Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 45: Tôn Nhiên thương tiếc
 
Đương nhiên Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nhiên.
 
Kinh ngạc là bởi vì nhìn thấy cô ở đây hay là sự thay đổi quá lớn của cô? Diệp Nhiễm cũng không muốn biết nữa, cô rời khỏi nhà họ Đỗ, bạn bè thân thích của nhà họ Đỗ đối đãi với cô ra sao, tất cả đều là khinh bỉ, là cô bị trừng phạt xứng đáng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Nhiễm giống như xưa, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như chưa hề quen biết mà chào hỏi với Tôn Nhiên.
 
Trong lòng Tôn Nhiên có hàng ngàn câu hỏi nhưng vẫn cố kiềm chế.
 
Lúc này, mẹ Tô Hiểu Vân cũng đi đến, khen Diệp Nhiễm ngoan ngoãn hiểu chuyện, khen cô thông minh, lễ phép, học tập giỏi như thế nào, ở trường thường hay giúp đỡ Hiểu Vân, cuối cùng còn cười nói: “Tôn Nhiên, có thể con không biết, gần đây chuyện học tập của Hiểu Vân rất tiến bộ, trước đây không đứng nhất thì đứng nhì từ dưới đếm lên, nhưng bài thi gần đây đã vượt lên được ba mươi hạng, xem như là thành tích trung bình.”
 
Tô Hiểu Vân cũng rất tự hào: “Lần này thi không tệ, em làm hết tất cả các câu hỏi trong đề luôn.”
 
Tôn Nhiên cười: “Mới có mấy ngày mà thay đổi vậy à!”
 
Nói đến chuyện này, mẹ Tô Hiểu Vân lại bắt đầu khen Diệp Nhiễm: “May mà có Diệp Nhiễm đó, Tôn Nhiên, nếu con có gì muốn chỉ bảo các em, thì hãy chỉ nhiều nhiều vào, sang năm bọn nhỏ phải thi đại học, con có kinh nghiệm thì hãy đem truyền lại cho các em.”
 
Tôn Nhiên đồng ý một cách rất tự nhiên, mẹ Tô Hiểu Vân đến phòng bếp lấy đồ ăn và trái cây, bọn họ ở phòng khách nói chuyện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm không thể nào nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, nhưng mà Tôn Nhiên lại cố tình nhìn về phía cô, hỏi: “Nhà bạn Diệp Nhiễm chắc là gần đây?”
 
Diệp Nhiễm cũng không quan tâm lắm, thuận miệng nói vài câu.
 
Tô Hiểu Vân nghe xong, nói với Tôn Nhiên: “Anh, sao anh lại hăng hái hỏi nhà người ta ở đâu, có phải anh muốn ức hiếp người ta? Em không cho phép đâu!”
 
Tôn Nhiên cười: “Đừng nói bậy, đây không phải là bạn học của em sao, anh thuận miệng hỏi thôi.”
 
Khi Diệp Nhiễm đi vệ sinh, Tô Hiểu Vân nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh, anh đừng hỏi chuyện nhà Diệp Nhiễm.”
 
Tô Hiểu Vân biết người nhà Diệp Nhiễm đối xử không tốt với cô, biết tiền sinh hoạt phí của cô đều do làm thêm mới có, thế nên cô không muốn Tôn Nhiên nhắc đến chuyện này khiến Diệp Nhiễm khó chịu.
 
Tôn Nhiên nhướng mày: “Hả, sao vậy? Nhà em ấy có gì không tốt sao?”
 

Tô Hiểu Vừa nghe, cau mày: “Anh còn nhắc, anh còn nhắc!”
 
Tôn Nhiên cười, đành phải không đề cập đến.
 
Hôm nay, Tôn Nhiên dứt khoát muốn ở lại nhà họ Tô, buổi tối Diệp Nhiễm và Tô Hiểu Vân đi ra ngoài chạy bộ, Tôn Nhiên cũng đi, nhân lúc không ai, anh tìm Diệp Nhiễm nói chuyện.
 
“Lai Đệ, nhiều năm không gặp, em thay đổi rất nhiều.” Tôn Nhiên nhìn cô chăm chú, cảm khái nói.
 
“Vậy sao, con người luôn luôn thay đổi thôi.” Diệp Nhiễm lạnh nhạt nói.
 
“Thật không ngờ, không ngờ là có thể gặp được em.” Tôn Nhiên thở dài: “Anh còn nhớ lúc trước, còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy em, em …”
 
“Tôi không muốn nghe.” Diệp Nhiễm trực tiếp ngắt lời anh ta.
 
Tôn Nhiên ngẩn ra.
 
Diệp Nhiễm ngẩng mặt, nhìn Tôn Nhiên, dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi là Diệp Nhiễm, cha tôi thích đánh bạc, mẹ tôi không nghề nghiệp, hai anh trai đều là kẻ lang thang thất nghiệp, gia cảnh tôi bần hàn, bây giờ đang học ở trường cấp ba thành phố A, tôi tên Diệp Nhiễm.”
 
Vẻ mặt cô hờ hững: “Tôi không phải Đỗ Lai Đệ mà anh quen, cũng không biết những chuyện anh vừa nói, tôi cũng không muốn nhắc lại, cũng không muốn nghe, anh hiểu không?”
 
Đỗ Bảo Tĩnh làm mất một chiếc đồ kẹp tóc kim cương, là quà sinh nhật mười một tuổi của cô ta, là phiên bản giới hạn toàn cầu.
 
Sau đó, cái kẹp tóc đó lại được tìm thấy trong phòng Diệp Nhiễm.
 
Bởi vì chuyện này, Trần Tú Vân đã nghiêm khắc phê bình Đỗ Lai Đệ, Đỗ Lai Đệ phản kích, hai người cải nhau một trận, cuối cùng Trần Tú Vân đuổi Đỗ Lai Đệ đi.
 
Chuyện đó bị làm ầm ĩ, vừa lúc hôm ấy Tôn Nhiên cũng ở nhà họ Đỗ nên chứng kiến hết toàn bộ sự việc.
 
Tôn Nhiên nghe Diệp Nhiễm nói vậy, ánh mắt cô lại tràn ngập bi thương: “Được, em không muốn nhắc, anh sẽ không nhắc. Nhưng mà, Lai Đệ, em gặp khó khăn gì thì có thể tìm anh, dù thế nào, em …”
 
Tôn Nhiên nhìn Diệp Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Dù thế nào, em cũng từng gọi anh là anh mà.”
 
Lúc này đây, Tô Hiểu Vân đã chạy về bên này, nhìn bọn họ và vẫy tay.
 
Diệp Nhiễm liếc mắt nhìn Tôn Nhiên: “Ý tốt của anh, tôi nhận. Nhưng hi vọng anh đừng nhắc tới tôi trước mặt nhà họ Đỗ.”

 
Tôn Nhiên im lặng, sau đó nói: “Yên tâm, anh hiểu.”
 

 
Tô Hiểu Vân nhạy cảm nhận ra chuyện gì đó, hỏi Diệp Nhiễm: “Cậu cảm thấy anh tớ thế nào?”
 
Diệp Nhiễm: “Chẳng ra gì.”
 
Tô Hiểu Vân túm tay áo cô: “Tớ thấy anh tớ thích cậu, luôn nhìn trộm cậu.”
 
Diệp Nhiễm cười: “Nói hươu nói vượn, sao tớ không thấy?”
 
Tô Hiểu Vân: “Cậu không có tim phổi, trong mắt không có đàn ông, đương nhiên không nhìn ra, nhưng tớ có thể nhìn ra, có thể anh tớ thích cậu, có lẽ…”
 
Cô nghĩ nghĩ, vẻ mặt hướng về phía Diệp Nhiễm: “Có lẽ đây là nhất kiến chung tình mà trong sách nói chăng?”
 
Lần này Diệp Nhiễm cười ra tiếng: “Bạn học Tô Hiểu Vân, cậu nên tập trung vào chuyện học đi.”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân từng nói với Diệp Nhiễm một cách uyển chuyển.
 
Ý của bà là, bà đã thương lượng với chồng mình, hi vọng Diệp Nhiễm sẽ ở lại nhà bọn họ trong kì nghỉ đông này để giúp đỡ Tô Hiểu Vân học bổ túc, họ sẽ trả công thích hợp cho cô.
 
Diệp Nhiễm có thể thấy được mẹ Tô Hiểu Vân đang băn khoăn cho lòng tự trọng của cô, cho nên bà mới dùng từ ngữ uyển chuyển như vậy, cũng để lại đường lui cho cô.
 
Cô thản nhiên đồng ý, cười nói: “Dì Tô, cảm ơn dì. Nói vậy chắc dì cũng biết, con và người nhà có chút mâu thuẫn, trong nhà không cho con tiền, con chỉ có thể tự mình đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt và tích góp tiền sang năm thi đại học. Vốn dĩ con định nghỉ đông hai ngày rồi lại đi tìm việc làm, hiện tại dì cho con ở lại đây, bao ăn bao ở, lại có thể chơi cùng Hiểu Vân, còn có thể kiếm tiền, so với việc bôn ba khắp nơi tìm việc còn có thể bị lừa thì chuyện này đối với con tốt biết bao nhiêu.”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân nhìn cô, trong mắt tràn ngập niềm yêu thích.
 
Bà kéo tay Diệp Nhiễm, âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng: “Con thật là hiểu chuyện, Hiểu Vân có được người bạn như con thật là tốt.”
 
Cho dù nhà Diệp Nhiễm bần hàn nhưng con bé học tập tốt, một ngày nào đó có thể đi lên.
 

Điều quan trọng là, trẻ con tuổi này mà nhà quá bần cùng thì lòng tự trọng sẽ rất lớn, con bé lại là bạn học của Hiểu Vân, trong lòng rất dễ dàng có sự so sánh, cho nên chuyện tiền bạc không thể nhiều lời, nếu không người ta sẽ không vui.
 
Nhưng mà Diệp Nhiễm không như thế.
 
Diệp Nhiễm thẳng thắn kể về chuyện của bản thân mình, thản nhiên thể hiện nhu cầu của mình, thái độ đúng mực.
 
Tính tình đứa nhỏ này rất tốt, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở.
 
Mà Diệp Nhiễm nói chuyện này với mẹ Tô Hiểu Vân xong cũng nhẹ nhàng thở ra, cô ở đây ba ngày, đang định đi đâu đó kiếm việc làm, bây giờ mẹ Tô Hiểu Vân lại thành khẩn như vậy, quả thật là có lợi với cô nên cô lập tức đồng ý.
 
Huống hồ, chuyện ăn uống và ở lại nhà họ Tô tốt hơn nhiều so với bên ngoài, bây giờ cô lại quá gầy, phải tăng dinh dưỡng như vậy mới có thể tập trung ôn thi cho tốt được.
 
Tô Hiểu Vân nghe xong chuyện này, vui vẻ nhảy lên trên giường ôm lấy Diệp Nhiễm: “Thật tốt quá, tốt quá! Diệp Nhiễm, tớ vui quá đi!”
 
Cô thương Diệp Nhiễm phải bôn ba đi làm thêm, cũng hi vọng Diệp Nhiễm có thể ở bên cạnh chơi với mình, cùng mình học tập, như vậy việc học của mình cũng sẽ tiến bộ.
 
Chuyện đã quyết định xong nên hai người rất vui vẻ, lúc này trường học cũng công bố kết quả thi cuối kì.
 
Ba Tô Hiểu Vân lái xe đưa bọn họ đến trường, hai người nắm tay đi vào lớp, cô giáo nói những lời động viên, khuyến khích, sau đó phát phiếu điểm.
 
Đây là lớp tự nhiên, tổng cộng có năm môn, điểm mỗi môn là 150 điểm, tổng cộng là 750 điểm, sau khi phát phiếu điểm, mọi người đều kinh ngạc, Diệp Nhiễm thi được 689 điểm, đứng nhất khối.
 
Phải biết rằng, điểm thi vào đại học P và đại học T cũng chỉ có 650 điểm, theo như thành tích của Diệp Nhiễm, nếu cô tiếp tục duy trì phong độ này thì có thể thi đậu vào hai trường top này!
 
Chủ nhiệm vui mừng nhìn Diệp Nhiễm: “Mọi người nên noi gương bạn Diệp Nhiễm.”
 
Các bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt bội phục.
 
Lúc này đây, những lời đồn đãi cô là người thứ ba, đã từng trốn học, đánh nhau, ẩu đả, phản nghịch… tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây rồi.
 
Trong trường học, tất cả đều dựa vào thành tích nói chuyện, thành tích của học sinh là tiêu chuẩn phán đoán duy nhất, cái gì mà nghèo giàu, xấu đẹp, mọi người đều không quan tâm đâu. Mình được thành tích tốt, đó là tài năng, là người có tiền đồ rộng mở, là người có tương lai tươi sáng!
 
Dưới ánh mắt hâm mộ, sùng bái của mọi người, Diệp Nhiễm vẫn lạnh nhạt như cũ.
 
Đây là điều cô sớm biết trước, không có gì đáng ngạc nhiên.
 
Cô nghiêng đầu, hỏi Tô Hiểu Vân: “Cậu được bao nhiêu?”
 
Lúc này Tô Hiểu Vân ngơ ngác nhìn phiếu điểm của mình, cả người ngây ngốc.
 
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Sao vậy?”

 
Tô Hiểu Vân ngẩng đầu lên, khóc.
 
Diệp Nhiễm lấy phiếu điểm lên: “Thi không tốt sao?”
 
Cũng không đúng lắm, bọn họ đã so đáp án với nhau, nhiều câu Tô Hiểu Vân đều làm đúng, có những cái đó, điểm cũng không đến mức thấp.
 
Tô Hiểu Vân vừa khóc vừa cười: “Tớ, tớ được 513 điểm.”
 
Năm rồi, điểm của hệ chính quy là 508 điểm, khoa trọng điểm là 543 điểm, nói cách khác, nếu Tô Hiểu Vân tiếp tục nỗ lực học tập thì có thể thi đậu hệ chính quy!
 
Đúng thật là không ngờ tới!
 
Diệp Nhiễm nhìn phiếu điểm của cô ấy, cười: “Không phải rất tốt sao?”
 
Tô Hiểu Vân kích động ôm lấy cô: “Oa oa oa, tớ có thể thi đậu hệ chính quy!”
 
Đề thi cuối kì lần này của bọn họ là mô phỏng theo đề thi đại học, cũng khó như thi đại học, bây giờ thi được điểm số như vậy thì thi đại học sẽ không quá tệ.
 
Tô Hiểu Vân kích động cũng thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều nhìn qua, khi biết Tô Hiểu Vân thi được 513 điểm, tất cả đều ngạc nhiên.
 
Có người nhỏ giọng nói: “Tớ có thể đổi chỗ với Tô Hiểu Vân không? Tớ muốn ngồi cùng bàn với Diệp Nhiễm.”
 
Một cánh tay dứt khoác giơ lên: “Cô ơi, sang học kì sau chúng em có thể đổi chỗ ngồi không?”
 
Mọi người sôi nổi muốn ngồi cùng Diệp Nhiễm…
 
Tô Hiểu Vân lau nước mắt, kiên quyết từ chối: “Không được! Diệp Nhiễm là của tớ, các cậu không thể giành!”
 
Tô Hiểu Vân kéo tay Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, tớ mặc kệ, đã nói là cậu ở nhà tớ, cậu ngồi chung với tớ, chúng ta làm bạn cả đời!”
 
Cả đời làm bạn sao?
 
Lời này hơi trẻ con, Diệp Nhiễm cũng không tin tưởng cái gì cả đời cả.
 
Nhưng Tô Hiểu Vân lại làm cho lòng cô ấm lên.
 
Tác giả có lời muốn nói: “Chương sau nam chính sẽ xuất hiện, nam chính của chúng ta….Ghen. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận