Ôn Nhu Mười Dặm


Buổi chiều, chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, Phương Cận chọt chọt cánh tay anh, “Lão Thẩm, ra tiệm net chung nhé?”
Thẩm Quyến lạnh nhạt từ chối, “Hôm nay không rảnh, cậu đi một mình đi.”
“Bận gì thế?”
“Đi nhà sách.”
“Cậu đi nhà sách làm gì?”
“Mua ít tài liệu.”
“Thành tích cậu tốt như vậy mà còn phải mua tài liệu? Thế thì bọn học dở như tụi tớ làm sao sống?” Phương Cận thở dài.

Thẩm Quyến cười, không thèm để ý tới anh ta.
“Được thôi, vậy cậu đi nhà sách đi, tối nay tớ còn trận chiến với người ta.”
“Ừ.”
Kết thúc tiết học, Tô Dạng Nhiên và mấy người Thái Viện chào tạm biệt nhau, sau đó cô chạy nhanh đến tòa nhà khối mười một.

Cô chưa lên lầu đã đụng mặt Phương Cận.
“Đàn anh Phương, anh Thẩm Quyến đâu ạ? Anh ấy không đi cùng anh sao?”
“Cậu ấy đi nhà sách rồi.”
“Anh ấy đi rồi ạ?”
“Ừ, chắc là lên xe bus rồi.”
Sau khi Phương Cận nói xong, Tô Dạng Nhiên gật đầu chào một cái rồi xoay người chạy thật nhanh.

Phương Cận nhìn bóng lưng cô gái gầy gò xinh xắn kia, cười một tiếng, tự lẩm bẩm: “Lão Thẩm đụng phải đá cứng rồi.”
Tô Dạng Nhiên chạy một hơi ra cửa trường học, nhìn một lần đã thấy Thẩm Quyến đang đứng dưới mái hiên trạm xe bus.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đi tới cạnh anh, cô vừa đến gần, chiếc xe bus số 125 đi nhà sách đã trờ tới.
Thẩm Quyến cảm thấy có người đứng gần mình, theo bản năng nhìn thử, hai ánh mắt chạm nhau, anh vẫn không nói gì, chỉ nghe cô nói: “Hên là em chạy nhanh, nếu không thì không đuổi kịp anh rồi.”

“Theo (đuổi) tôi làm gì?”
“Thích anh đó.” Tô Dạng Nhiên cười đáp lại.
Thẩm Quyến phảng phất có cảm giác tự mình chôn mình, đúng lúc xe số 125 dừng trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, anh đi lên, thấy vậy, Tô Dạng Nhiên cũng theo sát.
Lúc này là thời điểm người người tan làm, học sinh tan học, trên xe không còn một chỗ trống, đứng chen chúc.

Tô Dạng Nhiên đi theo Thẩm Quyến, vất vả lắm mới tìm được một chỗ đứng ngay ngắn, nhưng hơi bối rối, chỗ đó không có thanh cầm tay.

Vì vậy cô ngước đầu nhìn anh, đáng thương hỏi: “Đàn anh, em có thể vịn vào anh không?”
Thầm Quyến từ trên cao nhìn xuống, mắt cô trong vắt, anh cũng không biết mình lúc đó bị gì, rõ ràng phải từ chối nhưng lời nói ra miệng lại thành “Ừ.”
Anh “Ừ” xong, hai người đều ngẩn ra, anh kinh ngạc vì lời của mình còn Tô Dạng Nhiên ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay Thẩm Quyến lại dễ nói chuyện thế.

Vì để không cho anh có cơ hội đổi ý, cô lập tức ôm lấy một bên cánh tay anh.
Cánh tay Thẩm Quyến bị cô níu thật chặt, lúc nhìn cô, ánh mắt anh hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Đừng có mà được voi đòi tiên.” Tô Dạng Nhiên không biết, vừa rồi lúc cô ôm cánh tay anh, cả người Thẩm Quyến cứng ngắc, trong lòng tê dại.
Tô Dạng Nhiên: “….”
Cô yên lặng đổi từ ôm cánh tay thành nắm chặt.
Ánh mắt Thẩm Quyến rơi vào mấy ngón tay nhỏ bé đang nắm chặt cánh tay mình, năm ngón tay nhỏ, mơ hồ còn có thể thấy những sợi gân xanh trên mu bàn tay.

Bàn tay cô ấm áp, xuyên thấu qua hai tầng vải mỏng chạm vào da anh, mấy giây sau, anh dời tầm mắt.
Dọc theo đường đi Thẩm Quyến không hề nói chuyện với cô, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Cho dù vậy Tô Dạng Nhiên cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn, nụ cười trên khóe môi không cản nổi.

Cô đi theo sau lưng anh một thời gian dài, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc gần như vậy.


Anh nhìn ngoài cửa sổ, cô lại lén ngẩng đầu nhìn anh, gò má Thẩm Quyến rất tinh xảo, trong nháy mắt hình như có gì đó bắt đầu len lỏi trong lòng cô.
Hai người xuống xe ở nhà sách Tân Hoa, Thẩm Quyến thấy cô còn đi theo mình, không hiểu nổi.

Tô Dạng Nhiên đi theo Thẩm Quyến vào thư viện, vừa đi vào cô đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi sách.
Thư viện rất đông người nhưng mọi người đều yên tĩnh ngồi hoặc đứng ở góc nào đó, lẳng lặng xem sách.

Vì vậy Tô Dạng Nhiên không dám lớn tiếng nói chuyện với anh, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Quyến, anh đi đâu thì cô đi theo đó.
Thẩm Quyến không thèm để ý cái đuôi sau lưng mình, chỉ cần cô không quấy rầy anh là được.
Tô Dạng Nhiên thấy Thẩm Quyến đang lựa sách, trừ tài liệu học tập ra, cô còn thấy sách liên quan tới y học.

Cô nháy mắt, cố ý nhỏ giọng hỏi: “Anh thích sách y học lắm hả?”
Thẩm Quyến nhìn cô, cô chỉ đứng tới ngang bả vai anh, lúc này đang dùng tay che miệng, cố gắng giảm nhỏ âm thanh, hai mắt thật to lại khiến anh cảm thấy người đối diện hơi đáng yêu.

Vì vậy Thẩm Quyến quỷ thần xui khiến trả lời, “Cũng hơi hơi hứng thú.”
“Vậy anh muốn thi trường y sao?”
“Ừ.” Thẩm Quyến gật đầu, anh vẫn luôn cảm thấy có hứng với ngành y.

Thẩm Quyến cũng nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, kỳ thi đại học sắp tới anh sẽ đăng ký trường y.
Tô Dạng Nhiên mím môi, “Vậy anh có định học ở đâu chưa? Ở Tân Xuyên hay ngoài tỉnh?”
“Tạm thời chưa suy nghĩ.”
“Vậy không sao, anh cứ từ từ cân nhắc.” Dù sao cô cũng nhỏ hơn anh một tuổi, đến lúc đó anh đến trường nào, cô cũng sẽ tới trường đó.

Cô muốn hai người ở gần nhau.
Thẩm Quyến nhìn Tô Dạng Nhiên, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Thẩm Quyến mua sách xong, chuẩn bị đi tính tiền, đột nhiên anh cảm giác được tiếng bước chân sau lưng dừng lại.

Thẩm Quyến xoay người nhìn sang, phát hiện cô đang đứng trước một kệ sách nhìn gì đó.

Thị lực anh tốt, thấy rõ tên sách,《 Lý luận và trinh thám 》《 Kiểm soát tâm lý 》….
“Tô Dạng Nhiên.”
“Hả?” Tô Dạng Nhiên kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyến gọi tên cô, Tô Dạng Nhiên lập tức chạy tới, hưng phấn hỏi anh, “Anh vừa kêu tên em đúng không?”
Thẩm Quyến mím môi.
“Đây là lần đầu tiên anh gọi tên em phải không? Em còn tưởng rằng anh không nhớ tên em chứ?” Cô cười nói.
Thẩm Quyến bị nụ cười của cô làm lung lay.

Lúc cười, ánh mắt cô đẹp như trăng lưỡi liềm, cong cong, đôi môi đỏ thắm nhoẻn lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Ánh mắt luôn luôn bình tĩnh của anh không khỏi lóe lên một cái, xoay người đi đến bàn tính tiền, vừa đi vừa nói: “Vui đến thế à?”
“Dĩ nhiên rồi, vậy anh lại kêu thêm một tiếng nữa được không?”
Thẩm Quyến nhìn cô, “Làm gì?”
“Không làm gì cả, em chỉ cảm thấy giọng anh dễ nghe thôi.”
Thẩm Quyến: “….”
Đến bàn tính tiền, Thẩm Quyến đột nhiên nghĩ đến những cuốn sách cô vừa nhìn, hỏi: “Em thích mấy cuốn sách kia à?”
“Sách gì ạ?” Tô Dạng Nhiên không phản ứng kịp.
“Có vẻ là sách trinh thám.”
“À.” Mắt Tô Dạng Nhiên sáng rực lên, “Ừ, thích, em cảm thấy có vẻ hay.”
“Không ngờ….”
“Không ngờ gì ạ?”
Thẩm Quyến cười, anh nghĩ cô sẽ giống các cô gái khác, thích manga truyện tranh các loại, nhưng không ngờ cô lại thích loại sách tư duy này.
“Thẩm Quyến, anh cười đẹp thật.” Tô Dạng Nhiên thấy anh không trả lời, vừa định hỏi tiếp lại đột nhiên thấy anh mỉm cười, cô lập tức đem chuyện vừa rồi ném lên chín tầng mây.


Nghe vậy, Thẩm Quyến thu lại nụ cười, khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu.
Thấy vậy, Tô Dạng Nhiên phồng má, “Em nhắc thì anh lại không cười nữa, anh nên cười nhiều một chút, bởi vì anh cười đẹp lắm đó.”
Thẩm Quyến nghe câu này, khóe miệng không tự chủ nhẹ cong, nhưng Tô Dạng Nhiên không cao bằng anh, lại đang đi phía trước nên không phát hiện sự thay đổi nhỏ xíu này.
Tính tiền xong ra ngoài, hai người lúc này mới phát hiện trời bên ngoài tối vô cùng, nhìn giống như sắp có mưa to.

Thẩm Quyến chỉ nhìn một lần, sau đó nói với cô: “Có lẽ lúc chúng ta về trời sẽ mưa, em ở đây chờ tôi, tôi đi mua dù.”
Mua dù?
Đúng lúc xe số 125 sắp đến trạm, cô không báo trước, nắm chặt tay anh, nói: “Xe tới rồi, không kịp nữa đâu, đi trước đi.”
Vì vậy, Thẩm Quyến bị kéo tay chạy về phía trạm xe bus, lúc chạy, tóc của cô bị gió thổi bay lên, gò má đón ánh sáng, lúc lơ đãng quay đầu nhìn anh, trong mắt cô còn có ánh nước phản chiếu.
Trong giây phút đó, Thẩm Quyến nghe tim mình đập bịch bịch.
Hai người là tốp người cuối cùng lên xe, không còn nhiều chỗ, phía sau còn mấy ghế trống, cô kéo anh đi tới.

Thẩm Quyến cứ thế bị cô dắt đi, ánh mắt nhìn tay hai người, xuất thần.
“Ngồi đi.”
Lúc ngồi xuống, Tô Dạng Nhiên vô cùng tự nhiên thả tay anh ra, cô nắm tự nhiên mà buông ra cũng tự nhiên, không hề nhận ra mình vừa làm gì.
Thẩm Quyến ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vừa nãy bị nắm lúc này đang cong thành quả đấm để bên người.

Anh nhìn cô, Tô Dạng Nhiên cũng nhìn anh, “May mà chúng ta lên kịp, nếu không phải chờ nữa tiếng nữa rồi.”
Thẩm Quyến mím môi, nói: “Trời sắp mưa.”
“Không sao cả.” Tô Dạng Nhiên cười, “Em có mang dù mà.”
Trần Trừng luôn đón xem bản tin thời tiết, vì vậy sáng nay ra lúc ra khỏi kí túc xá, cô ấy còn dặn dò từng người mang dù, trong cặp của cô có dù này.
“Ừ.”
Quả nhiên đi được nửa đường thì trời đổ mưa, ban đầu mưa còn nhỏ, lúc hai người xuống xe mưa bắt đầu lớn hơn.

Tô Dạng Nhiên kéo cặp ra trước, đưa tay lấy dù.

Lúc đụng được cây dù, cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy ra.
“Đi thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận