Ông Xã Trà Xanh Của Tôi


“Họ, họ là…” Cố Hàm Hạ nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết của Thẩm Nghị mà ấp úng, không biết nên giới thiệu ba người đàn ông bên cạnh mình như thế nào. 
Cô không thể nói đây là ba ứng cử viên cho vị trí chồng cô, rằng bố cô đưa ba người họ về nhà và cô không biết chọn ai. 
Điều này nghe có vẻ quá vô lý, một anh chàng đẹp trai giản dị sinh ra trong cảnh nghèo khó, chắc hẳn chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy.

Mối quan hệ của mấy người này với cô thật là loạn. 
Cố Hàm Hạ chỉ có thể tự hắt hủi bản thân mình, cân nhắc chuyện diễn đạt sao cho tỏ ra cô là một cô gái ngoan hiền, đời tư trong sạch, không vướng bận chuyện nam nữ, nhưng cũng không thể dọa người chạy. 
Cô chưa kịp suy nghĩ nên nói gì thì Bùi Sách nhìn thấy hai người thân mật nắm tay nhau, liền lao đến, đánh một cái vào mu bàn tay Thẩm Nghị, kéo cánh tay Cố Hàm Hạ ra sau, chỉ vào Thẩm Nghị, hung hăng cảnh cáo anh ta, “Đừng chạm cái bàn chân chó của anh vào người Hạ Hạ, tôi mà nhìn thấy anh chạm vào người cô ấy một lần nữa cẩn thận tôi băm chết anh!”
“Bùi Sách anh làm gì đấy?”
Cố Hàm Hạ không sợ anh ta đột nhiên đánh người tức giận rống lên, dùng sức giật tay ra khỏi anh, thoáng nhìn thấy mu bàn tay bị đánh sưng đỏ, chạy tới Thẩm Nghị, nhẹ giọng hỏi, “Có đau không?”
Bùi Sách vừa mới đánh một cái “chát” nghe đã thấy đau điếng, làn da Thẩm Nghị trắng bệch, không còn phiếm hồng như lúc trước. 
Cố Hàm Hạ đau lòng, xoa mu bàn tay cho anh. 
Thẩm Nghị nhanh trí vỗ mu bàn tay Cố Hàm Hạ trấn an nói: “Không sao, không đau đâu, em đừng lo lắng quá.”
Rõ ràng anh mới là người bị đánh, nhưng lại đến lượt anh an ủi cô, Cố Hàm Hạ còn cảm thấy đau lòng hơn nữa, cô quay đầu xuống trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội là Bùi Sách, “May là anh ấy không sao, anh ấy cũng vốn không trêu chọc anh, cũng chẳng xúc phạm gì, thậm chí còn chả nói gì quá đáng, sao anh lại đánh anh ấy?”
Vẻ mặt Bùi Sách tức giận đến khó tin, “Em dám mắng anh?”
“Khi nào…” Cố Hàm Hạ nói một nửa lại nhớ mình vừa vì tức giận mà mắng anh ta một câu, liền sửa sai: “Tôi mắng anh thì làm sao, ai bảo anh đánh đánh người?”
Sắc mặt Bùi Sách càng thêm khó nhìn, “Em vì anh ta mà dám mắng anh?!”
Bùi Sách sắp điên rồi, “Hai chúng ta cùng nhìn nhau lớn lên từ bé, em dám vì một người ngoài mà mắng anh.

Cố Hàm Hạ, em thật giỏi, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm đến vậy, tìm cảm đó không quan trọng bằng một tên trai bao phải không?”

Cố Hàm Hạ nhìn thấy anh ta đau khổ như vậy liền lý giải, “Tôi chưa từng nói với anh là có trai bao, không phải trai bao mà là Thẩm Nghị, anh ấy tên là Thẩm Nghị.

Trước tiên, anh tất nhiên không so sánh cùng với anh ấy được.

Thứ hai, chuyện giao tình giữa hai chúng ta không liên quan đến anh ấy, hơn nữa chính anh đánh anh ấy trước, anh ấy cũng không phải người ngoài mà là bạn trai của tôi, vì vậy em mắng anh một câu thì cũng đã làm sao?”
Bùi Sách là con trai của chủ tịch tập đoàn Bùi, Bùi Kiện, nhưng vì gia cảnh của mẹ anh ta không tốt, người lớn trong nhà không đồng ý với bà, mặt khác bố Bùi Kiện cũng đã sắp xếp một cuộc liên hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối.

Sau khi chia tay Bùi Kiện thì mẹ Bùi Sách phát hiện có thai, một mình sinh ra, nuôi nấng Bùi Sách, sau này năm Bùi Sách bảy tuổi, bà mất mới đưa về Bùi gia nuôi nấng. 
Bùi gia với Cố gia cũng coi như có qua có lại, Cố Hàm Hạ biết Bùi Sách từ khi còn nhỏ, còn bằng tuổi nhau nên học với nhau cùng trường đến tận trung học, thậm chí mối quan hệ giữa hai người rất tốt. 
Bùi Sách mặt khác chỉ là con ngoài giá thú của Bùi gia, không có địa vị gì, và Bùi gia cũng chưa bao giờ có ý định để anh thừa kế gia tộc.

Biết Cố gia muốn tuyển con rể liền chủ động gửi gắm anh qua. 
“Bạn trai?” Bùi Sách nhíu mày, giọng điệu không thèm tin, “Em có bạn trai bao giờ, sao anh không nghe qua?”
Cố Hàm Hạ: “Việc này anh không cần phải xen vào, tím lại về sau không được làm khó anh ấy nữa.”
Bùi Sách muốn nói thêm, nhưng người từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng là Hàn Lễ đã lên tiếng: “Được, bên ngoài trời trở lạnh, Hạ Hạ đi mua sắm chắc mệt rồi, em cứ ngồi nghỉ đi đã, có chuyện gì thì cũng nói sau.”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn Thẩm Nghị, chào hỏi lịch sự, “Tôi tên Hàn Lễ, hoan nghênh anh đến Cố gia làm khách, xin hỏi anh tên gì?”
Thẩm Nghị: “Thẩm Nghị.”
“Anh Thẩm, mời ngồi.”
So với thái độ thù địch không che đậy của Bùi Sách đối với Thẩm Nghị thì Hàn Lễ lịch sự hơn nhiều.


Anh là người lớn tuổi nhất trong số ba ứng viên cho vị trí con rể của nhà họ Cố Gia, là người điều hành của Cố thị, định sau khi Cố Hàm Hạ tốt nghiệp, Cố Vinh Viễn an bài cô tiếp quản công ty giải trí Kỳ Hạ trực thuộc Cố thị, sau đó điều Hàn Lễ làm phó tổng, vừa có thể phụ tá công việc quản lý cho người dốt đặc cán mai như Cố Hàm Hạ, mặt khác sớm chiều ở chung, bồi dưỡng tình cảm. 
Hàn Lễ là trẻ mồ côi, được Cố gia bảo lãnh đi học đại học, sau khi tốt nghiệp gia nhập tập đoàn họ Cố làm việc, năng lực xuất chúng, được Cố Vinh Viễn coi trọng.

Trong con rể của nhà họ Cố thì Hàn Lễ cũng là người được Cố Vinh Viễn ưu ái nhất.
Cố Hàm Hạ kéo Thẩm Nghị ngồi xuống sô pha, Hàn Lễ đi vào bếp mang ra chè đậu xanh tự tay anh chuẩn bị cho Cố Hàm Hạ. 
Anh hành động một cách bình tĩnh, hào phóng, cũng nhân tiện chuẩn bị luôn cho các “đối thủ” của mình một cái bát. 
Kỹ năng nấu nướng của Hàn lễ rất tốt, kể từ khi chuyển đến đây, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, anh đều tự tay nấu ăn cho Cố Hàm Hạ, Phong Kỳ, Hàn Lễ, nghiễm nhiên coi mình là quản gia của biệt thự. 
Nhưng Phong Kỳ và Bùi Sách đều không ủng hộ anh, món chè đậu xanh được mang ra mà hai người cũng chẳng thèm nhìn một cái. 
Cố Hàm Hạ vừa khát nên húp một cái, cười nói với Hàn Lễ, “Cảm ơn anh Lễ.”
Hàn Lễ nói: “Chỉ cần em thích là được.”
“Chè này là do anh Hàn Lễ làm à?” Thẩm Nghị đột nhiên hỏi.
“Đúng rồi đấy”, Cố Hàm Hạ nói, ánh mắt cô dời từ người Hàn Lễ sang người Thẩm Nghị, thấy anh ăn ngon lành liền hỏi, “Anh thích món này sao?”
Thẩm Nghị ừ một tiếng, “Chè ăn rất ngon, tài nấu ăn của anh Hàn Lễ thật giỏi.”
Hàn Lễ nói, “Cảm ơn lời khen của anh.”
Cố Hàm Hạ nói, “Hàn Lễ nấu ăn rất giỏi, nhưng công việc của anh ấy rất bận rộn, không có thời gian nấu nướng thường xuyên.

Anh ấy thường cùng đầu bếp giao lưu trò chuyện nên kỹ năng nấu nướng rất tốt, nói anh ấy biết anh thích ăn gì rồi anh ấy sẽ làm cho.”
Thẩm Nghị ngoan ngoãn gật đầu. 
Ngồi đối diện hai người là Bùi Sách, anh ta nhìn chằm chằm vào hai người, dường như cảm nhận hai người không phải là một đôi, liền cười nói đầy ẩn ý, “Không phải em là người yêu của anh ta à, sao không biết anh ta thích ăn cái gì?”

“Tiểu Hạ là con gái”, Thẩm Nghị đưa tay lên vuốt tóc Cố hàm Hạ, nói với giọng điệu đầy cưng chiều, “Con gái là để cưng chiều, cô ấy không cần biết tôi thích ăn gì, tôi biết cô ấy thích món gì là được rồi.”
Hắn động tác thực nhẹ, bàn tay vỗ ở nàng trên tóc khi, Cố Hàm Hạ trong lòng nổi lên một cổ tê tê dại dại cảm giác, giống thật nhỏ điện lưu xẹt qua.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt của anh đang nhìn cô, sâu thăm thẳm nhưng cũng thật sáng, tràn đầy tình cảm, ngay cả lúc cô nhướng mi nhìn anh, anh cũng ôn nhu cười với cô một cái. 
Lồng ngực Cố Hàm Hạ đập mạnh.
Người đàn ông này đã từng nói, anh không chắc mình có thể làm tốt công việc và những gì phải làm trên cương vị một người bạn trai, nhưng hiện tại có thể nói rằng, anh đang làm rất tốt, là một hình mẫu bạn trai lý tưởng. 
Trong lòng Cố Hàm Hạ cảm thán, mỗi tháng 50 vạn là còn rẻ. 
Cô sẽ lại tăng lương cho anh. 
“Rút cái tay chó của anh lại.” 
Bùi Sách lạnh lùng cảnh báo Thẩm Nghị, đẩy tay Thẩm Nghị ra khỏi tóc Cố Hàm Hạ, nhanh tay đánh lén một cái. 
Vai Thẩm Nghị hơi run lên vì sợ hãi, thành thật thu tay lại. 
Bầu không khí tốt đẹp bị Bùi Sách phá hỏng, Cố Hàm Hạ tức giận nhìn anh, biết mắng nhiếc cũng vô dụng nên chỉ mặc kệ anh ta, đưa Thẩm Nghị về phòng nghỉ ngơi.
Biệt thự này có tổng cộng bốn tầng, Hàn Lễ, Bùi Sách và Phong Kỳ dựa vào thứ tự tuyển con rể của Cố gia.

Hàn Lễ tầng một, Bùi Sách tầng hai, Phong Kỳ tầng ba, mỗi tầng đều chuẩn bị cho Cố Hàm Hạ một phòng để nếu cô vưag ý với ai thì ở tầng đó, nhưng cô vẫn luôn ở trên tầng bốn. 
Thẩm Nghị không được phép sống cùng tầng với ba người bọn họ, Cố Hàm Hạ tạm thời đưa anh lên tầng bốn, nghĩ rằng sau này khi bố cô về thì sẽ bàn bạc với bố chuyển Hàn Lễ và những người khác đi, cô đã có bạn trai, bọn họ không hợp ở đây nữa. 
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Cố Hàm hạ nói với Thẩm Nghị, “Anh cứ ở phòng này trước đi, cạnh phòng này có phòng tập gym, phòng làm việc và rạp chiếu phim.

Anh có thể ra vào thoải mái, trừ phòng đối diện.”
Đối diện chính là phòng của cô. 
Thẩm Nghị khịt mũi, không nói thêm lời nào, lẳng lặng đứng bên cạnh cửa, như thể chờ cô tiếp tục phân phó cái gì. 
Cố Hàm Hạ chỉ vào chiếc ghế sô pha bên trong và nói:”Ngồi nghỉ ngơi đi, tí nữa sẽ có người mời anh xuống ăn tối.”
Sau khi giải quyết xong Thẩm Nghị, Cố Hàm Hạ định về phòng nghỉ ngơi thì Thẩm Nghị, người vẫn im lặng, đột nhiên hỏi, “Cô Cố, có phải anh Bùi lớn lên với cô từ nhỏ không?”
Khi nhắc đến Bùi Sách, Cố Hàm Hạ nghĩ ngay đến thái độ không tốt của anh ta đối với Thẩm Nghị. 

“Đúng vậy, anh ta tính tình cũng không được tốt cho lắm, là tôi không bảo vệ anh, để anh uỷ khuất.”
Thẩm Nghị nói nhanh, “Không sao, cô Cố đừng giận tôi và anh Bùi, sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của hai người, tôi cũng chỉ là người được thuê làm bạn trai mà thôi, một cái tát cũng chẳng có gì to tát.”
Anh cong ngón tay, bộ dạng như “tôi có bị hắt hủi uỷ khuất như nào cũng không sao đâu, ngàn vạn lần đừng vì tôi mà khó xử”
Cái bộ dạng ân cần và thấu hiểu này khiến Cố Hàm Hạ rất khó hiểu. 
Trước đây anh đã phải chịu bao nhiêu uỷ khuất, gian khổ đây, mà bây giờ anh còn không biết phản kháng khi bị bắt nạt. 
Nghĩ đến cái tát vừa rồi, Cố Hàm Hạ tự trách bản thân rất nhiều, chỉ là anh không cẩn thận mà va xe vào ô tô của cô, là cô thấy sắc nảy lòng tham, là cô vừa đe doạ vừa dụ dỗ, đem anh về nhà, kết quả là anh bị Bùi Sách đánh ngay dưới mí mắt của cô. 
Cô thật sự vô dụng, thậm chí không thể bảo vệ một người đàn ông.
“Thẩm Nghị, mặc dù anh là do tôi thuê, nhưng khi bước vào cánh cổng này thì anh đã là bạn trai của tôi, anh không cẩn nhường nhịn bất cứ kẻ nào, anh liền đánh thẳng tay, không cần kỵ đối phương, cũng đừng sợ đắc tội với ai, sau lưng anh có tôi chống lưng, biết không?”
Thẩm Nghị nhấp môi dưới, nói: “Đã biết.”
Cố Hàm Hạ nhìn bộ dạng anh ôn nhuận như ngọc*, lại nghĩ đế bộ dáng cường tráng của anh ta, thở dài, nói: “Nếu như Bùi Sách làm khó anh thì anh cứ trốn, cũng đừng ngại nói cho tôi, tôi đi tìm anh ta tính sổ, ngàn vạn lần không cần dùng đá đập đánh, anh đánh không lại anh ta.”
*Ôn nhuận như ngọc: Theo mình hiểu là bộ dạng ngoan hiền, cầm trên tay phải nâng niu như ngọc. 
Mặc dù Thẩm Nghị không gầy gò nhưng Bùi Sách đã tập Tae Kwon Do với nhu thuật* từ nhỏ, cũng tham gia rất nhiều giải, giành nhiều chức vô địch, có thể đánh bại mười người như Thẩm Nghị. 
*Nhu thuật: ūjutsu là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật.
Hầu hết đàn ông đều sẽ miễn cưỡng mà khen ngợi, thừa nhận rằng người kia giỏi hơn mình, nhưng Thẩm Nghị hào hứng khen ngợi, “Anh Bùi trông rất mạnh mẽ.”
Cố Hàm Hạ nói, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không để anh ta bắt nạt anh nữa.

Tối nay bố tôi sẽ về, tôi sẽ nói cho ông biết tôi đã có bạn trai và đuổi ba người họ đi.”
Thẩm Nghị lo lắng: “Như vậy có quá đáng không? Tôi vừa đến thì họ đã phải đi rồi.”
“Tôi đã sớm muốn đuổi bọn họ đi rồi, là vì bố tôi muốn cho ba người họ ở đây.” Cố Hàm Hạ nhân cơ hội giải thích cho bản thân mình, “Tôi vẫn luôn không đồng ý chọn chồng như thế này.”
Thẩm Nghị rũ mắt, không nói nữa.
Thấy mình nói sai, Cố Hàm Hạ lo lắng anh sẽ nghĩ mình là yếu tố gây rối cho mối quan hệ của cô với Bùi Sách, cũng hầm nghĩ tính tình anh thật tốt, ở với anh, tâm trạng cô cũng rất tốt, không giống Bùi Sách, luôn gây chuyện, làm cô phiền lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận