngốc gì lắm thế, hèn chi cái dòng của mình còn chưa truyền xong đã chết hết mẹ rồi.
Ánh mắt của anh dừng lại trên cái tên phía sau Thẩm Kiều, cau mày gõ lên chỗ đó: “Sao chỗ này lại bị dơ thế hả?”
Mặt của chú lùn phựt một phát đỏ lên, nói ấp úng: “Hồi trước em còn thơ ngây, thấy trên này không có tên mình nên mới bổ sung.”
Sau này cậu mới biết, bức tranh là vật sống, có thêm vào cũng vô dụng, nó sẽ chỉ trở thành một vết bẩn thôi.

Văn Thời nhìn chằm chằm cái đống đó suốt nửa ngày mới nhìn ra tên của con cún kia —— Hạ Tiều.
Anh nghi ngờ Thẩm Kiều thu nhận tên đồ đệ này cũng do duyên phận đưa đẩy làm cậu ấy nhìn tên thằng nhóc này bằng một đôi mắt mù.
(*) 桥 trong Thẩm Kiều và 樵 trong Hạ Tiều đọc na ná nhau [qiáo]
Bên dưới bức danh phả có một cái bàn thờ, trên đó có thờ một bức vẽ mặt xanh nanh vàng xinh đẹp lộng lẫy.

Người trong tranh cầm một cành hoa mai trắng trong tay, lôi thôi lếch nhếch, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ não lòng của quỷ dạ xoa.
Bên mép tranh có ba chữ được viết bằng những nét gầy nhưng vẫn mạnh mẽ —— Trần Bất Đáo.
“Tên của Tổ sư gia đặc biệt ghê.” Chú lùn Hạ Tiều nói.
“Đây là tên quan của ngài ấy.” Văn Thời nói, “Người bán tiên mới có tên quan.”
“Vậy tên thật của ông là gì ạ?”
Văn Thời nhìn bức tranh đó, lát sau rũ mắt đốt ba nén nhang, khấn vái ba cái rồi nói: “Ai biết.”
“Tại sao họ lại vái thứ đó vậy mẹ?” Một giọng nói lảnh lót đột ngột chen ngang.
Văn Thời cắm nhang xuống, ngoảnh đầu đã thấy một nam sinh mười bốn, mười lăm tuổi đứng cách đó không xa.

Nó đang chỉ tới bức tranh vẽ Tổ sư gia và hỏi người phụ nữ trung niên, “Không phải đã nói là không thể vái hả? Lỡ vái thì sẽ chết không được yên mà ——”
Chưa nói hết, đứa nhóc xui xẻo đã bị người phụ nữ đó bụm kín miệng lại.

Cô thở dài một tiếng, khẽ mắng: “Lúc thường mẹ nói con thế nào? Không biết lựa lời!”
Cô trừng mắt đôi mắt tròn như ngọc trai, mấy chữ cuối cùng len lỏi ra từ giữa những kẽ răng, ra vẻ đáng sợ lắm.
Nói xong, cô ngẩng đầu cười xin lỗi, cũng không biết đang nói với Hạ Tiều hay bức tranh: “Ngại quá, bé nhà chưa hiểu chuyện, nó chỉ nói bậy bạ thôi.”
“À, không sao, không sao.” Hạ Tiều vội xua tay.
Không sao cái rắm.
Văn Thời muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ kinh hãi của Hạ Tiều, cảm giác không hài lòng lại trỗi dậy, lười luôn cả việc mở miệng.
Người phụ nữ ấn đầu con xuống, vội vã đi tới trước di ảnh của Thẩm Kiều và lạy một cái, nhạc công ngồi hai bên hát lên: “Thuộc dòng Trương môn Từ thị, Trương Bích Linh.”
“Cái tên này nghe quen tai quá.” Hạ Tiều nói thầm, quay đầu nhìn sơ qua bức danh phả, quả nhiên tìm ra cái tên Trương Bích Linh này, dòng của bà nằm trên Văn Thời tí xíu.
“Văn… gì đó.” Hạ Tiều muốn gọi Văn Thời, nhưng lại không biết phải gọi anh là gì.

Gọi bằng anh thì vai vế giữa cậu và Thẩm Kiều sẽ trở nên lộn xộn, còn không gọi anh thì… chẳng lẽ gọi bằng ông???
“Tôi không có tên à?” Văn Thời lạnh lùng nhìn cậu.
“Dạ em không dám gọi.” Hạ Tiều nhìn anh chăm chú với một bộ dáng thành thật, khẽ hỏi về điều mà mình đã suy nghĩ suốt một thời gian dài, “Bức danh phả này là vật sống, có lúc còn thay đổi nữa, họ tên trên đó hay chạy lên trên, nhưng cái dòng nhà chúng ta cứ nằm đúng một chỗ ở bên dưới, đó là do tính theo độ dài của lai lịch sao anh?”
Văn Thời: “…”
Anh liếc Hạ Tiều một cái bằng một ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, bảo: “Không dựa theo lai lịch, dựa theo người nối dõi còn sống của mỗi dòng thôi.”

Hạ Tiều: “Rồi sao nữa ạ?”
Văn Thời: “Ai lợi hại thì vị trí người đó cao hơn.”
Hạ Tiều: “Vậy bên dưới…”
Nhìn ánh mắt muốn chết tới nơi của Văn Thời, cậu lặng lẽ ngậm miệng và hiểu ra —— bức danh phả này giống như một bảng xếp hạng.

Từ khi Thẩm Kiều nhận nuôi cậu, cái dòng này của Văn Thời đã có số phận nằm dưới và chìm sâu xuống suốt nhiều năm qua.
Hèn chi mấy năm nay người lui tới Thẩm gia ngày càng ít đi, kẻ đến phúng viếng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hàng xóm láng giềng ngày càng nhiều.

Trong số những người có tên nằm trên bức danh phả, Trương Bích Linh này là người đầu tiên tới đây.
Hạ Tiều lén liếc Văn Thời một cái, thấy hơi áy náy và suy sụp trong lòng.
Cậu không biết trước đây cái tên Văn Thời này được vẽ ở đâu, cũng chẳng biết có khi nào đối phương nhìn thấy vị trí hiện giờ và đang muốn đập chết mình hay không?
Đúng là Văn Thời muốn đập chết thằng nhóc vô dụng này.

Nhưng so với điều đó, anh muốn tắm sạch một cái và ăn chút gì hơn.
“Nhà tắm ở đâu?” Anh vỗ lên người Hạ Tiều và nói: “Cho tôi mượn một bộ đồ sạch sẽ.”
“Dạ, em có để đồ trong phòng, để em đi lấy cho anh.”
Văn Thời đi theo sau Hạ Tiều.

Khi bước vào hành lang của phòng ngủ, anh đột ngột cảm thấy hơi khó chịu.

Lâu lắm rồi anh chưa có cảm giác này, tựa như đang bị thứ gì đó nhìn chòng chọc vậy.
Anh ngoảnh đầu nhìn lại.
Tầm nhìn trong hành lang rất hẹp, chỉ nhìn thấy một phòng ngủ khác đang mở rộng cửa và bóng người nghiêng đầu trong phòng khách hiện lên dưới đất.
“Văn…” Giọng nói của Hạ Tiều vọng đến từ phòng ngủ chính, cậu đấu tranh một lúc rồi nói như đang từ bỏ: “Thôi, em cứ gọi anh là anh Văn vậy.

Đắc tội rồi, đắc tội rồi, con không cố ý làm rối vai vế đâu ạ.”
Cậu sợ hãi nhìn lên trời vái mấy cái rồi cầm một bộ đồ sạch sẽ đi sang.
Lúc này, Văn Thời vừa rời mắt khỏi bóng dáng đó.

Anh cầm quần áo đi vô nhà vệ sinh, sau đó tựa người lên khung cửa và bắt đầu chờ.
Hạ Tiều định quay về phòng khách, nhưng nhìn bộ dáng này của anh, bước chân của cậu chợt trở nên chần chờ: “Không phải anh… muốn đi tắm hả?”
“Ừ.”
“Vậy anh… nhìn em làm gì?”
“Chờ nước, chờ chậu, chờ khăn.”
“???”
Hạ Tiều mười tám tuổi mắt to trừng mắt nhỏ với Văn Thời, một lát sau đột nhiên nhận ra khoảng cách giữa họ được gọi là năm 1995.
“Chờ chút, để em chỉnh nước giùm anh.” Hạ Tiều hối hả lăn vô nhà tắm và chỉnh nước ấm cho quý ngài này.
Văn Thời vẫn dựa người lên khung cửa, ánh mắt dừng lại trên cục gạch nghiêng ở đằng trước.


Chỗ đó vẫn còn mờ ảo, chiếu rọi cảnh tượng trong phòng khách, nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.

Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm này lại chưa từng biến mất.
Anh nhìn một lát rồi bỗng dưng khép mí mắt lại.
Người thường luôn thấy tối thui khi nhắm mắt lại, còn anh thì không.

Sau khi nhắm mắt lại, anh còn nhìn thấy nhiều thứ hơn so với lúc mở mắt nữa.
“Anh Văn ơi?” Hạ Tiều đột nhiên vỗ lên người anh từ phía sau một cái, “Anh buồn ngủ rồi hả?”
Văn Thời mở mắt ra, quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm có vòi sen với cấu tạo khá phức tạp, nước đã chảy được một lúc, hơi nóng mờ mịt đang tỏa ra.
“Đâu có, tôi đi tắm đây, cậu đi được rồi.”
Hạ Tiều kể sơ những thứ được đặt trên giá với anh một lần rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Văn Thời nhìn chằm chằm cái màn hình trắng đang phát sáng đó, nghe nó rung liên tù tì thì hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Dạ.” Hạ Tiều vừa nhanh chóng bấm chữ vừa nói, “Không phải em nói đã đăng cho thuê hai căn phòng sao ạ? Mới có khách thuê liên hệ với em để đến xem phòng.

Em đang hỏi về tình huống cụ thể của người nọ.”
“…”
Vẻ nghi ngờ lóe lên trong ánh mắt của Văn Thời: “Cầm thứ này là có thể liên hệ à?”
Hạ Tiều ngẩng đầu, nét mặt của cậu còn ngờ vực hơn cả anh: “… Dạ.

Không, không được hả anh?”
“Được.” Văn Thời trả lời với dáng vẻ lạnh nhạt, thuận miệng nói một câu, “Trong ấn tượng của tôi, chúng tôi không sử dụng thứ này để liên hệ với người khác.”
Hạ Tiều: “Vậy xài cái gì?”
Văn Thời nghĩ rồi nói: “Máy nhắn tin.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu từng thề với Thẩm Kiều rằng khoảng cách thế hệ không là gì cả, cậu sẽ vượt qua nó và giúp anh Văn xem nơi này là nhà.

Nhưng giờ bà mẹ nó tự dưng cậu nhận ra con mương này hơi rộng, hông bắt đầu thấy đau rồi đấy.
Cậu nghĩ rồi đưa màn hình tới trước mặt Văn Thời, để ông cụ qua đời năm 95 này trực tiếp xem đáp án luôn.
Lúc đó, người môi giới đúng dịp gửi tới một lời nhắn thoại: Tạ tiên sinh nói tối mai rảnh, ngài thấy bên ngài có tiện không ạ?
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) Khác biệt (tên chương): nguyên văn là 代沟 (đại câu) – khoảng cách thế hệ, nhưng vì cố theo cách đặt tên chương 2 chữ nên là…
(*) Trần Bất Đáo (尘不到): Trần (尘) có nghĩa là bụi, cũng có thể hiểu là hồng trần.

Bất Đáo (不到) có nghĩa là không đến, hoặc không vào.

Họ tên gộp lại sẽ thành không bước vào hồng trần, còn tại sao lại có cái tên như vậy thì đọc tiếp sẽ rõ nhe~!
HẾT CHƯƠNG 2 („• ֊ •„).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận