Ôn Mộc Thành Lâm

Một năm trước, Ôn Mộc vì bản thân vì để bản thân được “chịch” mà tốn không ít tâm tư, ngoại trừ nỗ lực tăng cân còn lén lút mua một miếng ngọc thạch.

Cố Thành Lâm thương cậu, một khoảng thời gian rất dài hai người chỉ có thể “an ủi” lẫn nhau, khả năng dùng miệng tiến bộ không ít, nhưng Ôn Mộc cũng đau lòng Cố Thành Lâm vì mình nhẫn nhịn dục vọng, cậu ở trên mạng tra xét rất nhiều tư liệu, thừa dịp Cố Thành Lâm đến công ty, cậu đeo khẩu trang, xách túi du lịch lớn, mua một miếng thạch hình trụ về nhà.

Bác sĩ đã dặn vật này một ngày ít nhất để ở trong người tám tiếng đồng hồ, Ôn Mộc không thể làm gì khác hơn là chờ Cố Thành Lâm đi làm rồi đặt vào, chờ anh tan làm mới lấy ra.

(*) Mấy thứ trò chơi tình thú này, mình không hiểu cho lắm 🙂 nên xin đừng thắc mắc tại sao lại như vậy:)))))

Cố Thành Lâm cũng dần dần chuyển từ sân khấu sang hậu trường, người đứng đầu Phương thị bồi thường cho anh rất nhiều, anh không thanh cao, đương nhiên là nhận hết, anh dùng số tiền kia mua đứt Giải trí Sâm Thịnh mở rộng phát triển.

Hôm nay, Ôn Mộc mới vừa đặt vật kia vào trong cơ thể, nằm lỳ ở trên giường chuẩn bị đọc sách, Cố Thành Lâm gọi điện thoại tới, Ôn Mộc hỏi anh: “Sao thế? Hôm nay không phải có cuộc họp à?”

Cố Thành Lâm nói: “Phòng khách có phải có một tập giấy tờ không?”

Ôn Mộc vừa nghe, vội vàng xuống giường, dị vật trong cơ thể theo bước chân của cậu mà dâm sâu hơn, làm cậu hừ hai tiếng liền vội vàng câm miệng, Cố Thành Lâm hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Mộc nói: “Không sao không sao, em đang ở nhà, bây giờ sẽ đến đưa cho anh liền.” echkidieu2029.wordpress.com


“Không vội, anh đã dời buổi họp…” Nói còn chưa dứt lời, Ôn Mộc đã cúp điện thoại, vội vã ra ngoài, cậu sợ làm lỡ buổi họp của Cố Thành Lâm.

Cậu đi rất vội, nửa tiếng sau cuối cùng cũng tới nơi, đẩy cửa phòng làm việc ra Cố Thành Lâm đang xử lý công chuyện, Ôn Mộc đưa tập giấy tờ cho anh, trên mặt có vẻ ửng hồng không tự nhiên, Cố Thành Lâm nhíu mày, kéo cậu ngồi trên đùi mình, đặt tay lên trán cậu xem nhiệt độ, cũng không bị sốt.

Ôn Mộc mất tự nhiên giật giật, cả người rõ ràng hơi căng thẳng.

Cố Thành Lâm hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Mộc nói: “Em… Em sợ làm lỡ giờ họp, lúc chạy có hơi nóng…” Nói xong giơ tay phẩy quạt, kỹ năng diễn xuất vô cùng giả.

Cố Thành Lâm nói: “Xạo à.”

Ôn Mộc đặc biệt chân thành: “Em nói thật mà.”

Đầu tháng ba còn mặc áo lông, lái xe còn có điều hòa, Cố Thành Lâm tin là cậu chạy rất gấp, nhưng anh không tin có thể làm mắt cậu ướt át như vậy được.


Anh xốc quần áo Ôn Mộc lên, nắn bóp hông cậu, Ôn Mộc cảm thấy không ổn, cố gắng cưỡng hôn anh để dời sự chú ý, Cố Thành Lâm tránh mặt cậu, bàn tay thô ráp cấp tốc mò vào trong cái quần ẩm ướt của cậu, Cố Thành Lâm “Ồ?” Một tiếng, hơi kinh ngạc, quần lót ôm lấy thứ đồ chơi nhỏ hơi phồng lên, hậu huyệt vì có dị vật thỉnh thoảng đỉnh động và trơn trượt.

Ôn Mộc không đất dung thân, chui đầu vào hõm cổ Cố Thành Lâm, làm bộ như chẳng xảy ra chuyện gì, mà Cố Thành Lâm dường như không cho cậu cơ hội này, ngón tay thô cứng tìm đến cái dây mảnh, nhẹ nhàng kéo hai lần, kích thích Ôn Mộc run lẩy bẩy.

“Giấu gì đây?” Cố Thành Lâm khàn giọng hỏi cậu.

Ôn Mộc lắc đầu, tìm kiếm một chút hi vọng sống: “Không có gì hết, anh không phải… không phải muốn đi họp sao?”

“Cuộc họp dời đến xế chiều, là do em không đợi anh nói xong.” Cố Thành Lâm liếm lỗ tai cậu đùa giỡn.

“A? A… Anh, anh đừng túm cái kia…” Ôn Mộc muốn chạy trốn, đảo mắt bị Cố Thành Lâm ôm lên bàn làm việc níu lấy cái quần bị cởi ra, cậu dùng áo lông che lại, lại bị Cố Thành Lâm trực tiếp đẩy hai chân ra, phơi bày hạ thân đầy tình sắc ở trong không khí.

Ôn Mộc nhắm mắt chịu thua, cậu tìm cho mình một bậc thang, hừ hừ rên rỉ, làm nũng: “Em thấy khó chịu, anh ‘thương thương’ em một chút có được không…”

Cố Thành Lâm kéo lấy sợi dây cột miếng ngọc, hỏi cậu: “Thương thế nào?”


Hai tai Ôn Mộc đỏ chót, nắm tay Cố Thành Lâm, từ từ rút miếng ngọc trong người ra, “chụt” một tiếng, miếng ngọc chui ra khỏi người, Ôn Mộc vì để che giấu âm thanh xâu hổ đó, vội vàng nói: “Em, em không muốn dùng cái này… Em muốn anh…” Cậu thực sự quá xấu hổ, hai chân ôm lấy eo Cố Thành Lâm khẩn cầu: “Anh ôm em một cái đi, em muốn anh, em thật sự khỏe rồi mà…”

“Cố Thành Lâm… Anh vào đi… Em, em muốn anh…”

Ánh mắt Cố Thành Lâm chợt tối tăm, mở khuy quần lấy cái đồ vật ớn kia ra, để ở ngay sát hậu huyết ướt át của Ôn Mộc.

Nơi đó hoàn toàn không cần đồ bôi trơn, ẩm ướt đủ để chuẩn bị tiến vào.

Anh không do dự nữa, hung mãnh đâm cây thịt vào miệng huyệt, mạnh mẽ chống đẩy mấy lần, hậu huyệt căng mịn đã lâu không gặp khiến anh phát ra tiếng thở dốc thoả mãn, bên trong ấm áp và nhầy nhụa, ôm lấy côn th*t dữ tợn, mặc nó đấu đá lung tung ở trong cơ thể.

Đầu ti Ôn Mộc cứng như đá, cậu khó nhịn vén áo lên, đầu lưỡi ẩm ướt đã chui vào miệng cậu mút mát, cậu rất lâu rồi chưa được Cố Thành Lâm tiến vào, tâm lý và cơ thể sung sướng đan xen, kích thích mỗi một dây thần kinh, làm cậu vừa đau vừa ngứa, côn th*t thô cứng mỗi khi đụng một cái cũng làm cậu rung động, chất dịch từ côn th*t bắn ra, mãi đến khi khoái cảm như nước thủy triều bao phủ nơi nào đó, đưa cậu lên đỉnh. Ôn Mộc không hề che giấu chút nào mà cao giọng rên rỉ, tinh dịch màu trắng sữa đậm mùi vui vẻ bắn ra, cũng không lâu sau cậu cũng từ từ phất cờ.

Ôn Mộc còn chưa tỉnh táo hẳn, Cố Thành Lâm đã lật cậu lại, để cậu nằm úp sấp ở trên bàn làm việc từ phía sau đâm vào cơ thể cậu, dương v*t lại tiếp tục đánh chiếm, đút no cho cái mông căng tròn, hận không thể cùng hậu huyệt hòa thành một thể, Ôn Mộc không chống đỡ được khoái cảm tập kích như mưa giông gió bão, lại bắn ra lần nữa, hậu huyệt bị đâm tàn tạ, ở phần bụng dưới trướng lên rấ rõ ràng, con vật nhỏ vừa mềm xuống lại chậm rãi ngẩng đầu, trào ra chất lỏng màu vàng nhạt.

“Ưm a… Không được Cố Thành Lâm… Đừng mà…” Ôn Mộc lắc đầu lung tung, muốn ngăn cản chuyện sắp xảy ra kế tiếp, nhưng cậu bị chịch đến nỗi toàn thân vô lực, lòng ruột mấy lần co rút lại kịch liệt, thứ đồ chơi trong cơ thể ngày càng thô cứng, ở miệng huyệt tích vài giọt chất lỏng, cậu càng nhẫn nhịn, khoái cảm càng kịch liệt.

Ôn Mộc thở hổn hển xin tha: “Đừng mà… Cố, Cố Thành Lâm… Em chịu không….nổi…. Em không muốn bắn…”


Cố Thành Lâm đặt tay trên lưng cậu, ngón tay thô ráp ngăn chặn chất lỏng sắp tràn ra, thấp giọng hỏi bên tai cậu: “Gọi anh là gì? Chúng ta sắp kết hôn rồi đó.” Mỗi một chữ anh nói ra thì anh lại càng đâm mạnh hơn.

Ôn Mộc không chút do dự mà đổi giọng: “Chồng ơi… Em, em không muốn bắn… Chồng ơi… Xin anh đó a a a…”

Cố Thành Lâm bỏ mặc lời cầu xin của cậu, dời ngón tay, tùy ý để cậu chảy ra từ từ, Ôn Mộc xấu hổ rên rỉ, lớp thịt bên trong cũng chẳng có liêm sỉ mà co rút lại, ôm chặt Cố Thành Lâm khiến anh nóng đến nỗi bắn tinh dịch vào trong cơ thể cậu, nóng đến nỗi làm anh phải phát run.

Bàn làm việc bừa bộn khắp nơi, Cố Thành Lâm bế Ôn Mộc vào phòng nghỉ ngơi lau rửa cơ thể, cậu ôm cổ Cố Thành Lâm cố gắng nâng mông, nhưng một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho tinh dịch chảy ra thảm trải sàn, đi đến đâu cũng có.

“Em muốn báo thù…” Cậu muốn cắn Cố Thành Lâm một cái, lại sợ anh đau, chỉ có thể hung dữ nói: “Anh cứ bắt nạt người ta…”

“Em muốn báo thù thế nào?”

Ôn Mộc mơ mơ màng màng không mở mắt nổi: “Em muốn lột sạch quần áo của anh, đè anh lên giường.”

Cố Thành Lâm cười: “Được thôi, em muốn thế nào cũng được.”

Hôm sau Ôn Mộc xoa eo ném miếng ngọc vào thùng rác, cũng không muốn tiếp tục trêu vào thú tính quá độ của Cố Thành Lâm nữa.

———-oOo———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận